Xà Xâm

Chương 2



Động tác của đối phương vừa vô lễ lại mờ ám, làm cảm xúc giấu kín bộc ra của Tô Trường Khanh không khỏi đỏ mặt, “Rốt cuộc ngươi là ai? Từ lúc nào mà ta nói muốn cùng ngươi tận hưởng sung sướng? Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, vì sao ngươi lại bảo quen ta?”

Tô Trường Khanh luôn lấy hai chữ quân tử làm đề, cũng không làm những chuyện xấu xa phi lễ đùa giỡn nữ tử, sống hơn phân nửa đời người ngay cả tay của cô nương tay cũng chưa từng sờ, hiện giờ làm sao thừa nhận bị nam thanh niên càn rỡ được.

Y chỉ cảm thấy trong lòng ức đến nghẹn một bụng, mấy lần tức muốn nôn ra máu.

“Tên của ta là Cố Hoài, ta chính là yêu tinh mà Tô đạo trưởng ngài giấu ở chỗ này.” Cố Hoài tiến đến bên tai y, tham lam cắn lấy vành tai của y, nuốt vào trong miệng rồi nhả ra, phát ra tiếng nước gợi tình.

Cảm giác lạnh lẽo trơn trượt làm mặt Tô Trường Khanh nhanh chóng nóng lên, ngay cả hô hấp trở nên không ổn định, từ khi nào mà y cùng người có cử chỉ thân mật như vậy?

“Đừng chạm vào ta!” Y xụ mặt răn dạy thanh niên quá mức phóng đãng này, nhưng thanh niên cho dù là mềm hay cứng cũng không ăn, cho dù Tô Trường Khanh có giả vờ tức giận, hay là ăn nói khép nép cầu xin hắn, thanh niên đều không có biểu hiện muốn buông y ra.

“Tô đạo trưởng…” Cố Hoài đặt cằm gác lên trên hõm vai của Tô Trường Khanh, cố ý kéo dài âm cuối, tràn đầy sự mê hoặc và khêu gợi.

Thanh niên vươn ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua ngực Tô Trường Khanh, đầu ngón tay hơi lạnh cọ qua núm vú sưng đỏ đã đứng thẳng, làm toàn thân Tô Trường Khanh run rẩy.

Lông tơ trên người Tô Trường Khanh không tự chủ mà dựng hết cả lên, cơ thể thanh niên mềm mại không xương bám vào trên người y, hơn nữa cả người của thanh niên này toát ra hơi lạnh, làm y không khỏi liên tưởng đến một loại động vật đáng sợ —— rắn.

“Ta, ta không phải đạo trưởng như trong miệng ngươi nói!” Tuy rằng Tô Trường Khanh không sợ rắn, nhưng cảm giác bị rắn quấn lấy thân mình cũng không mấy dễ chịu, chỉ cảm thấy ớn lạnh, da đầu tê dại.

Y cố nén sự khó chịu, nói với thanh niên: “Ta chỉ là con của vợ lẽ không danh không phận trong Tô mà thôi.”

Nhưng mà Cố Hoài tựa như không nghe thấy y nói, chỉ lo vươn bàn tay xoa nắn ngực Tô Trường Khanh, đầu v* đã cứng cục đá lại thường xuyên bị ngón giữa cọ qua.

Là người chưa trải sự đời như Tô Trường Khanh nào chịu nổi loại kích thích này? Y cắn môi dưới, mặt mày có một chút nhẫn nhịn, nhưng giữa môi và răng vẫn truyền ra vài tiếng rên rỉ nhè nhẹ.

“Ta biết ngươi, Tô Trường Khanh.” Cố Hoài hơi cau mày, vui cười mà nói: “Nếu Trường Khanh muốn mang ta đi đến chỗ của ngươi sung sướng cũng được, Tô phủ đêm khuya tĩnh lặng, chỉ cần ngươi nhẫn nhịn không gây ra tiếng động là được, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện Trường Khanh sống trong Kim Ốc Tàng Kiều*… Trường Khanh ngươi có nghĩ như vậy không?”

“Ngươi đừng nói bậy… A…” Tô Trường Khanh không thích nghe những lời nói nhảm trong miệng hắn, lập tức liền trầm mặt răn dạy hắn.

Ai ngờ người tự xưng là “Cố Hoài” kia nhẹ nhàng mà nắm lấy cổ tay của y, khi hắn ngước mắt lên thì nhìn thấy mười mấy dòng máu ghê người trên mặt đất.

Lông mày của thanh niên nhíu một chút, sau đó liền nắm lấy hai tay Tô Trường Khanh, dùng sức nắm hai tay đang bám chặt trên mặt đất của y từ từ kéo ra.

“Bùm ——” tự nhiên Tô Trường Khanh cùng người thanh niên kia ngã vào hồ nước.

Nháy mắt, nước trong hồ từ tứ phương tám hướng nuốt chửng Tô Trường Khanh, mà từ nhỏ y chưa từng đụng vào hồ nước này trong Tô phủ, Tô Trường Khanh… Dù có biết bơi cũng không biết phải làm sao.

Trong nháy mắt y chỉ có thể nín thở khi ngã vào hồ nước.

Y thấy Cố Hoài không biến mất, chỉ là hình ảnh của đối phương trong nước tựa hồ càng chân thật.

Y thấy thanh niên hơi hơi gật đầu, cặp mắt kiều diễm đào hoa kia nhắm chặt, tóc dài như thác lửng lơ trong nước, che khuất ngũ quan của hắn, mang đến cảm xúc mềm theo dòng nước mà bồng bềnh.

Dòng nước đẩy khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, cho đến khi chóp mũi Cố Hoài đụng phải cái trán của hắn, Tô Trường Khanh mới chợt tỉnh lại.

Lúc này mới phát hiện, vừa rồi y mới bị một con yêu quái mê hoặc…

Tô Trường Khanh bắt đầu vùng vẫy đầy tuyệt vọng, nhưng không thể thoát khỏi kết cục chìm vào đáy nước.

Chốc lát, Cố Hoài đột nhiên mở hai mắt, hắn giống như là một con thủy quái, tầm mắt dán chặt vào người Tô Trường Khanh, hắn cương quyết bắt lấy cổ tay Tô Trường Khanh, dùng sức mạnh đến mức mặt Tô Trường Khanh trắng bệch.

Đối phương nhìn qua có vẻ nhu nhược, không nghĩ tới lại mạnh đến thế.

Mặt Tô Trường Khanh rất nhanh liền đỏ lên, cảm giác ngột ngạt ở dưới nước làm y rất khó chịu, toàn bộ phổi như phồng lên, y theo bản năng muốn hô hấp, nhưng khi hít vào chỉ là nước, lỗ mũi bị sặc đến khó chịu.

Cố Hoài tựa hồ không nhìn thấy hoàn cảnh sắp hít thở không thông của y, vẫn cúi đầu xuống, mái tóc dài như mực theo nước gợn lướt qua khuôn mặt Tô Trường Khanh, thanh niên há miệng ngậm lấy đầu ngón tay bị trầy của Tô Trường Khanh, một chút đau mỏng manh kia so với việc đau khổ vì hít thở không được thì không tính là gì, thậm chí Tô Trường Khanh còn không cảm nhận được.

Nhưng khi đầu ngón tay bị bao bọc trong khoang miệng ấm áp, y có thể cảm nhận rõ đầu quả tim đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó là đập mạnh vài cái…

Như là hồi quang phản chiếu…

Trên môi truyền đến mềm mại xúc cảm, trước mắt phóng đại một gương mặt thanh tú, thanh niên lấy môi mình dẫn khí một lần nữa làm y sống lại.

Khôi phục được một chút sức lực, Tô Trường Khanh không còn hoảng hốt giống như lúc mới vừa rơi vào hồ nước, y dang hai tay giãy giụa muốn bơi hướng lên mặt nước, nhưng mắt cá chân của y lại bị thức gì đó không biết tên cuốn lấy.

Giống như rong… Nhưng lại không phải, một đám vật thể màu đen dị dạng quấn lấy mắt cá chân y, trong lòng Tô Trường Khanh hoảng hốt, bắt được tay Cố Hoài, ánh mắt hướng về hắn cầu cứu.

Thanh niên chậm rãi tới gần y, tựa hồ muốn giúp y, nhưng ngay sau đó Tô Trường Khanh liền phát hiện mình đã nghĩ rằng thanh niên này quá tốt bụng.

Thanh niên không gỡ những thứ đó ra khỏi chân y, mà ngược lại đặt bàn tay lên ngực y.

Ngực của người đàn ông bằng phẳng, chỉ có đầu v* trước ngực bị cương sứng như hòn đá nhỏ vì nước lạnh, trước đó từng bị xoa nắn liếm mút đến ửng hồng, núm vú cũng nở to hơn một chút.

Chỉ mỗi Tô Trường Khanh lại không chú ý, y chỉ cảm thấy nơi trước ngực mình bình thường đều không chạm vào nên mỗi lần bị thanh niên kia chạm vào, liền có cảm giác đau nhức và tê dại.

Hai chân bị vướng vào thứ gì đó như rong biển, nửa người trên còn bị người ta đùa bỡn như thế, kích thích đến mức hai mắt Tô Trường Khanh đỏ đậm, đôi tay nắm chặt thành quyền liền đánh về hướng Cố Hoài.

Nhưng bàn tay y còn chưa chạm tới khuôn mặt thanh tú của Cố Hoài thì bàn tay đã bị thực vật dưới đáy hồ vươn lên mà quấn lấy.

Tay nắm chặt thành quyền đột nhiên dừng trước mặt Cố Hoài, chỉ kém một tấc.

Khóe miệng thanh niên nhếch lên một cái, hướng Tô Trường Khanh cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nắm lấy nắm đấm vì quá tức giận mà run nhè nhẹ của y, cúi đầu đặt lên mu bàn tay y một nụ hôn thật nhẹ.

Đầu ngón tay của thanh niên tìm được chính hai điểm trước ngực y, sau đó càng tùy ý xoa nắn cho chúng, chờ đến khi núm vú trở nên đỏ hồng săn chắc——

Thực vật thủy sinh dưới đáy hồ cũng không thua kém gì, không cam lòng yếu thế mà quấn từ bắp chân đi lên, vòng qua bắp đùi, xé toạc từng miếng vải trên bộ y phục của y, trực tiếp xé toạc nội y bên trong.

Miếng vải rách nát theo dòng nước trôi càng xa.

Cỏ nước luồng đến bộ phận mềm mại của y, tạo thành một vòng nhỏ, quấn lấy phía trước và hai quả bóng, lên xuống rất nhịp nhàng, từng đợt khoái cảm truyền tới đầu Tô Trường Khanh.

Tuy rằng cảm thấy thẹn vô cùng, nhưng Tô Trường Khanh lại không tránh không có phản ứng.

Rất nhanh, dương v*t của y đã cương cứng, giật nảy chống lên đùi Cố Hoài, lộ rõ vẻ uy nghiêm.

Y – Tô Trường Khanh, thật sự không biết xấu hổ dùng dương v*t của mình chống lên một người đàn ông, hướng về hắn hứng tình.

Cảm xúc quá rõ ràng như vậy, từ chỗ mẫn cảm nhất của y truyền đến, khiến cả người Tô Trường Khanh bắt đầu phiếm hồng.

Xung quanh rong có nhiều lông tơ thật nhỏ, chạm tới phần bên trong đùi khiến cho y cảm thấy ngứa, quấn quanh phần thân dương v*t đã cương cứng phím màu hồng phấn, rong tảo non mịn vây quanh lỗ niệu đạo mẫn cảm của y, tựa như muốn chui vào.

“Không cần…” Tô Trường Khanh nắm chặt cánh tay Cố Hoài, khóe mắt đỏ lên, nước mắt tràn từ khóe mi hòa lẫn với nước hồ, y không biết mình đang khao khát điều gì, hoặc là còn muốn cầu xin lòng tốt của gã yêu quái trước mắt y sẽ dùng lòng tốt yêu quái giúp y kéo những cây rong tảo không an phận xuống.

Ngày thường ít khi nói cười, nghiêm khắc tự kiềm chế bản thân nên Tô Trường Khanh chưa bao giờ tự chơi như vậy, khoái cảm này với y mà nói thật xa lạ, khoảnh khắc y sắp muốn bắn thì dây rong kia lại ác ý dùng một xúc tua nho nhỏ quấn lấy phía trước Tô Trường Khanh, nhanh chóng siết thật chặt, làm cho tinh dịch sắp phun bị chặn lại ở bên trong.

Tô Trường Khanh đột nhiên mở to mắt, bắt đầu ra sức giãy giụa, thậm chí y không màng tất cả mà muốn đẩy toàn bộ đám rong kia ra, nhưng toàn thân y đều bị kia đám rong tảo đen xì kia trói chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ có thể để những thứ vốn nên đẩy ra ngoài chảy ngược vào bên trong cơ thể, dẫn đến lúc đầu thân dương v*t có màu hồng phấn đã sưng to thành màu đỏ tím.

Trước mắt Tô Trường Khanh biến thành màu đen, cảm giác choáng váng làm y không tự chủ được mà há miệng thở dốc, âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có mấy chuỗi bọt khí từ đáy hồ nổi lên, khóe mắt đỏ ửng càng đậm.

Cố Hoài lại tiến đến, đưa môi mình dán lên môi của y, lấy cớ này để thêm không khí cho y.

Động tác hắn thô lỗ vuốt trụ của Tô Trường Khanh, dục vọng cơ bản là đã nguôi ngoai, nhưng lại bị động tác này mà bùng nổ.

Tô Trường Khanh xuất phát từ bản năng đưa eo về trước, ngưng y lại không thể bắn ra, tất cả đều bị chắn ở phía đằng trước, bắn ra thì lại chỉ có thể chạy ngược vào, căn bản là đã lên tới đỉnh nhưng lại hóa thành đau đớn và khó chịu.

Đây là lần đầu tiên Tô Trường Khanh bắn tinh, vừa đặc vừa nhiều, dịch đục kia tích tụ càng lúc càng nhiều, đẩy phần tảo chảy ra theo, cơ bản vui sướng mà bắn nhưng bị cưỡng ép nên chỉ có thể đứt quãng mà chảy tinh dịch đặc sệt.

Lỗ niệu đạo lúc đóng lúc mở, chỉ muốn tiết ra càng nhiều chất lỏng, lại không ngờ càng thực vật dưới nước theo đó mà tiến vào, làm cho chỗ càng lúc càng kín.

Bắp đùi Tô Trường Khanh run lẩy bẩy, trước mắt y biến thành mảng đen, cơ thể lại chịu không nổi mà ưỡn eo, ngược lại càng có vẻ như cố ý đối nhào vào ngực thanh niên.

Từng động tác của y thành công lấy lòng cảm xúc từ trước đến nay của thanh niên.

Thanh niên hơi mỉm cười, vươn tay nắm lấy đầu mấy cây thủy sinh, dương v*t Tô Trường Khanh đứng thẳng dán sát lên bụng, trong lúc vô tình bị ngón tay hơi lạnh của thanh niên đụng vào, khiến chỗ đó có dấu hiệu hưng phấn hơn ban đầu.

Ý cười trong mắt thanh niên càng đậm, hắn dùng sức để cổ tay nắm mớ thủy sinh đó ra một chút, liền có nhiều tinh dịch từ trong khe hở chảy ra ngoài, dần tan trong hồ nước.

Tô Trường Khanh nhắm chặt hai mắt, nhịn không được mà nhíu lại lông mày lại mang theo vẻ kiềm chế, thanh niên kia nới lỏng một chút, khiến việc xuất tinh của y càng thuận lợi, cổ họng của Tô Trường Khanh khó kiềm chế mà “Ưm” một tiếng.

Nhưng trong giây phút đó, trong mắt thanh niên viết rõ bốn chữ to chói lọi—— không có ý tốt.

Hắn buông ra ngón tay, tùy ý để đám thủy sinh đen nhánh từ khe hở ngón tay của hắn chạy ra, một lần nữa quay trở về bên trong lỗ nhỏ ấm áp, “Sào huyệt” hồ vừa rồi như bị cưỡng ép mở ra để làm sạch, lần này động tác của chúng nó lại mãnh liệt hơn trước.

“A… Vì sao… Sao… Lại như vậy… A…”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chú thích:

金屋藏娇 (Jīnwū cáng jiāo) – Kim Ốc Tàng Kiều

Ý nghĩa: Để nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp. Câu này cũng có nghĩa là chỉ thứ đẹp lộng lẫy nhưng cô đơn, cô tịch. 金屋 [Kim ốc]: nhà làm bằng vàng. 藏 [tàng]: chứa