Xích Hiệp

Chương 11: Trừ yêu nhân



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Dựng cấp tốc một đình nghỉ mát bằng trúc, vừa vặn có hoa quả tươi đúng mùa, thêm các loại rau xanh, tất cả đặt lên đĩa bày đầy bàn, mỗi bàn ước chừng không mười cũng phải tám cân đồ ăn, tổng cộng có hai mươi lăm bàn xếp ngang dọc mỗi chiều năm bàn, đây cũng là ngụ ý cầu mùa màng bội thu.

Con ba ba già kia dù sợ hãi nhưng thấy đã có Ngụy tú tài đảm bảo, thỉnh thoảng có hiện hình cũng không sao, vậy nên liền bò ra khỏi hồ Đào Hoa, để lộ chân hình khiến thôn dân vô cùng kinh ngạc.

Quả nhiên là ba ba tinh ba trăm năm, mai lớn như cái thuyền, bốn chân như cột đình, một cái đầu thôi cũng dài gần bốn thước, miệng thoáng mở thôi mà nhoáng cái cái đã ực ực hết hơn mười cân dưa hấu.

Người lớn trong thôn ít nhiều vẫn còn sợ, trái lại bọn nhỏ lại cực kỳ phấn khích, tất cả là do Ngụy Hạo, người có bằng cấp cao nhất, thân thể to lớn nhất nơi này nói kia là Lại Đầu Công Công(1).

Người đọc sách mà, nói gì cũng đúng!

Thế nên có cảnh trong đình nghỉ mát, một đám trẻ nghịch ngợm tóc búi trái đào, chân để trần cầm ngựa tre chạy vòng vòng xung quanh, vừa nhìn xem con ba ba già ăn gì, vừa hihi haha hô hào ‘Lại Đầu Công Công’.

Trông kết quả bình an vô sự, các thôn dân mừng rỡ nói tinh quái nơi này là thụy thú bảo hộ của tổ tiên.

Vì vậy truyền thuyết trong hồ Đào Hoa có ba ba linh lan truyền rất nhanh.

“Con ba ba già kia đã ở đây ba trăm năm. Ba trăm năm trước vốn không có hồ Đào Hoa, nó tới đất này tu hành sau đó đào ra hồ Đào Hoa. Tính ra ba trăm qua, là Đào Hoa thôn hưởng ánh sáng của nó. Thôn dân Đào Hoa thôn các ngươi dân phong thuần phác, chân chất thiện lương, cũng biết có ơn tất báo. Sau này lúc thu hoạch vụ xuân, nhớ kỹ chớ quên ân nước tưới tiêu.”

“Ngụy tướng công yên tâm, chúng ta nhất định ghi khắc trong lòng.”

“Đa tạ Ngụy tướng công chỉ điểm…”

“Đa tạ Ngụy tướng công…”

Một đường xuôi thuyền đi cùng Ngụy Hạo, ông chủ Tiền sớm đã phục hắn sát đất.

Quái cá quả nơi nước cạn hóa vực sâu bị hắn diệt; Đầu ba ba nơi dòng xoáy giữa hồ lặng đã bị hắn dùng tài dẹp yên.

Đây là một tài năng.

Cả thân thể mập mạp của ông chủ Tiền bất giác run lên, trong lòng thầm nghĩ: Thừa dịp Ngụy tú tài còn chưa thi đậu, không bằng sớm sắp xếp một mối hôn sự, tất có tiền đồ tươi đẹp.

Có điều lão chỉ là một thương nhân, đâu thể không biết xấu hổ mà mang con gái nhà mình gả cho người ta, làm thiếp thì có thể những ít nhiều lại có chút không cam lòng.

Điểm quan trọng nhất, con gái lão nặng hơn hai trăm câm, e là Ngụy tú tài không vừa mắt…

“Ngụy tướng công, ngài đúng là tinh tú hạ phàm, liên tiếp trừ hai mối nguy hại, nhất định sẽ được huyện tôn lão đại nhân coi trọng, triều điều tất nhiên sẽ có khen ngợi, nói không chừng còn trực tiếp trao quan.”

“Ha ha, ta nếu mà làm quan, hẳn là lúc đã qua thi Hương, tái chiến kỳ thi Xuân. Trao quan? Tuyệt không thể nhận.”

“…”

Lời đáp tràn đầy khí phách, tức thì trấn trụ ông chủ Tiền.

Đã thế này, ông chủ Tiền không còn nghĩ tới chuyện gả cô con gia hơn hai trăm cân của mình làm thiếp Ngụy Hạo mà lại tính gom đâu ra mấy cô biết nghe lời tặng Ngụy Hạo để làm tùy tùng, vậy cũng quá tốt rồi.

Đùi vàng ngay trước mặt, không ôm nữa thì nói gì tới chuyện kinh doanh.

Mà mối làm ăn tốt nhất không phải người làm quan sao?

Mình không làm quan được nhưng lại có giao tình với kẻ làm quan, cái này cái này lẽ nào còn chưa đáng mừng?

Yêu quái ở Đào Hoa thôn được trị yên, chuyện này sau khi truyền tới Bạch Ngư ổ khiến không ít người quanh công trường xây dựng lại quán Thiên Lý Hương tấm tắc kêu lạ kỳ.

Không khí hiện tại đã náo nhiệt trở lại, khách nhân trọ lại, dân chung bản địa nghe kể vụ Ngụy Hạo đại chiến yêu quái cá quả, ai ai cũng sôi trào nhiệt huyết.

Có một số người vốn là tú tài huyện Ngũ Phong nghe thấy tên Ngụy Hạo, lập tức đều thấy cái này quá bình thường.

“Mấy người ở xứ khác nên không biết Ngụy Đại Tượng, này cũng không có gì lạ. Người này luôn thích bênh vực kẻ yếu, người người trong ngoài huyện thành đều biết. Bởi tấm lòng nghĩa hiệp của hắn, lại do hắn học ở thư viện Chu Tước nên dân chúng gọi hắn là Xích Hiệp tú tài.”

“Ngụy Đại Tượng?”

“Đại Tượng trong câu Đại Tượng Vô Hình.”

Vì thế thanh danh của Ngụy Hạo càng thêm vang dội.

Bộ đầu huyện nha khi nghe được yêu quái bên Đào Hoa thôn cũng được Ngụy Hạo giải quyết, trong lòng thầm thề, sau này ở huyện Ngũ Phong, Ngụy tú tài nói cái gì thì chính là cái đó.

Dù sao huyện tôn lão gia cũng sắp phải rời chức, còn Ngụy tú tài lại là người đất này.

Yêu quái cũng có thể trị trong khi hắn chỉ là một người bình thường với hai tay hai chân như ai.

Bộ đầu đang định tranh thủ thời gian tới chúc mừng huyện tôn lão gia đồng thời thuật lại chuyện đánh lui yêu quái thì thấy một đội ngũ đi tới. Mấy người tới này đều cưỡi tuấn mã, thân mặc giáp, lưng giắt phướn dẫn hồn(2).

Mấy cây phướn dẫn hồn kia đều có ký tự riêng, cũng rất nổi tiếng.

Bộ đầu dù sao cũng là dân có nghề, nhìn qua liền biết rõ đây là người trừ yêu của triều đình, còn những cây phướn dẫn hồn kia, chữ ở trên đó không phải Phong mà là Trấn. Người thường nhìn không ra nhưng người có đạo thì hiểu ngay, cái này đồng nghĩa có pháp lực ở đó.

“Gan cũng to thật, đơn thương độc mã cũng dám đi bắt yêu.”

“Hừ! Bắt yêu cái gì, giết một con cá, cái đó cũng gọi là bắt yêu? Hơn nữa nghe hương thân nói, yêu quái trong hồ Đào Hoa là được hắn thả, còn bảo dân chúng cung phụng, thực sự to gan lớn mật, cái này là tự lập Dzâm tự.”

“Ầy, không thể nói vậy dược. Ngụy tú tài này hẳn là kỳ nhân huyện Ngũ Phong. Huyện Ngũ Phong treo thương nhưng hắn không lấy chút nào, chứng tỏ phẩm tính hắn không tệ đâu.”

“Chuyện trừ yêu, một tên tú tài như hắn lại bao đồng làm thay, rảnh quá ha.”

Mấy gã trừ yêu nhân đang hăng say nói chuyện, hoàn toàn không thấy ánh mắt của dân chúng xung quanh. Chỉ khi phát giác ánh mắt dân chúng có vẻ không vui, một người thoáng hắng giọng nhắc nhở bạn đồng hành không nên tỏ ra kiêu căng quá.

Ai ngờ được lại có một thư sinh vỗ bàn, quát lớn: “Ngươi là trừ yêu nhân từ đâu tới, hãy xưng tên ra! Sĩ tử huyện Ngũ Phong há là để dạng như ngươi có thể thóa mạ?”

“To gan! Chúng ta chúng là quốc sư…”

Rầm!

Lại một người vỗ bàn: “Ngươi mới to gan! Chẳng qua chỉ là quốc sư, đâu phải quốc quân! Ngươi ở đây vênh vang lớn lối, chẳng qua là vi ghen ghét Ngụy Đại Tượng trừ yêu lập công! Bớt đem quốc sư ra dọa rồ, có vác Ngự Tiền quan ti ra, ngươi nghĩ huyện Ngũ Phong ta sẽ có người sợ sao? Hãy xưng tên ra, xem ta có thể báo quan trên, tố ngươi tội quấy nhiễu hay không?”

“…”

“…”

Đám trừ yêu nhân đều câm nín, bọn họ không ngờ lại đụng phải tình cảnh này.

Gã trừ yêu nhân vẻ mặt bất cam lúc trước giờ này mặt đỏ tía tai. Pháp thuật của bọn họ dùng trừ yêu trảm ma thì không vấn đề gì, nhưng muốn nói chém giết sĩ tử vương triều Đại Hạ lại khó vô cùng, dù cho thi pháp thành công cũng chắc chắn bị quan lại biết được, trừ khi có pháp bảo cực phẩm che giấu chân tướng.

Gã trừ yêu nhân bị đánh mặt xấu hổ hận không có lỗ nẻ nào để chui, cũng may có bạn đồng hành nhanh nhau lên tiếng xin lỗi.

“Mới rồi có lỡ lời, mòng chư vị tướng công tha thứ, đồng bạn của ta đây luôn nhiệt tình vì lợi chung, cũng là một hảo thủ trảm yêu trừ ma, nghe thấy chuyện phóng sinh yêu quái nhất thời sinh lòng oán giận, mong các vị tướng công thông cảm, thông cảm…”

Nói xong, người này lấy hai đĩnh bạc từ trong ngực áo ra, ôm quyền hướng bốn phía, nói tiếp: “Chúng ta tuyệt không phải tiểu nhân hại trung lương, lần này đi vội, có lời thất thố, xin mời các vị mấy chén để bồi tội.”

Thấy người này thái độ rất tốt, mấy vị sĩ tử sắc mặt mới hòa hoãn lại, không truy cứu gì thêm.

Dù gì đi nữa, Ngụy Đại Tượng hiện tại chính là chiêu bài của huyện Ngũ Phong bọn họ, đi gặp bạn ở huyện khác cũng có thể chém gió mấy câu, gọi là được ăn được nói, được gói mang về, có thể diện.

_______________________________________

Chú thích:

1. Lại Đầu Công Công: Lại Đầu chính là bệnh chốc đầu, mọc vảy sinh mụn trên đầu. Đầu con ba ba trong khá giống người mắc bệnh này nên Ngụy Hạo mới đặt cho con ba ba già cái tên nghe khá là châm biếm này.

2. Phướn dẫn hồn - Trừ yêu nhân: Phướn dẫn hồn, nguyên gốc là Phiên Tử, là một loại cờ xí, nó có nguồn gốc từ tác phẩm Truyền kỳ Nhiếp Ẩn Nương.

Trừ yêu nhân thì đơn giản là Người Trừ Yêu thôi.