Xích Hiệp

Chương 16: Về thành



Edit: Vong Mạng

***

Trong góc đình viện, Lục Nhi run rẩy, lá cây phát ra tiếng rì rào, nàng vừa rồi chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết khác, sau đó "Hoàng tướng quân" tức giận chửi bới, sau đấy lại thấy Hoàng tướng quân kêu gào càng thêm thảm thiết,

Cho đến khi lặng lẽ không một tiếng động.

Chỉ là cho dù không có tiếng kêu thảm thiết của "Hoàng tướng quân", trong phòng vẫn lúc sáng lúc tối, cũng không biết là Ngụy Hạo thi triển thủ đoạn gì.

Tú tài bây giờ, thật đúng là càng ngày càng khó lường.

Lục Nhi nghĩ như vậy, lại rối rắm, luôn cảm thấy Ngụy Hạo lúc nào cũng có thể chém nàng.

"Sắc trời đã tối, ngủ thôi."

Trong phòng bày thi thể con đỉa thật lớn, Ngụy Hạo vẫn quay đầu ngủ, sau khi trời sáng, tìm một chiếc ba gác, ném con đỉa lớn lên trên, xong lập tức kéo huyện thành huyện Ngũ Đàm.

Về phần Trí Châu của "Hoàng tướng quân", Ngụy Hạo tuy rằng ghét bỏ không cần, nhưng đối với Ngọc Nương cùng là yêu tinh mà nói, lại là thứ tốt, điểm vào vỏ ốc, liền có thể chậm rãi hấp thu.

- Ngọc Nương, trí châu này ngươi cũng có thể ăn?

"Cũng không phải là ăn, bất quá là thiếp thân dùng pháp lực thấp kém luyện hóa nó, xem như dùng nó hỗ trợ ta tu hành. Ân công nếu cẩn thận tra xét, liền biết vỏ ốc lại có thêm một vòng, vòng này, chính là tiết kiệm mười năm khổ tu. ”

"Khó trách yêu ma ngoại trừ ăn thịt người, còn thỉnh thoảng tàn sát lẫn nhau."

"Cho nên mới là nhân đạo hưng thịnh, yêu loại ẩn núp a."

Ngọc Nương đi theo Ngụy Hạo, cũng có thêm một chút kiến thức cổ quái, "Quốc gia nhân đạo có chế độ riêng, mặc dù cũng có người giết người để tu luyện, nhưng bởi vì sợ hãi pháp độ, quy củ, liền không thể tùy tiện giết người. Yêu loại lại không như vậy, vô tri thì không sợ, không sợ thì mất trật tự, mất trật tự thì vô tình. ”

"Ôi chao, có chuyện như vậy nữa."

Ngụy Hạo có chút kinh ngạc, "Ốc Đồng cô nương" này thế mà còn biết tỏ vẻ thế kia nữa.

"Thiếp thân tốt xấu gì cũng là Bãi Bàn sứ giả, cũng là có kiến thức. Còn ở cạnh ân công, gần đèn thì sáng, tự nhiên cũng biết thêm nhiều điều.”

"Theo ta còn có hiệu quả vậy sao?"

Ngụy Hạo vừa kéo xe vừa cười đến không khép miệng lại được.

"Ân công vốn là tú tài, quốc vận, văn vận của vương triều Đại Hạ đều có dính tới. "Thư Hương" kia phát ra, vốn không tầm thường, nhưng cũng không bằng danh ngôn chí lý mà Ân Công thuận miệng nói. ”

"Ha ha ha ha..." Ngụy Hạo nhất thời cười to, "Công lực thổi phồng này của Ngọc Nương, quả thực không tồi a. ”

"Thiếp thân từng câu từng chữ là thật."

"Ha ha ha ha..."

“......”

Thấy Ngụy Hạo cười đến phóng đãng, Ngọc Nương nhất thời không nói gì, kỳ thật nàng thật sự cho rằng như vậy.

Lúc trước vốn tưởng rằng Ngụy Hạo là một mãng phu, lại cho rằng Ngụy Hạo là người cổ hủ, nhưng nghe Ngụy Hạo nói "kẻ bắt đầu thường không có kết quả tốt", lại thấy hắn cùng Trà Hoa Tinh, Đỉa tinh đùa nghịch tâm cơ, có thể thấy được không phải là hạng người cổ hủ bảo thủ ghét ác như cừu.

Giờ lại thấy rõ tính hắn thích trừ gian diệt bạo, giúp đỡ người yếu thế, càng thêm đáng quý.

Một đường tán gẫu, Ngọc Nương thấy Ngụy Hạo không hề nhắc tới Lục Nhi trà hoa tinh kìa, trong lòng lại càng thầm vui vẻ, trộm nghĩ yêu tinh kia thật sự là không biết xấu hổ, lúc hiện hình, thế nhưng một thân trang phục bao bọc gần như "Tiếu quả phụ", tất là một tiện tỳ nội tâm tàng gian.

Không giống như mình, tri ân đồ báo.

Yêu tinh và yêu tinh không giống nhau!

Thời điểm sắp tới huyện thành, đã thấy đầu thành có người nhìn xung quanh, không bao lâu, liền náo nhiệt lên.

Sau đó huyện Ngũ Đàm huyện Tôn lão gia Chu Đạo Hải, mang theo người tới, nhìn thấy Ngụy Hạo kéo xe, nhất thời mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.

"May mắn quá! Ngụy Đại Tượng qua một đêm cũng không có việc gì, thật sự là cám ơn trời đất. ”

"Huyện tôn, trừ yêu nhân nói yêu tinh này am hiểu thuật thủy độn, giết người trong vô hình, đi tới Thanh Long hồ, khắp nơi là rạch nước, ngay Hồ thần miếu cũng liên thông sông hồ, Ngụy Quân có thể an toàn qua đêm, xác thực có năng lực a."

"Có chuyện không ngại nói thẳng..."

- Ngụy quân nếu sau này trừ yêu thành công, huyện tôn không bằng sớm tấu lên triều đình, xây tiền đồ giúp hắn. Như vậy, cũng là một đoạn giai thoại. ”

"Yo... Nói có lý. ”

Chu Đạo Hải không phải hồ đồ, tuy nói Ngụy Hạo là sĩ tử huyện Ngũ Phong ngay cạnh, nhưng ở huyện Ngũ Đàm hắn quản lý hành hiệp trượng nghĩa, hắn làm chính đường lão gia, vì triều đình tiến cử hiền tài, không phải chuyện rất bình thường, rất hợp lý sao?

Quan trọng nhất là, lấy lý do "cảm kích vô tận", huyện lệnh huyện Ngũ Phong bên cạnh cũng chỉ có thể trợn tròn mắt.

Chỉ là khi nào có thể trừ yêu, Chu Đạo Hải không dám chắc.

Trừ yêu nhân đã nói, yêu quái am hiểu thủy độn thuật kia, ít nhất cũng đã thành tinh ba trăm năm.

Lúc trước Trừ yêu nhân còn muốn mượn quan ấn của hắn để trừ yêu, Chu Đạo Hải tuy rằng biết quan ấn mang theo quốc vận chi uy, đích xác có khả năng trảm yêu trừ ma, nhưng vẫn cự tuyệt.

Có thể trừ yêu là tốt nhất, nhưng vạn nhất yêu tinh không diệt trừ, quan ấn cũng bị mất, đây chính là đại tội, cách chức là cái chắc.

Còn nữa, địa phương vừa có yêu nghiệt liền mời xuất quan ấn, vậy còn được sao?

Quốc vận cũng không phải vô cùng vô tận, nếu quan địa phương động một chút liền tiêu hao quốc vận đến trảm yêu trừ ma, vậy quốc quân còn cần những quan địa phương như bọn họ làm cái gì? Không bằng tự mình bao đánh thiên hạ đi.

Không dùng quan ấn mà có thể xử lý vấn đề đến xinh đẹp sạch sẽ, lúc ấy đâu chỉ nhận được tán thưởng, nói không chừng còn có thể gia tăng quốc vận, người có năng lực giám sát thiên hạ trong kinh nhìn thấy, từ trong hội nghị tấu quốc quân, cuối cùng quan vận của mình, đương nhiên cũng là một đường hanh thông.

Cho nên, không tới vạn bất đắc dĩ, Chu Đạo Hải không nghĩ tới vận dụng quan ấn.

Ngụy Hạo đã có kỷ lục đánh lui nhị yêu, đây là không thể giả mạo, vả lại Ngụy Hạo lại là hạt giống đọc sách, tính ra cũng là "người một nhà", vậy nhất định là trông cậy vào "người một nhà" phát uy.

Vạn nhất chuyện thành công, chỗ tốt nhiều a.

"Hừ! Chu huyện lệnh này, cư nhiên không tin chúng ta trừ yêu nhân, ngược lại gửi hy vọng một thư sinh, thật sự là buồn cười! ”

"Nghe đồng đạo của Ngũ Phong huyện tới nói, Ngụy Tú Tài kia cũng có chút bản lĩnh, giết cá quả yêu, thu phục ba ba tinh, lại còn biết co biết duỗi."

"Hoàng tướng quân kia cũng không phải yêu quái tầm thường, tới vô ảnh đi vô tung, chỉ biết nó có quan hệ với đại yêu, còn những thứ khác thì mù tịt. Trừ yêu nhân chúng ta võ nghệ pháp thuật đều có, đều không làm gì được một yêu quái tinh thông thủy độn thuật. Ngụy Tú Tài là một thư sinh, dù có có chút võ nghệ gia truyền đi nữa, cũng không có khả năng là đối thủ của kỳ yêu bực này. ”

"Tính toán thời gian, lúc này hắn hẳn là cũng bị 'Hoàng tướng quân' hại rồi."

"Kẻ không biết thì không sự, cuồng sinh tự cho là đúng như vậy, chết rồi thì thôi, miễn cho còn muốn gây thêm phiền phức cho chúng ta."

Tại một võ đài bên trong thành, mấy người trừ yêu nhân phụng mệnh đến huyện Ngũ Đàm, đang tán gẫu.

Trò chuyện trong chốc lát, lại nghe bên ngoài náo nhiệt hẳn lên, không bao lâu sau, có khác là tiếng đánh chiêng đánh trống thực quá kịch liệt.

"Ửm?"

Có một trừ yêu nhân đẩy cửa ra, ngăn một người đi đường vội vã lại hỏi: "Tại sao lại náo nhiệt như vậy? ”

"Ngụy Đại Tượng của huyện Ngũ Phong, bắt được một con đỉa tinh bảy thước, thi thể yêu tinh kia, ngay ở cửa đông thành, ta đây chính là muốn đi xem náo nhiệt!"

"A?!"

Trừ yêu nhân kia nghe xong bất ngờ muốn té ngửa: "Cái này, cái này... Làm sao có thể như vậy được? ”

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!