Xích Hiệp

Chương 5: Hiện ra ngay trước mắt



Edit: Hại Người Không Mệt

***

“Phủ thành ra bố cáo rằng đệ tử của quốc sư tới điều tra biến cố, phát hiện có vài nơi ở vùng này thay đổi phong thủy, tạo thành kẽ hở cho yêu tinh đến đây phá quấy.”

Quấy phá thật sao?!

Chuyện nữ đầu bếp kể đại khái là có mấy yêu quái không biết ở đâu tới thủy vực vùng này quậy phá.

Nơi nước cạn hóa thành hồ sâu, vùng hồ phẳng lặng bỗng xuất hiện xoáy nước.

Nhiều ngư dân ngộ nạn, cũng có mấy thương thuyền của tài chủ bị tổn thất nặng nề. Quan phủ theo sự chỉ điểm của đệ tử quốc sư liền bắt đầu tìm kiếm yêu quái, tiếp đó thi hành phương pháp đánh lui.

“Không nghe lời người tốt, ắt chịu thiệt nhãn tiền. Nếu đường phía trước bị ngăn trở, vị nương tử này, đa tạ đa tạ. Ta sẽ ở lại nhà ngươi ăn một bữa cơm.”

“Quan nhân mời mau lên bờ. Mỳ vằn thắn của nhà thiếp thân được xưng là Thiên Lý Hương(1), khách thương qua huyện Ngũ Đàm, huyện Ngũ Phong đều biết tiếng, đến cả huyện tôn đại nhân cũng từng thưởng thức…”

“Được, lên một bát mì vằn thắn.”

Ngụy Hạo lái thuyền nhỏ đậu bên nhà chủ quan, tiếp đó leo cầu thang dựng dưới nước đi lên, đem rương đồ đặt qua một bên, ngồi xuống đưa mắt đánh giá một lượt, lại phát hiện quán này tuy hơi nhỏ, mặt tiền không lớn nhưng được sắp xếp rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Vẫn là kiểu nhà trước cửa hàng sau nhà ở, có điều phần mặt tiền hướng ra sông chỉ mở một cánh cửa.

“Bà chủ, quán ngươi có phòng trọ không?”

“Có nhưng phòng nhỏ chật chội, chỉ sợ quan nhân không thích, quanh đây có khách xá của quan phủ, quan nhân đi ra ngoài xong quẹo phải, thấy một cây dã hương lớn, chỗ đó chính là đình viện trong khách xá quan phủ.”

“Nhỏ không sao, có thể ở lại một đêm là được.”

“Đa tạ quan nhân chiếu cố…”

Nữ đầu bếp lập tức mừng rõ, nguyên do là bởi đường thủy không được bình an, chẳng ai biết khi nào sẽ đụng yêu quái chặn đường nên việc buôn bán giảm sút, việc kinh doanh những này này cũng rất khó khăn.”

“Quan nhân, mỳ vằn thắn của ngài đây.”

“Được, làm phiền.”

Một bát mỳ vằn thắn lên bàn, hương thơm xộc vào mũi, hành thái xanh tươi, tôm khô đỏ cam, còn thêm một chút dưa muối(2), từng miếng sủi cảo ngon lành trong bát, đưa thìa vào đảo qua lại một lượt đã không còn miếng nào.

Mỳ khá nóng làm hắn phải há miệng thổi, nhưng trông thấy thế nữ đầu bếp lại rất vui bởi biểu hiện này chứng tỏ khách ăn rất thích mỳ, điều này cũng chính là khen ngợi tốt nhất cho người nấu.

Ui a, phù phù một tràng là đi hết một bát mỳ, mà Ngụy Hạo khi nãy đã đếm là có mười tám miếng sủi cảo.

“Bà chủ, lại thêm năm mươi miếng sủi cảo.”

“Ấy?” Nữ đầu bếp sửng sốt, lộ vẻ khó xử, “Vị quan nhân này, giờ ta chỉ còn có ba mươi phần thịt thôi(3)…”

Nàng mới rồi thấy Ngụy Hạo to cao nên cho thêm tám miếng, nhân thịt bên trong vắt mỳ cũng lớn hơn bình thường, mỳ như vậy vốn mười miếng cũng đủ một bữa rồi, còn nếu là mỳ vắn thắn miếng nhỏ thì chừng đó nguyên liệu đủ làm tới ba, bốn mươi miếng.

“Hết thịt, vậy không nhân cũng được.”

Ngụy Hạo vỗ vỗ bụng, cười hi ha, “mười miếng tám miếng, cũng đủ thương thức hương vị rồi.”

“…”

Nữ đầu bếp cũng là người hiểu rộng biết nhiều, mấy người nhân công làm việc nặng nhọc, sức ăn tốt thì ba mươi miếng cũng đã no căng bụng rồi.

Năm mươi miếng…

Để người tập võ hay tiêu sư của thương đội ăn, e là cũng không nuốt nổi.

Nhưng Ngụy Hạo đã vỗ tiền lên mặt bàn, chứng mình bản thân trả tiền chứ không phải ăn chùa.

Nữ đầu bếp cũng không tiện nói thêm, nhanh tay vừa làm sủi cảo vừa nấu mỳ.

Mỳ lên bàn lại là một hồi tiếng ui a phù phù. Ngụy Hạo mở miệng là ăn như hổ đói, khiến nữ đầu bên trông thấy mà kinh hãi, chỉ sợ khách nhân ăn nhiều quá mà bội thực.

Kết quả chỉ thấy Ngụy Hạo chén sung sướng xong lại vỗ vỗ bụng, cười ha hả: “No được tám phần, vừa đẹp.”

“…”

“…”

Đừng nói nữ đầu bếp, ngay Ốc Đồng cô nương ở trong rương cũng không khỏi cảm thán: Tốt Bụng. Nàng lại nghĩ tới mấy ngày qua chỉ làm cho hắn ba đĩa đồ ăn một bát canh, e là chỉ đủ lót dạ.

“Mấy ngày gần đây đêm nào cũng có động tĩnh, nghe nói là tinh quái ra ngoài kiếm ăn. Nếu không phải nhà nào cũng có dán bùa đào(4), đúng là không ai dám ngủ.”

Nữ đầu bếp nhắc Ngụy Hạo thêm: “Quan nhân nếu buổi tối nghe thấy tiếng động, phải cẩn thận một chút, có điều cũng không cần kinh hoảng.”

Tiếp đó, nàng lại nói chuyện thôn này vốn phong thủy rất tốt, huyện tôn cùng tới viết lưu niệm..vv… Nói nhiều thứ đều là để Ngụy Hạo an tâm.

“Bà chủ yên tâm, ta có công danh tại thân, sợ gì chứ.(5)”

“…”

Một câu của Ngụy Hạo trực tiếp khiến chủ quán đơ cả người, ánh mắt nàng lúc này hệt như Ngọc Nương khi trước.

Ánh mắt kia đại ý là: Người thế này mà lại là tú tài?!

Có chút tổn thương người ta…

“Hí hí.”

Ngọc Nương nhịn không được, nhỏ giọng cười thầm.

Cũng may rương nhỏ, thân lại đang trong bình nước nên nữ đầu bếp không nghe được.

Ngụy Hạo ra chân đá một cước vào rương làm Ngọc Nương quay mòng mòng, vỏ ốc trong bình nước đập qua đập lại mất mấy lượt.

Ở lại cửa hàng mỳ vằn thắn, ngoài Ngụy Hạo, còn có mấy người chạy việc trên thuyền, dù cả đám nằm chung trên một giường tập thể nhưng lại có bố trí thêm vách ngăn, cái này đúng là nhỏ hẹp, chật chội như lời nữ chủ quán nói.

Mấy hán tử vận đoản sam để mình trần, mặt mày đều ủ ê. Tinh quái cản đường làm ban đêm kiếm sống khó khăn, nghề nghiệp gặp cản trở, thu nhập theo đó thấp đi.

Đây cũng là cực chẳng đã chứ so với việc kiếm tiền nuôi sống gia đình, cái gì yêu cái gì quái, kỳ thực cũng chẳng có gì đáng sợ.

Ngụy Hạo tiến đến khiến mấy người này sợ đến chẳng dám hó hé câu nào, nhưng đến khi biết hắn là tú tài có công danh lại lập tức không kìm được kích động đi bắt chuyện với hắn.

Nguyên do chủ yếu là vì người đọc sách thì biết nhiều, họ muốn hỏi tú tài chút chuyện xem huyện thành khi nào thì đánh lui được yêu quái.

Nhưng hỏi đáp được một chút liền chuyển qua kể chuyện.

Có một gã chuyên chèo thuyền ngồi bó gối trên giường kể: “Ngụy tướng công, ta từng thấy tinh quái kia, cả người nó đen như mực, có một cái miệng lớn dính màu, mồm đầy răng nhọn, mạn thuyền bị nó cắn một cái liền vỡ vụn. Đêm hôm đó, tiêu sư trên thuyền ta chém nó mấy cái, hoa lửa bắn tung tóe nhưng toàn thân nó là vẩy giáp, nói không chừng là đao thương bất nhập đó.”

“Làm gì có chuyện đao thương bất nhập, nếu chém không chết chẳng qua là lực không đủ, đao không nhanh.”

Ngụy Hạo cười, đáp ngay: “Nếu là đao thương bất nhập, vậy hẳn thiên hạ là của yêu quái rồi, nào có chuyện vương triều con người hưng thịnh được? Các ngươi nói có phải không?”

Nghe thế, mấy thuyền phu gật đầu như bổ củi, cảm thấy rõ ràng không sợ gì yêu quái nữa, trái lại phàn nàn: “Chi bằng sớm lập đội bắt yêu, tiêu diệt yêu quái, vậy cũng mau yên bình trở lại.”

“Phủ thành nhất định đang bận rộn lo trừ yêu, đệ tử quốc sư cũng đến rồi, tinh quái bị diệt chỉ là chuyện sớm muộn…”

Chuyện phiếm hồi lâu, ai cũng buồn ngủ.

Ngụy Hạo thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ, có rương làm gối, trong đó lại có Ngọc Nương, nàng đánh thức một câu còn tác dụng hơn đồng hồ báo thức.

Ốc Đồng cô nương vì báo ân Ngụy Hạo mà sinh ra duyên phận, có thể nhập mộng nói lời cảm tạ, kể cả đánh động Ngụy Hạo cũng không cần lên tiếng.

Đêm dài vắng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích.

Nhưng qua giờ Tý, Ngụy Hạo đang ăn mỳ trong mộng, bỗng thấy Ngọc Nương lo lắng chạy lại hô: “Ân công, đừng ăn nữa…, ngoài quán mỳ có một yêu quái xuất hiện, nó lên bờ rồi.”

“Hả?!”

Ngụy Hạo trong mộng vẫn tiếp tục ăn mỳ, trợn mắt hỏi: “Tinh quái gì đã biết ta vẫn còn dám tới, nó tới tìm Tra sao? Lấy cương xoa của ta tới đây!”

“…”

Tỉnh khỏi cơn mộng, Ngụy Hạo đứng phắt dậy, tay cầm bảo đao gia truyền, vểnh tai lên nghe ngóng, quả nhiên có tiếng sột soạt rất rõ từ bên ngoài truyền vào, có thứ gì đó đang bò tới, tiếp đó là một tràng tiếng cào cửa không dứt.

Tiếng cào rin rít vô cùng chói tai, đưa mắt nhìn từ khe cửa sổ ra ngoài, quả nhiên thấy một đôi mắt lớn sáng rực giữa trời tối đen, đôi mắt đó chắc chắn không phải của con người.

“Tốt cho gia hỏa này, hai mắt phát sáng luôn a.”

Tiếng động quá lớn bên ngoài khiến nhiều người đang ngủ say choàng tỉnh, bỗng nhiên có tiếng hét của nữ đầu bếp vang lên, Ngụy Hạo lập tức xách bảo đao xông thẳng ra ngoài.

___________________________________________

Chú thích:

1. Thiên Lý Hương: Hương thơm tỏa ngàn mét, ý chỉ hương vị tốt, tiếng vang xa.

2. Dưa muối: Loại dưa muối trong bát mỳ kia nói chính xác phải là dưa muối phơi khô, quy trình đại khái như sau: Rau (thường là cải) được trải một lớp, rải 1 lớp muối, lại một lớp rau, một lớp muối để trong chum cho ngấm, sau đó đem rửa rồi phơi, kế đó lại đem hấp rồi phơi khô qua mấy lượt(trong khi hấp có thể thêm muối), cuối cùng là để khô, cắt khúc để trong chum, đậy kín, khi dùng mới gắp ra bỏ vào tô, dùng ăn kèm.

3. Mỳ vằn thắn mà Ngụy Hạo ăn chính là loại mình, do bị dị ứng tôm nên thử một lần sợ tới già, hoàn toàn không có kiến thức gì về món này nên khi edit có thể không chuẩn lắm, mong bạn đọc thông cảm. Với ai chưa từng ăn thì mỳ vằn thắn gồm các thành phần chính: Mỳ sợi, sủi cảo (bánh bột lọc nhân thịt), hành lá, tôm nõn + thịt, rau dưa khô ăn kèm, tất cả được nấu chín rồi bỏ chung vào bát nước dùng.

4. Bùa đào: Bùa trừ tà làm bằng gỗ đào.

5. Tú tài có công danh tại thân: Theo quan niệm thời xưa, người đọc sách nói chung, tự thân có Hạo Nhiên chính khí, có tác dụng khắc chế tà vật.