Xích Hiệp

Chương 13: Hành ca



Edit: Hại Người Không Mệt

***

“Đại tượng dũng khí khả gia, nhưng mà yêu vật kia cũng khá lợi hại. Nó tới huyện Ngũ Đàm ta mới có mấy ngày đã sát hại không ít người, số dê bò súc vật bị nó bắt đi thì nhiều vô số kể.”

Huyện lệnh Chu Đạo Hải thấy Ngụy Hạo biểu hiện thì mừng rỡ vô cùng, có điều vẫn không khỏi lo nghĩ rằng hắn là kẻ lỗ mãng.

Mấy năm gần đây, số thanh niên đầu óc ngu si tứ chi mất kiểm soát nhiều đến độ khiến người ta đau đầu nhức óc.

“Chu huyện tôn, việc này không nên để lâu! Trước để cho ta đi điều tra một phen, kính xin ngài sai người dẫn đường, đợi khi tới đó, ta tất nhiên sẽ đơn độc hành động.”

“Ế, cái này…”

Chu Đạo Hải chỉ đành gọi một bổ đầu tới làm người dẫn Ngụy Hạo tới Thanh Long đàm nằm ở phía Đông huyện thành. Đoạn đường kéo tới đó dài khoảng hai mươi dặm, khi đi qua hai đình nghỉ mát liền thấy một cây cầu tên Thanh Long, con sông nhỏ dưới cầu có nguồn từ dãy núi bên phải cầu, chảy rồi nhập vào sông lớn ở phía trái.

Bổ đầu bước tới chân cầu Thanh Long thì không dám bước tiếp, đưa tay chỉ chỉ một vùng sương mù mờ mịt, đưa bộ mặt đau khổ nhìn Ngụy Hạo, nói: “Ngụy tướng công, đằng trước chính là Thanh Long đàm.”

“Dẫn đường đi.”

Ngụy Hạo nhìn lại bổ đầu, đáp.

“Ngụy, Ngụy tướng công… Tiểu nhân, tiểu nhân thực sự không dám đi nữa. Sương mù nào vào dễ ra khó á. Tiểu nhân…”

“Cũng được. Ngươi kể xem địa hình chỗ này thế nào, coi chỗ này vốn có sông núi, thôn miếu gì không?”

“Không cần đi cùng?”

“Tất nhiên không cần đi cùng nữa.”

“Tốt quá, tiểu nhân sinh ra lớn lên ở đây, hiểu nơi này như lòng bàn tay, ở cạnh cái Thanh Long đàm này á…”

Nghe bổ đầu kể lể cả buổi, Ngụy Hạo đã thầm nắm chắc được mấy phần, hắn cảm thấy yêu vật không phải ở trong Thanh Long đàm mà đang ở con sông nhỏ cạnh đầm nước.

Điều này khiến người ta yên tâm hơn nhiều bởi việc này đồng nghĩa yêu vật kia chắc chắn không phải đại yêu.

Ngụy Hạo dám khẳng định như vậy, nguyên do cũng rất đơn giản. Các châu huyện của vương triều Đại Hạ đều có tên bắt đầu bằng chữ Ngũ, vốn Ngụy Hạo cũng không hiểu đạo lý ở trong đó nhưng giờ hắn đã cơ bản hiểu được. Đây là ám hợp thuật số, kết hợp quốc vận, từ đó có thể trấn áp yêu vật tại địa phương.

“Đàm” trong huyện Ngũ Đàm chính là năm đầm nước dùng để trấn áp yêu tà mà Thanh Long đàm chính là một trong số đó.

Nếu yêu vật có thể thoải mái tắm rửa trong Thanh Lòng đàm thì lực lượng trấn áp yêu tà của huyện Ngũ Đàm này chắc chắn xong rồi.

Ngụy Hạo chỉ là người trần mắt thịt, tự nhiên nhìn không thấu quốc vận biến hóa nhưng hắn có thể thấy rõ ràng được người dân huyện Ngũ Đàm vẫn sinh sống an ổn.

Dân chúng còn an cư lạc nghiệp, hiển nhiên quốc vận không vấn đề gì.

Từ đó suy ra, yêu quái không dám ở trong Thanh Long đàm thì nhất định chẳng phải đại yêu gì.

Đã nắm chắc tình hình, Ngụy Hạo liền để bổ đầu quay về phục mệnh. Bổ đầu kia giữ nguyên tư thế cúi đầu khom lưng, rời đi như chạy trốn.

Lúc chạy đi, bổ đầu kia còn không quên lớn tiếng hô: “Ngụy tướng công, thần miếu ở trước hồ có thể che gió tránh mưa nghỉ chân chốc lát, trong miếu có giếng cổ, nếu ngài khát có thể múc nước uống…”

“…”

Nhát thì nhát nhưng bổ đầu coi ra cũng không tệ.

Lưng mang hòm xiểng, hông giắt bảo đao tổ truyền, Ngụy Hạo sải bước chạy đi, trên đường hắn hỏi Ngọc Nương: “Không nghĩ lại phải tốn thêm chút thời gian, Ngọc Nương thứ lỗi nhé.”

“Ân công nói gì vậy, thiếp thấy ân công có lòng nghĩa hiệp thì vui còn chẳng kịp.”

“He he, vậy chờ khi đưa ngươi tới Đông Hải rồi nhớ mời ta ăn một bữa hải sản.”

Phụt!

Ngọc Nương khẽ cười xong hỏi Ngụy Hạo: “Ân công thực sự không sợ trời chẳng sợ đất sao?”

“Ta đường đường chính chính, cớ gì phải lo này sợ kia?”

“Nếu là có người uy hiếp, chẳng phải sẽ như câu ném chuột vỡ bình sao?”

“Ai muốn uy hiếp ta, ta uy hiếp lại kẻ đó. Ngươi từng nghe câu ‘Kẻ bắt đầu thường không có kết cục tốt’ chưa?’”

“…”

Ngọc Nương thoáng im lặng nhìn sương mù mờ mịt xong lại nói: “Ân công, hay là để thiếp thân hát một tiểu khúc giải buồn?”

“Xin rửa tai lắng nghe!”

Ở bên trong rương, Ngọc Nương hắng giọng một tiếng, kế đó liền có giọng nữ du dương truyền ra.

"Tằng bạn phù vân ~~ quy vãn thúy ~~"

"Do bồi lạc nhật..."

"Phiếm thu thanh..."(1)

Êm tai thì có êm tai nhưng lại có chút đìu hiu.

Ngụy Hạo lắc đầu quầy quậy, ngắt lời nói: “Thôi thôi, tiểu khúc này uyển chuyển hàm xúc, thực sự không phù hợp với ta.”

Bị người xen ngang, Ngọc Nương lập tức giận dỗi: “Ân công chẳng lịch sự gì cả.”

“Ha ha, xin lỗi nhưng ta nghe mà không cảm được cái buồn của thu.”

“Vậy thì ân công hát cho ta nghe đi!”

Ngọc Nương dùng giọng điệu ngây thơ lại pha chút hờn mát khiến Ngụy Hạo không khỏi vui vẻ.

Thế là hắn liền bảo: “Cũng được, Oánh Oánh cứ khi nghe ta xuống đồng làm việc là hát cái bài gì…”

“Chắc là toàn mấy chữ số…”

Ngụy Hạo chỉ cười cười không phản bác, vừa bước chân vừa ngửa đầu hát vang.

"Đao quang kiếm ảnh bất thị ngã môn phái..."

"Thiên không hải khoát tự hữu ngã phong thải..."

"Song thủ nhất thôi, phi hắc dã phi bạch..."

"Bất hảo dã bất phôi, một hữu thắng hựu hà lai bại..."

Bài ca hùng tráng, giọng ca vang dội, lời ca phóng túng, Ngọc Nương nghe xong liền hiếu kỳ không biết đây là niêm luật nơi nào.

Bài hát tuy thô dã nhưng lại hàm chứa ý vị độc đáo, đặc biệt là giai điệu, hương vị giang hồ tiêu sái kia vô cùng nồng đậm.

Lại trông Ngụy Hạo tuy vận trang phục của người đọc sách nhưng thân hình cao lớn, cầm đao chạy thẳng, dù phía trước sương mù tràn ngập nhưng không có chút nào lo lắng càng tôn lên khí thế.

Tâm hồn thiếu nữ của Ngọc Nương khẽ rung động, lòng thầm nói: Ngụy tướng công phẩm tính cao thượng, làm người cởi mở lại nhiệt tình vì lợi ích chung, có thể nói là phu quân quốc dân…

Nhưng khi nàng còn đang âm thầm xoắn xuýt, bỗng nghe có tiếng con gái từ trong sương mù truyền tới: “Không biết người phương nào đang hát? Kính xin được gặp.”

“Kẻ nào!”

Ngụy Hạo quát lớn một tiếng, ngay tiếp đó, cây bảo đao tổ truyền rung lên làm lớp vải gai quấn quanh thân đao rơi xuống. Đao đã rời vỏ!

Ánh sáng chớp lóe, thậm chí còn thấy có một màn sáng mờ mờ tỏa ra khiến Ngụy Hạo có phần kinh ngạc không biết có chuyện gì xảy ra với nó.

“Tiểu nữ đang trên đường đi, tới nơi này thì lạc đường nên mới trốn trong Hồ Thần miếu.”

“Hồ Thần miếu?”

Ngụy Hạo bỗng nhớ tới bổ đầu kia từng nhắc tới Hồ Thần miếu, kế đó lại nương theo âm thanh tìm tới, quả nhiên tìm được một tòa miếu có quy mô không nhỏ.

Cửa miếu không có treo bảng, phía trước chỉ có một tảng đá lớn, trên một mặt tảng đá có khắc bốn chữ ‘Đại Hạ Quốc Quân’, một mặt khác khắc chữ ghi nhiều nội dung gồm người nào, vào ngày tháng năm nào, ở huyên nào phụng mệnh vị quốc quân nào ở chỗ này sắc phong hồ thần của hồ Thanh Long.

Kể từ thời điểm đó, hồ thần của hồ Thanh Long chính là một một thành viên trong Đại Hạ Quốc Quân, theo đó, quy mô của miếu thờ có thể so với hậu trạch của bậc quân vương.

“Hành giả nếu như đã tới cửa, vậy sao còn không bước vào?”

“Ngươi là người hay yêu? Dẫn ta tới đây là vì cớ gì?”

“Hành giả sao lại nói vậy? Nếu không phải nghe được hành giả hát lớn, biết được hành giả không phải kẻ xấu, tiểu nữ cũng không dám lên tiếng.”

“Nói nghe hay lắm, đáng tiếc bảo đao tổ truyền của ta phát sáng, cũng nói cho ngươi biết rõ là, bảo đao của ta là vì gặp điềm xấu mà hiển linh!”

“Lại có bảo vật bậc này?!”

Nàng kia hãi hùng kêu lên, tiếp đó vội tiếp: “Hành giả xin nghe ta nói một câu, tiểu nữ tuyệt đối không phải điềm xấu, chỉ là vì bất đắc dĩ nên không thể không tạm ở lại chỗ này…”

“Rõ là không phải người, ta mới rồi chỉ là thuận miệng chém gió thôi.”

“…”

Ngụy Hạo cũng mới lần đầu tiên thấy bảo đao sáng lên, đương suy nghĩ xem có phải bảo đao này sau khi chém chết Ô đại lang xong có biến hóa không, tiện miệng chém gió với kẻ trong Hồ Thần miếu một câu, không ngờ đối phương lại có tật giật mình.

Nếu như đã ngả bài rồi, Ngụy Hạo cũng không dài dòng, vung đao quát lớn: “Yêu nghiệt, ngươi ở đây hại chết thôn dân, tội đáng giết!”

Chú giải:

1: Đoạn mà Ngọc Nương hát là trích từ bài thơ Kim Lăng Vãn Vọng của thi sĩ Cao Thiềm, sống vào thời Đường bên TQ. Mình không giỏi dịch thơ nên xin nói đại ý rằng tác giả ngắm cảnh chiều tà của thành Kim Lăng, bất giác nghe thấy tiếng chim kêu mà hoài niệm hương-âm-cảnh Thu. Ngọc Nương hát bài này có nhiều ẩn ý, không chỉ là hát cho vui mà vì phần nào đó Ngọc Nương đã mến Ngụy Hạo nhưng lại thấy Ngụy Hạo hồn nhiên vô tâm, bất giác cảm thấy cô liêu.

2. Ngụy Hạo hát là bài Tùy Duyên, OST phim Thái Cực Trương Tam Phong (bản Lý Liên Kiệt đóng chính, phát hành năm 1993). Lời bài hát khá dài, đoạn Ngụy Hạo hát đại ý rằng, đao quang kiếm ảnh chính là thế giới của ta, biển rộng trời cao ta tiêu dao tự tại, hai tay ta đẩy không đen chẳng trắng (trong phim có cảnh Trương Tam Phong dùng hai tay tạo xoáy nước từ đó mà ngộ ra Thái Cực Quyền), không tốt cũng không xấu, vô chiêu thắng hữu chiêu...