Xích Hiệp

Chương 4: Bãi Bàn sứ giả



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Trò chuyện từ ngày xuyên đêm mà miệng không đắng, lưỡi chẳng khô, càng không mệt mỏi buồn ngủ, điều này thực sự thần kỳ.

Nhưng Ngụy Hạo đoán ra ngay là do Ngọc Nương nên hỏi: “Làm sao được vậy? Ý ta là để ta nói chuyện cả đêm cũng không thấy mệt?”

“Thần tiên sứ gia tự có linh khí. Chẳng phải ân công từng nghe ‘Linh ngọc dưỡng nhân’ sao? Thiếp thân cũng là Bãi Bàn sứ giả(1) ở phủ đệ Tứ Độc Long Thần đấy.”

“Bãi Bàn sứ giả?”

Ngụy Hạo ngạc nhiên hỏi tiếp: “Đây là chức vị gì?”

“Hiểu được đạo tu chân, được Long thần tán thưởng, mời vào cửa luận đạo, mà mọi kỳ trân dị bảo, mỹ vị hiếm lạ lại luôn cần người đặt lên bàn.”

“Đây không phải phục vụ viên sao.”

“Ân công nói vậy là ý gì?”

“Không có gì, không có gì, cái này không quan trọng.”

Xem ra Ngọc Nương còn rất tự hào nên Ngụy Hạo dứt khoát đổi chủ đề, quay qua nói về chuyện đi lại: “Ngọc Nương, vậy sao này tính làm sao? Là muốn ở lại huyện Ngũ Phong? Hay là về cái chỗ gì mà Tứ Độc Long Thần đó?”

“Chuyến đi này của thiếp thân là một phần trong nghi lễ, vốn trước muốn tới Đông Hải tặng lễ, kết quả đụng phải đại yêu to gan lớn mật tập kích đội ngũ tặng lễ, cũng chẳng biết lễ vật có bị cướp đi không…”

Tâm tình Ngọc Nương có phần sa sút, “Bây giờ quay về đúng là phải chịu tội, thiếp thân trộm nghĩ trước đi tới Đông Hải bái phòng, báo tinh hình thực tế cho Đông Hải, như vậy ít nhất cũng dễ ăn nói.”

“Huyện Ngũ Phong tuy cách Đông Hải không xa nhưng cũng phải tới ba, bốn trăm dặm. Nếu ngươi di chuyển nhanh hơn khi dưới nước, chờ ta đưa ngươi rời khỏi phạm vi huyện Ngũ Phong, kế đó người xuống sông di chuyển sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

“…”

Ngọc Nương im lặng không đáp, Ngụy Hạo thấy thế liền gõ gõ vỏ ốc, hỏi: “Sao thế?”

“Thiếp, thiếp thân pháp lực yếu ớt, nếu không có Tân Độ Linh Bài mà vào sông lớn thì cũng không thi triển được bản lĩnh. Nếu dùng bản tướng(2) của thiếp thân, e là đến Đông Hải sẽ là chuyện mấy năm sau. Còn không bằng dùng hình người đi cho nhanh…”

“Vậy thì dùng hình người thôi.”

“Nếu là nhân dạng, thiếp thân chỉ là một cô gái yếu đuối, nếu gặp mãnh nhân lại chẳng có sức tự vệ.”

“Ngươi là một yêu tinh lại đi sợ phàm nhân?”

“Phàm nhân rất đông lại không ít cường nhân biết trảm yêu trừ ma, không thể khinh thường anh hùng thiên hạ…”

“Ta sắp thi Hương…”

Ngụy Hạo nhíu mày thầm suy tính.

Nói thật lòng, hắn rất trông mong thi đậu, chỉ cần thi đậu, vậy địa vị xã hội tại vương triều Đại Hạ lập tức nhảy vọt, trở thành một thành viên của giai cấp thống trị, sẽ bớt được đi rất nhiều chuyện.

Khảo thí công danh rất quan trọng, làm quan còn quan trọng hơn.

Hãy nhìn ngay khi nãy chính Ốc Đồng cô nương chẳng phải rất tự hào về cái chức danh phục vụ viên ở phủ Tứ Độc Long Thần sao?

Cái này rất rõ ràng, nàng thuộc biên chế.

Người hay Yêu thì cũng như nhau.

Có điều thâm tâm Ngụy Hạo có phần không yên, dù là trước hay sau khi xuyên việt thì hắn đều là người thích giúp đỡ kẻ yếu.

Giúp đỡ kẻ yếu, trừng ác dương thiện đều là những thứ như bản năng của hắn.

Im lặng một lúc, Ngụy Hạo bỗng vỗ mạnh lên bàn khiến vỏ ốc thanh ngọc rung lắc đến phát hoảng.

“Vậy đi, người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Ta đưa Ngọc Nương đi Đông Hải, chỉ là ba, bốn trăm dặm đường, ta ngồi thuyền mấy ngày là sẽ về.”

“Không được đâu ân công, sắp thi Hương rồi, người phải lấy công danh làm đầu! Quyết không thể vì nhỏ bỏ lớn.”

Nghe được Ngụy Hạo là một tú tài, hơn nữa hắn sắp phải thi Hương, suy nghĩ của Ngọc Nương lại càng loạn. Ngày hôm qua, lúc trong phòng bếp quay đầu lại thấy ngay một đại hán vạm vỡ, nàng mém chút ba hồn bảy vía lên mây, khi đó trong đầu chỉ nghĩ được hai việc: Đây là một anh nông dân, mình có nên giết anh ta không.

Ai mà nghĩ được, hắn lại là một tú tài có công danh.

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, mãnh nam cũng có thể là người đọc sách.

“Chỉ cần ta chạy nhanh hơn chút là kịp về thi Hương, nói không chừng còn có thể dính chút linh khí của người, thi là đậu ngay, he he.”

Ngụy Hạo vô cùng tiêu sái, quyết định rồi là đi chuẩn bị đồ đạc ngay, xong là lập tức khởi hành.

Thấy Ngụy Hạo nói là làm ngay, Ngọc Nương cũng chỉ biết im lặng, nhưng không khỏi có phần cảm động.

Nàng thầm nghĩ, ai cũng bảo phàm nhân ham mê danh lợi, nhưng lại có kỳ nhân cỡ này thì việc Nhân tộc hưng vượng cũng không khó hiểu…

Lục lọi lấy chút ngân lượng tiền đồng, lại đeo bảo đao tổ truyền lên bên hông, đội khăn vuông lên đầu, lưng cõng một cái rương, trong rương ngoài mấy bộ quần áo để thay còn có một bình nước, Ngọc Nương tạm thời ở trong bình nước đó.

“Ngụy tướng công chay đi đâu đó?”

“Hạo ca nhi, sao coi bộ dáng như muốn đi xa thế này?”

“Tiểu quan nhân muốn đi xa nhà sao?”

Hai người còn chưa khỏi Ngụy gia đã có không có không ít hàng xóm thăm hỏi, Ngọc Nương bên trong rương nghe rất rõ, tức thì thầm nghĩ người này quyết không phải người xấu, nếu không quan hệ xóm giềng không thể tốt như thế.

“Xa nhà một chuyến thôi mà. Ta có người bạn phải đi Đông Hải, mà người ta đi một thân một mình sao có thể yên tâm? Ta đi tiễn.”

Hàng xóm nghe xong đều chúc hắn lên đường thuận buồm xuôi gió, dặn bảo trọng mọi chuyện, điều này khiến Ngọc Nương càng thêm chắc chắn rằng Ngụy Hạo là một người tốt, trong lòng cảm thán: Thường nghe thế gian chẳng được bao nhiêu người tốt, e rằng đó chỉ là những lời đồn mà thôi…

Ngụy Hạo có một chiếc thuyền nhỏ nên tính toán ban đầu tự mình chèo thuyền dọc sông về phía Đông, đợi tới huyện Ngũ Đàm bên cạnh sẽ ngồi thuyền lớn, như thế sẽ nhanh hơn nhiều.

“Ân công, thiếp thân nghe sĩ tử đa bội kiếm, sao công tử lại đeo đao?”

“Bởi vì nhà nghèo, mua kiếm không nổi.”

“…”

Câu đáp vô cùng chất phác, Ngụy Hạo không thấy có vấn đề gì nhưng Ngọc Nương trong lòng lại nghĩ: Đợi sau này có duyên, nhất định phải mua một thanh bảo kiếm làm quà.

“Ta lớn chừng này còn chưa từng một mình rời khỏi huyện Ngũ Phong, hồi đi thi Phủ có tới phủ thành một chuyến nhưng lần đó là kết bạn cùng đi.”

Ngụy Hạo vui miệng kể, giọng điệu có chút hưng phấn, có một loại cảm giác kích động như khám phá thứ gì đó hoàn toàn mới lạ.

Hắn khi trước từng nghe tới yêu ma quỷ quái nhưng đều là từ miệng người khác hoặc tiên sinh trong thư viện kể. Nghe thì nghe chứ chưa từng thấy nên tự nhiên có cảm giác rất xa lạ.

Bây giờ thì khác rồi, biết chắc có yêu tinh, đồng nghĩa thế giới kia có nhiều màu sắc, đáng để khám phá một phen.

Điểm quan trọng nhất là, sau khi trò chuyện với Ngọc Nương, hắn biết rõ yêu tinh có thể giết người nhưng người cũng có thể giết yêu, vấn đề gì là bên nào có sức mạnh, pháp lực mạnh hơn.

Nếu yêu quái vẫn thuộc phạm trù sinh vật thì dễ tính rồi, định luật II Newton có nói đó, sẽ không có đạo lý yêu quái có thể cắn người mà người lại không thể cắn lại yêu quái.

Một đường đẩy thuyền, động tác của Ngụy Hạo vô cùng thuần thục, có điều hắn không thuộc đường lắm, cũng may chỉ cần phân biệt phương hướng là ổn, bởi sông nước vùng Giang Nam này thông khắp bốn phía, để tới huyện Ngũ Đàm tối đa cũng chỉ tốn thời gian nửa ngày.

Xuyên qua chợ nổi, có rất nhiều nhà thuyền(3) rao hàng, cửa nhà ở đây không phải là hướng ra đường lớn mà là hướng thẳng ra sông.

Một đường uốn lượn đi về phía trước, đuôi thuyền nhỏ kéo theo một vệt nước dài, nhìn cảnh này, Ngụy Hạo nhất thời thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

“Vị quan nhân mới qua, có phải đi huyện Ngũ Đàm không?”

Từ một tiệm ăn trong nhà ở ven sông, một đầu bếp nư đầu quấn khăn vải thanh hoa(4), tay đang giặt tạp dề tại mép nước, vẫy vẫy tay với Ngụy Hạo, nói: “Sắc trời đã tối, chi bằng quan nhân ở lại đây dùng cơm, sau đó tìm khách sạn nghỉ lại. Mấy ngày nay sông hồ ngoài huyện Ngũ Đàm thường có tinh quái đi lại, đi thuyền trời tối rất nguy hiểm, quan nhân xin cẩn thận.”

“Nơi này cũng có tinh quái sao?”

Ánh mắt Ngụy Hạo lập tức sáng lên, bụng nghĩ không chừng tinh quái kia chính là đồng bạn của Ngọc Nương nhỉ?

______________________________________________________

Chú giải:

1. Bãi Bàn: Chính là sắp xếp đồ trên bàn, hiểu đơn giản thì chức Bãi Bàn sứ giả = nhân viên xếp đồ lên bàn.

2. Bản tướng: Hình dạng gốc.

3. Nhà Thuyền: Nửa nhà nằm ở bờ, nửa nhà nằm trên mặt nước, cửa hướng ra sông.

4. Khăn vải Thanh Hoa: Là khăn vuông hoặc chữ nhật, họa tiết và màu nền giống như màu sứ Thanh Hoa, tức là nền xanh họa tiết trắng hoặc nền trắng họa tiết xanh.