Xích Hiệp

Chương 12: Huyện Ngũ Đàm



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Lúc Ngụy Hạo chuẩn bị tiếp tục lên đường, lại thấy con ba ba “chốc đầu” đã ở bờ kênh chờ sẵn. Nó thoải mai đi theo Ngụy Hạo, luôn miệng cảm tạ: “Được Ngụy quân tử chỉ dẫn, lão hủ ghi khắc trong tâm. Ngày sau nếu có Tiên duyên, nhất định không quên Ngụy quân tử.”

“Hử, ngươi nói vậy làm gì. Người hành thiện hữu đạo, là ta phải học tập ngươi. Chỉ cần sau này chú ý giữ tinh thần tỉnh táo, đừng có yêu ma quỷ quái gì cũng nhận làm Càn nhi thì hẳn sẽ thuận lợi thôi.”

“Không dám, không dám…”

Ba ba già trầm mình trong nước mở miệng nói chuyện, cảnh tượng này khiến người thuộc đội tàu đều tấm tắc kêu lạ.

“Thụy thú” có thể nói tiếng người, thứ này chỉ nhìn một cái thôi cũng là hưởng phúc khí đó.

“Đúng rồi, Ngụy quân tử, có chuyện này lão hủ không biết có nên nói không.”

“Cứ nói đừng ngại.”

Lão ba ba nghe thế liền nhỏ giọng nói: “Ở bên cạnh Ngụy quân tử phải chăng có linh dị…hoặc là tinh quái?”

“Ồ? Lại Đầu Công có thể nhìn ra?”

“Lão hủ cũng là yêu dị, tự nhiên có thể nhận ra một chút biến hóa. Không dối gạt Ngụy quân tử, hiện tại bốn phía quanh thân Ngụy quân tử có hương thơm, cái này chính là Phúc Duyên khí, cực kỳ thu hút tinh quái. Lão hủ lớn gan suy đoán Ngụy quân tử những ngày gần đây hẳn có nhiều phúc đức tới cửa.”

Ngụy Hạo nghe xong liền minh bạch, xem ra việc Ốc Đồng cô nương tới nhà chính là phúc khí chuyện tốt.

“Có thể nói rõ hơn chăng?”

“Ngụy quân tử một đường xin hãy cẩn thận, đoạn đường kế tiếp từng có đại yêu xuất hiện. Nghe nói nó tập kích lễ vật của Đại Giang Long Thần phủ. Thứ dám cả gan mạo phạm Hà Bá Long Quân đại yêu, tu vi tuyệt đối đã hơn ngàn năm, tiểu quái thôn dã như lão hủ không thể so sánh. Ngụy quân tử nếu đụng phải, có thể tránh thì nên tránh.”

Nói xong, ba ba già lại nhắc thêm: “Phúc Duyên khí trên người quân tử chắc chắc có yêu quái có thể nhìn ra, sẽ không thiếu kẻ muốn cướp đoạt, đoạn đường này sông núi trập trùng, nhất định phải cẩn thận một chút.”

Tiếp đó, nó lại há miệng phun ra một hạt châu trông khá giống với hạt châu của Ô đại lang. Hạt châu vừa tới tay Ngụy Hạo, chỉ thấy bên mạn thuyền tóe lên một đường bọt nước, kế đó Lại Đầu công công biến mất vào trong nước, chỉ nghe tiếng tiếng nó văng vẳng bên tai Ngụy Hạo: “Đây là Trí châu, được ngưng tụ từ Tạo Hóa của sơn tinh thủy quái. Lão hủ mở linh trí đã lâu, dùng cũng không tác dụng, xin tặng Ngụy quân tử, hy vọng sẽ có ích.”

Ngụy Hạo cuối cùng đã biết, hạt châu của con con cá quả khi trước thì ra được gọi là Trí châu, khi trước hắn còn tưởng đó là thú hạch, hay Yêu đan gì cơ.

Đúng như ba ba già nói, có Trí châu rồi mới có thể nói mình không còn là dã thú đần độn mà là có một sinh mệnh mới với khả năng suy nghĩ.

Nắm chặt Trí châu trong tay, Ngụy Hạo có thể cảm giác được năng lương vị diệu trong đó, nó vô cùng phù hợp với tính Thủy trong ngũ hành.

Đương khi định nuốt vào bụng, Ngụy Hạo lại nghe được Ngọc Nương vội vã khuyên can: “Đó là Tạo Hóa của ba ba tinh ba trăm năm, chớ làm ẩu, nếu cứ thế nuốt, cơ thể ân công chưa chắc có thể chịu được.”

“À há.”

Nghe khuyên, Ngụy Hạo liền cất kỹ hạt châu, thu dọn đồ đạc, theo đuôi đội tàu của ông chủ Tiền tiếp tục đi tới.

Rời Đào Hoa thôn, đi thêm không bao lâu liền tới huyện Ngũ Đàm.

Vừa tới huyện Ngũ Đàm, Ngụy Hạo đã thấy ngay trên bến tàu có cờ xí chuẩn nghi thức được bày sẵn, hắn chép miệng nói: “Huyện thái gia này phô trương ha, trông đúng là hoành tráng, có điều không biết tới chỗ bến tàu này làm gì?”

“Hình như là chờ ai đó.”

Ông chủ Tiền vốn đã chuẩn bị sẵn sàng dỡ hàng, nhưng tàu chưa tới bờ đã nghe tiếng trống chiêng vang lên, tiếp đó lại thấy nha dịch eo giắt lệnh bài đi về phía đội tàu, hô lớn: “Không Ngũ Phong huyện Ngụy tướng công có ở đây không?”

“Ngụy tướng công, là tìm ngươi đó!”

Ông chủ tiền hớn hở thông báo, bụng lập tức chắc chắn rằng việc Ngụy tú tài đánh lui hai yêu quái đã truyền tới huyện Ngũ Đàm này.

Huyện lệnh huyện Ngũ Đàm này hẳn muốn kết giao một phen với hắn.

Ngụy Hạo đứng ở đầu thuyền, lưng cõng hòm xiểng, vẫy vẫy tay đáp: “Tại hạ Ngũ Phong huyện Ngụy Hạo, không biết có gì dặn dò?”

“A!! Ngụy tướng công, mau mau lên đây, huyện tôn lão đại nhân đặc biệt tới đón chào đó.”

Tiếng của nha dịch rất to lại thêm xung quanh vốn đông người, khi nghe thấy huyện lão giả huyện này lại đặc biết tới bến tàu để nghênh đón một tú tài huyện khác, tức thì mọi người đều vô cùng tò mò, nhao nhao đứng lại vây xem.

“Đợi ta dừng thuyền xong sẽ lên ngay.”

Nói tới việc này cũng là may mắn nhỏ, vì huyện lão gia đi tuần, mà đi tuần thì sẽ có đội dọn đường, đường thủy cũng là đường nên chỗ cập bờ đoạn bến tàu không có thuyền, tiện cho Ngụy Hạo cập bến rồi bước lên bờ.

Lên xong lại được tới phía trước, gặp mấy người mặc quan bào, hiển nhiên là quan viên địa phương.

Ngụy Hạo không cần hành đại lễ, chỉ chắp tay, nói: “Học sinh huyện Ngũ Phong, Ngụy Hạo, bái tiến Chu huyện tôn.”

“Ái chà, quả nhiên là hùng…khí thế bất phàm.”

Huyện lệnh huyện Ngũ Đàm, Chu Đạo Hải vốn định nói ‘Hùng tráng phi phàm’ nhưng cảm giác không ổn nên sửa giọng thành ‘Khí thế bất phàm’.

Huyện Ngũ Phong ở cạnh huyện Ngũ Đàm nên Ngụy Hạo tất nhiên biết huyện lệnh huyện Ngũ Đàm tên họ là gì. Đây là kỹ năng thiết yếu của sĩ tử, thử nghĩ nếu không biết, khi qua huyện bạn giao lưu luận bàn việc học, nơi mà chín phần sẽ có quan viên hiện diện, mình lại mù tịt, lúc đó khó tránh trở thành trò cười.

Tuy nói Ngụy Hạo trước giờ còn chưa rời huyện Ngũ Phong nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn nắm bắt tin tức.

“Không biết Chu huyện tôn gọi ta tới đây là có chuyện gì căn dặn?”

“Cái này…”

Chu Đạo Hải muốn nói lại ngưng, ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Không bằng đi trước rồi nói.”

“Vậy xin nghe Chu huyện tôn sắp xếp.”

Bí mật không còn là bí mật nếu nhiều người biết, hơn nữa nơi đây cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.

Tìm một tửu lâu tên Mãn Phúc Lâu, tình cờ như có duyên phận, nơi này chính là một phần sản nghiệp của cha Trần Mạnh Nam.

Vào tửu lâu, đã thấy rượu thịt được bày biện xong xuôi, rượu trên bàn còn là rượu ngon Hoa Đào Tháng Ba, đặc sản của Đào Hoa thôn mà Ngụy Hạo mới uống cách đó không lâu.

Xem ra vị huyện lệnh Chu Đạo Hải này cũng là người tinh tế, nghe ngóng được khá rõ hành tung của hắn.

“Đại Tượng, mời ngồi.”

“Chu huyện tôn trưởng giả tiền bối, mời ngồi trước.”

“Được, được…”

Chu Đạo Hải gật gật đầu, nhập tọa xong thấy Ngụy Hạo thi lễ một cái rồi mới ngồi xuống thì càng thêm hài lòng, cũng vì thế y cũng lược đi phần khách sáo chốn quan trường mà nói thẳng vào vấn đề: “Đại Tượng, bổn huyện đã biết chuyện người đánh lui hai yêu, thực sự làm người ta cảm thán a. Có dũng có mưu, có tình có nghĩa, vô cùng xứng đáng làm một chân quân tử.”

“Học sinh chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi.”

“Hay!”

Cảm thán một câu, Chu Đạo Hải liền nhanh chóng cầm lấy ly rượu, nói với Ngụy Hạo: “Bổn huyện mời ngươi một chén.”

“Huyện tôn, mời.”

Hai người nâng chén, mấy người đi theo cũng nhao nhao cầm chén lên mời mọc chúc tụng.

Uống một lát, Chu Đạo Hải lúc này mới lên tiếng: “Đại Tượng, thực không dám giấu…Huyện Ngũ Đàm ta cũng có yêu vật xuất hiện, trước đã sớm tấu lên phủ thành, được đáp là đã có Trừ Yêu nhân tới, nhưng bổn huyện tới xem thử thì mấy trừ yêu nhân kia chỉ có chút cảnh giới, đeo cái mác vây quét đại yêu để đi lại cho tiện mà thôi.”

“Hiện tại yêu vật kia vẫn còn, chẳng biết vì sao không ai trị nổi. Nghe được chuyện Đại Tương đánh lui hai yêu, bổn huyện không nén nổi vui mừng, cố tình tìm tới, có một yêu cầu quá đáng…”

Cạch! Xoảng!...

Không chờ Chu Đạo Hải nói dứt câu, Ngụy Hạo rút luon thanh đại khảm đao tổ truyền ra, tay nắm chặt chuôi đao, hướng Chu huyện lệnh, lớn tiếng nói: “Học sinh không hỏi yêu vật mạnh yếu nhiều ít, chỉ hỏi một chuyện, yêu vật kia, ở đâu?!”

“…”

“…”

Người huyện nha huyện Ngũ Đàm nhất thời hóa đá, ai ai cũng trợn mắt há mồm!