Xích Hiệp

Chương 15: Hoàng tướng quân



Edit: Vong Mạng

***

Dựa vào tinh thần lo ngày trước chẳng ngại họa ngày sau, Ngụy Hạo tìm được mấy lon muối thô ở trong bếp của Hồ thần miếu, lại từ trà hoa tinh biết được "Hoàng tướng quân" bình thường vào ban đêm sẽ tới bắt người từ sương phòng đi, liền nhanh chong bố trí cạm bẫy.

"Lại nói tiếp, Chu Đạo Hải không phải nói trừ yêu nhân ở chỗ này bố trí cái gì bố cao sao? Như thế nào một chút dấu hiệu cảnh cáo cũng không có a. ”

Vì thế Ngụy Hạo đến trong đình viện, hướng về phía Sơn Trà Hoa hỏi: "Ta hỏi ngươi, trừ yêu nhân có tới nơi này hay không? ”

"Ngược lại đã từng có trừ yêu nhân tới."

"Bọn họ không phát hiện ra ngươi?"

"Hồ Thần miếu tự có năng lực che đậy, hơn nữa, nô gia tuy là hoa tinh, nhưng không phải ác loại. Hai mắt của trừ yêu nhân, phần lớn đều là để nhìn thấu yêu khí mê chướng. ”

Ngụ ý, mình là thuần khiết, không phải là yêu tinh xấu.

Những tán hoa sơn trà lắc lư, rì rào rung động, ngược lại nhìn không ra gian tà.

Tuy nhiên Ngụy Hạo vẫn khó chịu: "Có một nói một, người trong mắt ta trông rất "trà trong trà khí(1)". ”

  “?????”

- Ngược lại quên hỏi, yêu tinh ngươi tên là gì?

"Khuê danh 'Thu Trà', tiểu tự 'Lục Nhi'.(2)"

“......”

Ngụy Hạo trong lúc nhất thời có chút không nói gì.

"Tráng sĩ biểu hiện vậy là sao?"

"Ngươi có biết Đại Thanh Sơn không?"

"Là tên người hay tên núi?"

"Là Long kỵ sĩ."

Đúng là đi đâu cũng đụng, gặp phải hai nữ yêu tinh, thật đúng là rất có duyên phận.

Một người tên là "Oánh Oánh", một người tên là "Lục Nhi".

"Vậy ta gọi ngươi là Thu Nương? Hay là Lục nương tử? ”

"Tráng sĩ thuận miệng là được."

Dù sao cũng không thể làm gì Ngụy Hạo, cho dù Ngụy Hạo gọi cô là "cột sắt", cô cũng chỉ có thể nghe theo.

Ban đêm, Ngụy Hạo chuẩn bị thỏa đáng, liền giả vờ khêu đèn đọc sách.

Lục Nhi yêu tinh này nói, người đọc sách có công danh, trên người có một loại "hương thơm", tinh quái ngửi thấy là bị thu hút, cho nên rất nhiều đại yêu thích ăn người đọc sách nhất.

Sắc hương hắn lại có cả hai.

Trên người Ngụy Hạo cũng có "hương thơm", Lục Nhi có thể ngửi được, "Hoàng tướng quân" kia khẳng định cũng có thể ngửi được.

Điều này làm cho Ngụy Hạo luôn cảm thấy kỳ quái, phảng phất như bị hôi nách.

Mình là tú tài của Minh Toán Khoa, lại muốn giả bộ người khoa Tiến Sĩ, đêm khuya đọc sách.

Cứ lắc qua lắc lại cái đầu đọc những thứ chi hồ giả dã, Ngụy Hạo không khỏi muốn ngủ gật.

Cũng may ban đêm rốt cục cũng có tiếng nắp giếng di chuyển, Ngụy Hạo thầm nghĩ rốt cục cũng tới, cũng không uổng công hắn biểu diễn một phen.

"Thi Hương năm nay, nhất định phải thi đậu, đợi ta công thành danh toại, lại đi tới trước mộ phụ thân báo cáo."

Thanh âm từ trong sương phòng truyền ra, hoa sơn trà trong đình viện không có gió mà động, xào xạc rung động, lúc này trong lòng Lục Nhi cũng kinh ngạc: Tú tài lang này thật sự không phải là người cổ hủ, quả nhiên là binh bất yếm trá...

Nàng ở miếu này đã lâu, thấy đủ loại nhân vật lui tới, tự nhiên cũng có người đọc sách.

Thời gian trôi qua, rất nhiều điển tích, kiến thức cũng hiểu.

Lúc này Ngụy Hạo bộ dạng buồn bã lúc ban đêm, luận ai nghe được ở ngoài phòng, cũng sẽ không nghĩ tới, bên trong kỳ thật là một mãnh nam.

"Tâm can của ta, bảo bối của ta, đúng là tìm cho bổn tọa một tên tú tài tới. Ai nha, máu của người đọc sách, quả nhiên là ngọt ngào như mật ong, hương thơm như mỹ thực. Tâm can, đợi bổn tọa tu luyện thêm một ngày nữa, nhất định đem bình muối kia lẳng đi. Ta và ngươi song túc song tê, ở đây trăm dặm thủy ba làm thần tiên phu thê... Hắc hắc ~~"

Trong đình viện, có một thân ảnh rạp rạp, đến gần cây trà hoa, sau đó lặng lẽ nói chuyện.

- Tâm can nhi, ngươi mặc dù luôn từ chối bổn tọa, nhưng bổn tọa lại thích sự cố chấp của ngươi. Thôi không nói nhảm nữa, đợi ta đi bắt tú tài cổ hủ này, lại nói chút chuyện tình cảm với ngươi..."

Thân ảnh kia khẽ cười hắc hắc, kế đó liền hướng sương phòng sáng đèn mà đi.

Trong phòng truyền đến tiếng đọc sách, làm cho thân ảnh kia càng hưng phấn, kề sát vào khe cửa, dùng sức ngửi một chút, thấp giọng khen: "Thơm, thơm, thơm, nhất định là hương vị tốt! ”

"Là ai ở bên ngoài? Tiểu sinh tú tài huyện Ngũ Đàm, ban đêm đọc sách nếu là quấy rầy, tiểu sinh kia liền không lên tiếng, đọc thầm cũng được..."

"Meoo~~"

“......”

Ngụy Hạo trực tiếp không nói gì, yêu quái kiểu gì thế này, còn học mèo kêu.

"Là mèo sao? Không lẽ ta nghe nhầm? Vừa rồi rõ ràng là có người nói chuyện. Có lẽ ta đã đọc sách quá lâu, nghe nhầm. ”

Trong phòng Ngụy Hạo lẩm bẩm, nghe được bóng đen ngoài phòng che miệng cười khẽ, trong lòng thầm nghĩ đây không chỉ là một tú tài cổ hủ, mà còn là một tú tài ngu xuẩn.

"Hay là gục đầu ngủ xíu, lát nữa lại đọc sách."

Nói xong, trong phòng truyền đến thanh âm lắc lư bàn.

Lại qua một lát, trong phòng lại có tiếng ngáy rất nhỏ.

Kéttt ~~~

Cửa phòng chậm rãi mở ra, ánh đèn lớn bằng đậu nành cũng thoáng lay động một chút.

"Hừ."

Nhìn đèn đuốc khó chịu, bóng đen cách một khoảng cách, liền quạt một đạo gió.

Trong phút chốc, ngọn đèn đã được dập tắt.

Chỉ là, trong phòng cư nhiên vẫn có ánh sáng.

"Là vật gì phát sáng?"

Tên vào phòng có chút kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm.

"A, là bảo đao tổ truyền, gần đây tựa hồ có linh uẩn, ngẫu nhiên phát sáng."

“......”

Thanh âm ngụy Hạo cực kỳ đột ngột vang lên.

- Không tốt!

Loảng xoảng!

Páp!!

Thân ảnh kia còn chưa kịp rời khỏi, mấy gói muối thô đã đập lên đầu, trong ngoài phòng đều có cạm bẫy, dây thừng kéo lên, muối ba chính là thiên nữ tán hoa.

"Ah!!!.

Một tiếng kêu thảm thiết, thân ảnh kia trực tiếp cuộn mình tại chỗ, "Đau chết ta rồi!!!! ”

- Ha ha ha ha ha..."

Ngụy Hạo cười điên cuồng trực tiếp châm một gói thuốc súng, không phải để nó nổ, mà là để đốt.

Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức.

Thuận tay lại thắp đèn, châm đuốc lên, Ngụy Hạo cầm khảm đao lên, bổ một đao về phía bóng đen phía đối diện.

Chỉ là đao không chém xuyên qua đối thủ mà lại trượt đi, tựa như lớp vỏ cao su dày.

Cảm giác không đúng.

Nếu không đúng, thì lại tiếp tục đốt.

Ngụy Hạo không hoảng hốt chút nào, mở một ống trúc ra, bên trong cũng là thuốc súng, đương nhiên còn có mạt sắt.

Đem đổ ra thì mạt sắt vô dụng, nhưng nếu phối hợp với cả hỏa dược thì dùng lại có hiệu quả không tồi.

Hoa lửa tưng bừng làm cho cả căn phòng lúc sáng lúc tối, ném một ít vải đi lên rồi tiếp tục đốt, bóng đen lăn lộn khắp nơi cũng vô dụng, bởi vì Ngụy Hạo còn đổ chút dầu lên trên.

- Đau chết ta rồi!!!.

"Bổn tọa! Bổn tọa này sẽ giết ngươi! ”

"Bổn tọa. Bổn tọa..."

Bóng đen kêu thảm thiết, lăn lộn giãy dụa, nhưng mà vô dụng, bởi vì sau khi miệng vết thương mở rộng, Ngụy Hạo lại bồi thêm một nắm muối.

Đối thủ đau đớn đến muốn ngất đi.

- Ta xem ngươi có thể giở thần thông thủ đoạn gì?

Ngụy Hạo tỏ vẻ khinh thường, biết rõ đối phương sợ cái gì thì càng dùng cái đó chơi đối phương một cách tàn nhẫn.

Đợi đến khi trong phòng truyền đến mùi cháy, Ngụy Hạo lúc này mới cầm đuốc cẩn thận đánh giá, bóng đen này, cư nhiên hiện hình.

Chỉ thấy nó có một đầu lớn một đầu nhỏ, mỗi đầu đều có một cái miệng, trên người màu vàng mang màu xám, trong xám có sọc vàng, nhìn cực kỳ ghê tởm.

"Một con đỉa thật lớn."

Nhìn con đỉa khổng lồ dài bảy thước, Ngụy Hạo cảm thấy cả người không thoải mái, lắc đầu nói, "Trí châu của con yêu quái này ta ăn không nổi rồi! ”

____________________________________________________

Chú thích:

1. Trà trong trà khí - Trà khí hay theo một cách gần gũi hơn ở bên VN mình là trà xanh, ý chỉ những người con gái tỏ vẻ yếu đuối nhu mì nhưng lòng nhiều mưu mô, hay phá hoại hạnh phúc người khác.

2. Đại Thanh Sơn - Oánh Oánh - Lục Nhi đều là tên các nhân vật trong tiểu thuyết Dong Binh Thiên Hạ, tất nhiên 3 nhân vật trong tiểu thuyết kia có quen biết nhau nên Ngụy Hạo mới ngớ ra hỏi một câu không đầu không cuối như vậy.