Xích Hiệp

Chương 2: Ai làm đồ ĂN?



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Ngụy gia nằm cách thư viện không xa, từ huyện thành huyện Ngũ Phong đi ra, qua một cái đình nghỉ chân, thấy sông Thanh Mộc cũng là lúc tới nơi.

Xách về một túi ốc sò, Ngụy Hạo đang suy nghĩ xem nấu thế nào. Ngâm ốc, rửa sò sạch sẽ, đi hái ít lá tỏi về xào xong hầm cách thủy, nấu kiểu này ăn cực kỳ đưa cơm.

“Tiểu quan nhân sao hôm nay về sớm vậy?”

“Tiên sinh có việc ra ngoài nên ta được về sớm.”

Đại tẩu ở cùng thôn chào hỏi, Ngụy Hạo cũng khách khí đáp lời.

“Tiểu quan nhân, nhà mẹ đẻ thiếp thân có một tài chủ, con cái chỉ hai cô con gái, con gái hắn năm nay vừa tròn đôi tám, hiền lương thục đức, tính tình ôn nhu, đang muốn tìm một chàng rể tốt. Cũng không biết tính thế nào, thấy tiểu quan nhân nhất biểu nhân tài, tâm địa thiện lương, liền định sai người mai mối…”

“…”

Ngụy Hạo im lặng không đáp. Từ khi hắn trở thành tú tài khoa toán tới nay, không biết bao nhiêu người tới làm mối, nếu không phải hắn viện cớ cố gắng học hành chuẩn bị thi Hương, chỉ sợ cửa nhà đã bị đạp hỏng rồi.

Có điều đây cũng là chuyện khó mà tránh bởi kẻ sĩ ở vương triều Đại Hạ có đãi ngộ rất cao, dù chỉ là tú tài thôi cũng đủ để được miễn thuế cả mấy mẫu đất rồi.

“Đại tẩu, ta sắp phải thi Hương…”

“Là thiếp thân không phải, lại quên mất chuyện ngay trước mắt này. Cái này…Tiểu quan nhân thi Hương xong, hay là ’chịu khó hạ mình’ đi coi mắt một lần?”

Đại tẩu này thực sự rất nhây nhưng cùng là người Ngụy gia, Ngụy Hạo cũng không thể trách móc gì. Hắn tính đợi lúc thi Hương, bản thân liền trốn ở phủ thành một thời gian, vậy chuyện phiền toái này sẽ tự động tan biến.

“Đại tẩu đã nói như vậy rồi, ta sao lại không nể mặt chứ.”

“Vậy mới đúng là người một nhà.”

Đại tẩu nghe thế tức thì mừng rỡ, thoải mái rời đi.

Nhà nàng không gần nhà Ngụy Hạo nên có thể thấy là đặc biệt tới chờ hắn.

Ngụy Hạo lắc đầu cười cười, đúng là dù trước hay sau khi xuyên việt thì cán bộ nhà nước nửa mùa thôi cũng đều rất tốt.

Cất kỹ túi sách, bỏ chỗ ốc đồng vào trong thùng nước, có điều khi đang định rửa sạch ốc, hắn bỗng sửng sốt đưa tay cầm một vỏ ốc kích thước khá lớn, màu vỏ đẹp đẽ lên.

“Con ốc này trông đẹp quá.”

Con ốc lớn chừng nắm tay, so với những con ốc đồng chỉ lớn cỡ hạt đậu tằm khác thì đúng là rất khác biệt.

Nó không chỉ to, tròn mà vỏ còn hơi trong, màu cũng không phải xanh nâu mà sau khi lau đi tầng bùn rêu bên ngoài đi lại lộ ra màu sắc như ngọc thanh bạch.

“Ăn thì không nỡ, để nuôi vậy.”

Ngụy Hạo nói là làm, lập tức tìm một vạc nước sạch, thả con ốc vào trong đó.

Đậy cái nắp vạc lên xong Ngụy Hạo liền không để ý nó nữa, tập trung hết sóc rửa ốc lại tách vỏ sò lấy thịt, tiếp đó ra vườn ngắt mớ lá tỏi, khi vo gạo nấu cơm thì cho dầu xào vào chảo, đổ ít tương đậu nành vào đề vị, châm nước rồi từ từ hầm cách thủy.

Đợi đến khi nước cạn tới một mức nào đó thì lấy lá tỏi tới, xắt khúc cho vào chảo, đảo qua mấy lượt xong lại đậy nắp chờ một chút xong là có thể cho ra đĩa.

Nhà ở nơi thôn quê thường có sân vườn trước nhà, nhà Ngụy Hạo cũng vậy, trước cửa có cây bồ đào, dựng thêm tiểu đình ở đó xong là có nơi phong cảnh hữu tình vô cùng xinh đẹp.

Mang bàn ăn đặt lên trên kệ dưới cây bồ đào, cầm thêm bình rượu đế, sẵn ốc hấp, khêu một con, uống một ngụm, vô cùng sảng khoái.

Cơm chín thơm dẻo lại có canh sò chan, ăn vào quả nhiên đã miệng.

Ăn uống no nê, dọn dẹp một chút xong, kiếm cái ghế tựa ra đặt dưới cây bồ đào, ngả lưng xuống ghế, tay phe phẩy quạt nan mà chợp mắt.

Có điều mới chợp mắt chốc lát, Ngụy Hạo đã ngủ thiếp đi mà khi ngủ còn nằm mơ. Trong cơn mơ, hắn thấy một cô gái không không rõ dung nhan, nàng hành lễ nói tạ ơn hắn, còn nói cái gì đa tạ ân công không giết.

Ngủ dậy Ngụy Hạo cũng cảm thấy kỳ quái: “Sao lại mơ mộng kỳ lạ vậy chứ.”

Buổi tối, sau khi rửa mặt lên giường đi ngủ, Ngụy Hạo lại nằm mơ, không những thế trong mơ lại gặp cô gái kia.

“Sao lại là ngươi?”

“Ân công chớ lo, tất có hậu báo.”

“…”

Đang câm nín không biết nói gì, hắn choàng tỉnh, trừng mắt nhìn quanh thấy không gian đã chuyển màu sáng bạc, không bao lâu liền nghe thấy gà trống gáy sáng, ánh mặt trời lên tỏa ánh sáng muôn nơi.

Đánh răng rửa mặt, bỏ chút gạo vào nồi nấu cháo, thu dọn một vòng, ăn lót dạ chén cháo xong, hắn cầm nông cụ ra đồng làm việc.

Mương dẫn nước tưới không cần quá rộng, Ngụy Hạo lại có thể lực rất tốt, hơn nữa hắn là tú tài có công danh, nông cụ có hư hỏng có thể đi sửa thoải mái không lo tốn kém nên hắn làm từ sáng tới trưa, phải khi mấy bà thím gọi mới ngừng tay về nhà ăn cơm.

Về nhà, đi tới cạnh giếng múc nước rửa mặt xong, đang định nấu cơm thì Ngụy Hạo chợt ngửi thấy mùi đồ ăn, lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, bước vào trong nhà nhìn qua một lượt lại thấy trên bàn đã có sẵn ba đĩa thức ăn kèm một bát canh.

Một đĩa đậu phụ chiên hành, một đĩa cá khô chao, một đĩa khổ qua nhồi thịt kèm một bát canh trứng.

Có rau có thịt, chay mặn phối hợp, quả thực rất khéo.

Ngụy Hạo tức thì thấy khó hiểu: “Không lẽ là mấy người đại nương mang tới?”

Hắn giúp người cô thế, đào kênh dẫn nước cho thôn, người khác đáp tạ cũng là chuyện thường, có điều đồ ăn này bày biện khéo léo, tuy chỉ là những món thôn dã bình thường nhưng lại thể hiện người nấu rất có tay nghề, không phải người nhà bình thường có thể làm được.

“Ý chà…quên mất.”

Ngụy Hạo vỗ đầu một cái, lòng tự nhủ mình thế mà quên vị phú nhị đại – Trần Mạnh Nam, gã vì tranh đoạt hoa khôi mà hứa bao toàn bộ cơm trưa của Ngụy Hạo.

Phải rồi, là Trần Mạnh Nam sai người mang tới.

Vậy thì không cần khách khí, hắn lập tức cầm bát đũa chén ngay.

Ngày hôm sau, khi đi làm về, Ngụy Hạo lại thấy trong nhà đã có sẵn ba đĩa thức ăn, một chén canh, chỉ khác là đã đổi qua bốn món mới.

Một đĩa thịt lợn muối rau cải, một đĩa cải dầu xào, một đĩa đậu xào hoa tỏi non, còn có một bát canh cá trích đậu hũ.

Canh cá trích đậu hũ, mùi thịt xào hoa tỏi non thật khiến cho lòng người sung sướng.

“Tiểu Trần, tên này được.”

Tự nói một câu bông đùa xong, Ngụy Hạo cầm bát đũa lên chén không ngừng miệng.

Ngày tiếp theo, vẫn là ba đĩa thức ăn một chén canh. Ngày thứ tư, vẫn y như ba ngày trước.

Liên tiếp bốn ngày khiến Ngụy Hạo có chút băn khoăn, chỉ là hoa khôi thôi, không cần thiết phải làm thế này.

Ngụy Hạo định đi nội thành phê bình Trần Mạnh Nam một phen, một đĩa thức ăn một chén canh là được rồi, ba đĩa thức ăn một chén canh, quá lãng phí.

Ngày thứ năm, Ngụy Hạo xong việc về nhà liền thấy Trần Mạnh Nam đứng chờ sẵn ngoài cửa. Ngụy Hạo không khỏi bất ngờ, lẽ nào hôm nay gia hỏa này đích thân đưa cơm?

Thế nhưng khi hắn vào nhà đã thấy cơm canh được bày sẵn trên bàn. Tiện bữa mời Trần Mạnh Nam một tiếng, tiểu tử này cũng không làm khách, thậm chí ăn còn thống khoái hơn Ngụy Hạo.

"Ngụy huynh, rõ ràng người ở đây một mình lại vừa làm ruộng vừa đi học, sao làm được một bàn thức ăn ngon thế này? Không lẽ...ở trong nhà cỏ giấu Kiều Nga?"

"Ể? Không phải do Trần huynh mỗi ngày sai người mang tới sao?"

"Có chuyện này sao?"

"Lẽ nào không phải vậy?"

"Chắc tại hạ căn dặn nô tỳ xong liền quên mất tiêu."

Qua ba tuần rượu, tiễn khách ra về xong xuôi, ngày hôm sau, Ngụy Hạo vác nông cụ giả vờ đi ra ruộng nhưng được nửa đường quay lại gia trang, kết quả thấy một cô gái chui ra từ vại nước, kế đó nàng thản nhiên tiến vào nhà bếp, nhóm lửa nấu cơm...

"Ta nhớ rõ là trong vạc nước kia chỉ có một con ốc đồng mà?"

Ngụy Hạo đột nhiên phát hiện, sự tình hình như có gì đó không đúng.