Xích Hiệp

Chương 3: Ốc Đồng cô nương



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Sau khi xuyên qua, từ lúc còn nhỏ, Ngụy Hạo đã nghe rằng thế giới này có yêu ma quỷ mị, thần quỷ tiên phật nhưng nghe nói cũng chỉ là nghe nói chứ bản thân chưa từng thấy.

Hắn dù sao cũng chưa gặp xà mỹ nữ nhà Tấn ca nhi, càng chưa bao giờ thấy con tra trộm dưa dưới trăng(1).

Tiên sinh trong thư viện cũng nói, chỉ cần nhân khí vượng, xã tắc yên thì quỷ thần tự tránh lui.

Truyền thuyết về sơn tinh quỷ quái có không gian được đề cập đa phần là nơi rừng hoang núi thẳm, đều là những nơi hoàng quyền không với tới.

Hít sâu một hơi, Ngụy Hạo thầm suy nghĩ: Nói không chừng là Trần Mạnh Nam chơi mình? Hơn nữa coi như thực sự là yêu tinh thì cũng chỉ là một nữ yêu, có gì mà sợ?

“Giỏi lắm thì cũng chỉ là một ‘Ốc đồng cô nương’, mình đường đường chính chính, chẳng việc gì phải sợ.”

Ngụy Hạo tự trấn an mình, đồng thời nghĩ ngẫm, nếu như quỷ thần có thể dễ dàng giết người, vậy nói rõ linh hồn có tính đặc thù, chết cũng không phải kết thúc, cái này là một chuyện đặc sắc cỡ nào chứ?

Rón ra rón rén bước vào trong sân, Ngụy Hạo cầm lấy một cái liềm cắt cỏ, xong vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn, lại lần mò lấy thêm cây búa gỗ đóng cọc, lập tức thấy bản thân tràn đầy sức mạnh.

“Nếu là yêu tinh, ta đây tay liềm tay búa, cho nàng biết thế nào là chói!”(2)

Bước tới gần bếp, chỉ thấy khói củi bốc lên, thêm chút nữa lại nghe tiếng nấu nướng xèo xèo, ngó qua cửa sổ nhìn vào liền thấy một cô gái đang cẩn thận từng chút đập trứng vào trong bát sành.

Ở trong bát trứng còn thấy một con cá trích, chỉ là không biết cá này từ đâu ra.

“A.”

Theo tiếng kêu khẽ, cô gái bị một giọt dầu xào bắn vào người, chỉ một giọt nhỏ mà lại khiến làn da bị phỏng ra một đốm lớn.

Làn da vốn trắng mềm như bông tuyết tức thì có thêm một vết đỏ như hoa đào, vừa đẹp đẽ lại vừa khiến người ta không đành lòng.

Thế nhưng nàng chỉ phẩy tay nhẹ một cái, vết phỏng đỏ đậm kia tiêu tan ngay, có điều tiếp đó nàng lại ‘a’ một tiếng, lại một vết phỏng xuất hiện…

Cứ như thế nhiều lần, đợi tới khi đậy nắp nồi hầm lên, cô gái mới có thể thở phào một hơi. Làm một món ăn thôi mà như chịu cực hình, khuôn mặt vốn như tuyết như ngọc giờ trắng bệch như tờ giấy.

Ngụy Hạo coi vậy liền hiểu ra, cô gái này không chịu được nóng.

Lòng không nỡ nhưng cũng không muốn quấy rầy, Ngụy Hạo ngồi yên bên vạc nước thầm nghĩ: “Đúng là Ốc đồng cô nương rồi.”

Cầm vỏ ốc từ trong vạc nước ra, vẫn màu xanh ngọc trông vô cùng xinh đẹp nhưng bên trong trống không.

Mùi cơm chính từ từ bay ra, lại qua một lát, tiếng ‘a a ái dza’ trong bếp cũng ngưng lại, thay vào đó là tiếng lạch cạch sắp chén bát bày mâm, Ngụy Hạo lúc này mới đứng dậy, cất bước đi vào trong: “Công nương! Ngươi là yêu tinh à?”

“A a a a a!!!”

Thiếu nữ hét một tiếng chói tai, sợ đến độ hồn vía lên mây.

Ngụy Hạo chăm chăm nhìn nàng, tay vẫn nắm chắc cây búa gỗ.

Tới gần nhìn mới dám chắc nó, à nàng là nữ, đổi là nam, Ngụy Hạo thực không thể nào tin đồ ăn kia đều là do ốc tinh làm…

“…”

Mất một hồi mới bình tĩnh lại, thiếu nữ thấy Ngụy Hạo cầm vỏ ốc rỗng trên tay, tức thì dịu dàng đáp: “Ân công chớ lo, ta không phải tinh quái tầm thường mà là sứ giả dưới trướng Tứ Độc Long Thần, không may lúc qua đất này bị đại yêu tập kích, cả đoàn tứ tán chạy trốn, lưu lạc tới nơi đây.”

“Thực sự là yêu tinh!”

“…”

“Tốt quá rồi! Đây là lần đầu tiên ta gặp được yêu tinh sống! Yêu tinh các ngươi vì sao lại biến thành người? Có quốc gia như loài người không? Các ngươi ăn gì? Yêu tinh khác nhau có kết hôn không? Nếu kết hôn thì con cái sinh ra theo ai? Hoa cỏ cây cối thành tinh với chim thú cá trùng thành quái nếu kết hợp, sinh ra con là cá đầu gỗ hay chim lông cỏ? Ngươi nếu đã có thể biến thành người, sao không rời đi lại còn để một ngư dân bình thường bắt được?”

“…”

Trông bộ dạng hưng phấn của Ngụy Hạo, nữ yêu tinh vốn đang sợ choáng người bỗng thấy mơ màng, nàng cứ nghĩ Ngụy Hạo sẽ giật mình, tất nhiên là hắn có giật mình thật, nhưng phản ứng tiếp đó của hắn….thực sự khác xa tưởng tượng của nàng.

“Ân công, hôm nay ta ra ngoài lâu rồi, để ta quay lại vỏ xong lại nói.”

“Được, ngươi mau chui vào đi, ta nhìn xem ngươi chui như thế nào.”

“…”

“Ngươi chui vào đi.”

“Dạ…”

Lúc này, chỉ thấy xiêm y cả người nàng không gió mà bay rồi lần lượt trượt trôi như tơ lụa xuyên qua lỗ đồng tiền, hình ảnh của nàng trong mắt Ngụy Hạo bây giờ tựa như Thủy Thủ Mặt Trăng biến hình, xiêm y trượt đi để lộ ra da thịt mềm mịn, ngay sau đó thân nàng tỏa sáng rồi như nước chảy, chui vào vỏ thanh ngọc.

“Chà chà! Lợi hại nha!”

Ngụy Hạo vô cùng hiếu kỳ, đưa tay gõ gõ vỏ ốc: “Ngươi thực có thể chui vào a, một người lớn như vậy chứ, chuyện này là gì đây? Là pháp lực sao? Hay là pháp thuật? Ngươi biến thân như vậy chắc chắn phải tiêu hao gì đó nhỉ? Ngươi hằng ngày ở trong vạc nước ăn gì? Ăn tiểu trùng? Hay là ăn giun đất?”

“Ân công đừng nói giỡn vậy…”

“Chúng ta vừa ăn vừa nói, thật tốt quá, thực sự có yêu tinh!”

“Sao ân công vui mừng như vậy?”

“Có yêu tinh, đồng nghĩa quy tắc thế giới không phải một dạng, sẽ có nhiều khả năng.”

Ngụy Hảo gẩy gẩy đồ ăn, bỗng sực nghĩ tới điều gì: “Phải rồi, nhà ta không có cá trích, ngươi làm sao biến ra?”

“À, quên mất, ta là Ngụy Hạo, tự Đại Tượng, ngươi tên gì vậy?”

“Thì ra ân công họ Ngụy.”

Thoáng ngưng một chút, thanh âm dịu dàng từ trong vỏ ốc lại truyền tới: “Thiếp thân gọi là Oánh Oánh, tiểu tự Ngọc Nương.”

“Oánh Oanh?” Ngụy Hạo sửng sốt rồi cười nói tiếp: “Vậy ngươi có biết Ngả Mễ không?”(3)

“?????”

“He he.”

Đùa thiếu muối nhưng Ngụy Hạo vẫn thầm vui vẻ: “Sau này ta gọi ngươi Oánh Oánh hay là Ngọc Nương?”

“Ân công gọi sao thuận miệng là được.”

“Vậy gọi ngươi Ngọc Nương nha,” Ngụy Hạo nhồm nhoàm nhai nuốt thức ăn vào bụng xong, lúc này biết tên rõ họ mà nói tiếp: “Vấn đề nói vừa nãy, ngươi có thể nói cho biết một chút không?”

“Ân công đúng là rất tò mò đấy.”

“Sự hiếu kỳ của con người là vô hạn. Trên đời thực sự có yêu tinh, vậy nhất định có nhiều chuyện thú vị rồi.”

“Ân công đã có việc cần, thiếp thân lý nào không đáp ứng.”

Thế là một người một yêu trò chuyện rôm rả.



“Ra là vậy. Huyện Ngũ Phong thuộc phạm vi vương triều Đại Hạ, có hoàng quyền trấn áp, tất nhiên có khí vận phù hộ nên tinh quái ở trong sẽ không dễ hóa hình.”

“Hóa hình yêu cầu pháp lực, hóa ra ở và không ở trong khu vực Nhân tộc thịnh vượng sẽ có khác biệt lớn như vậy.”

“Yêu thuộc tính thủy kỵ hỏa, trách không được ngươi nấu ăn bị một giọt dầu bắn vào liền bị bỏng một vết lớn như thế, thực sự dọa người nha.”

“Đội ngũ các ngươi số lượng có tới mấy vạn, yêu quái gì đó vậy mà dám tập kích!”

“Ngươi cũng không biết?”

“Hoàng quyền khí vận còn có thể tác động đến các ngươi sao? Không có Tứ Độc Long Thần với Tân Độ linh bài, các ngươi tiến nhập thủy vực không thể thuận tiện thi triển pháp lực, quy tắc nghiêm khắc vậy? Hay đấy, có thể thấy được phần nào của cái gọi là chế độ nha.”

“Không có Tân Độ linh bài tương đương không có giấy thông hành, đi thủy vực lạ liền bị coi là phi pháp, bổ sung pháp lực sẽ bị chậm đi nhiều, lại thêm hoàng quyền khí vận ảnh hưởng…Khó trách ngươi mới hiện hình lại phải về trong vỏ ngay.”

Định nói chuyện một chút, không ngờ càng nói càng hưng phấn, mãi tới khi tiếng gà gáy vang lên, Ngụy Hạo mới giật mình: “Bình minh á!”

Hắn không ngờ đã trò chuyện với Ốc Đồng cô nương trò chuyện suốt từ trưa hôm qua tới tận bây giờ…

______________________________________________

Chú giải:

1. Nhà văn Lỗ Tấn của TQ viết nhiều thể loại sách truyện, trong đó có linh dị ly kỳ, ông từng miêu tả có loài yêu tinh gọi Tra, chuyên đi ăn trộm dưa vào đêm trăng sáng, cũng từng nhắc tới xà mỹ nữ.

2. Búa và Liềm, bạn biết là ánh sáng gì rồi phải không.

3. Oánh Oánh và Ngả Mễ - Ngả Lệ (hay YingYing và Amy) là cặp nhân vật trong truyện Dong Binh Thiên Hạ. Mình chưa đọc truyện này nên không rõ hai nhân vật này có quan hệ như thế nào nhưng cùng là nữ chủ nên chắc hẳn quen nhau.