Xích Hiệp

Chương 6: Cá quả khổng lồ



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Nữ đầu bếp ở trên căn gác, muốn lên phải dùng thang mà vì an toàn nên lên rồi nàng liền rút thang.

Căn gác lúc này lung lung dữ dội như muốn sụp.

“Giỏi lắm! Súc sinh này miệng lởn thật.”

Ngụy Hạo mặc quần áo cộc, chân đi guốc gỗ phi ra ngoài, thấy ngay tình cảnh tường xiêu vách đổ, lại có một quái vật hình thù kỳ quái đang há miệng cắn cây cột chống căn gác.

Gào!!!

Quái vật kia đúng là cả người đen thui, nếu không nhờ vảy giáp phản quang thì thực sự nhìn không ra hình dạng.

Ngụy Hạo sợ thì có sợ nhưng không hoảng hốt, hắn biết rõ quái vật này từ trong nước chui ra, vậy khẳng định là sợ lửa giống Ngọc Nương.

Vì vậy nên khi bước ra, hắn đã sớm mang bảo đao tổ truyền đâm vào trong bếp lò.

Mở hàng ăn, bếp luôn đỏ lửa, ống bễ kéo liên tục, vậy nhà lửa lò mới đảm bảo luôn hưng vượng.

Ngoài bảo đao, dao phay, xèng, kềm gắp than, cái gì nhét được là nhét hết, kể cả ống bương để thổi bếp cùng nhét nốt vào.

“Á!!!!”

Nữ đầu bếp sợ hãi hét lớn, cả căn gác rung lắc, nàng chỉ biết bám chặt vào bậu cửa sổ không dám rời tay. Ngụy Hạo thấy vậy quát lớn: “Bà chủ quán đừng sợ! Ngũ Phong huyện Ngụy Hạo ở đây!”

Theo tiếng quát, khí thế của hắn lập tức tăng vọt, tay quơ nhanh kềm gắp than, ném mạnh về phía quái vật.

Bốp!

Xèoooooo

Kềm gắp than nóng rực đập lên người yêu quái lập tức tạo ra một vết bỏng đỏ. Vết bỏng đó vậy mà sáng lên giữa trời đêm như bóng đèn.

Ngụy Hạo tức thì mừng rỡ: “Ha ha, quái vật này sợ lựa! Xem sự lợi hại của ta đây!”

Nói xong lại đưa tay cầm ống bương đang cháy rực, tay kia cầm bảo đao tổ truyền, tạo thế xong liền xông lên chém ra một đao.

Quái vật thấy Ngụy Hạo chém tới, ánh mắt như chuông đồng của nó không ngờ lại hiện lên vẻ gian xảo, đao kiếm tầm thường chém nó chính là phí công, không có thủ đoạn mà chém loạn không khác gì tìm chết.

Thế nhưng trong mắt Ngụy Hạo cũng ánh lên vẻ giảo hoạt, không dùng lực cũng không chém mà thu tay cầm đao, dồn lực đâm mạnh ống bương tới.

“Đi chết đi!”

Ống bương đang cháy rực đâm thẳng vào người quái vật. Quái vật tuy có khổ người lớn nhưng xét chiều cao vẫn thua Ngụy Hạo. Ống bương đâm tới tạo thành một vết bỏng hình tròn khiến nó kêu rên ầm ĩ. Nó quay phắt người lại, tức thì một cái đuôi to lớn kéo theo kình phong vụt mạnh tới như hận không thể đập chết Ngụy Hạo tại chỗ.

Keng!!!

Xì xì xì xì…

Ngụy Hạo vung đao đỡ, hoa lửa văng tung tóe, tiếng kim loại va chạm vang lên đồng thời người hắn bị đẩy văng qua một bên.

Nhưng qua lần này, Ngụy Hạo lại thấy yên tâm hơn bởi hắn nhận ra sức lực của quái vật kia cũng khá bình thường.

“Chó chết, ra ngươi cũng có chút bản lĩnh!”

Lăn người tại chỗ, chạy vào bếp quờ quạng được cây cời lò chạy ra toán đánh tiếp, ai ngờ quái vật kia lại quay lưng chạy trốn về phía bờ sông.

“Thứ hèn nhát, chạy đi đâu?!”

Ngụy Hạo nhìn nhanh một cái, tức thì lấy que cời lờ làm lao, làm như Nhuận Thổ đâm Tra(*), vận hết sức ném thật mạnh.

Giữa trời đêm, que cời lò lao đi như sao băng, tỏa sáng chói như đến độ cảm giác như cảnh Gia Cát Lượng dùng thuyền cỏ mượn tên có lẽ cũng chỉ vậy mà thôi.

Xèo!

Que cời lò đập đúng lưng làm quái vật lại dính một vết bỏng.

Quái vật lảo đảo ngã lăn ra đất, Ngụy Hạo tức tốc xông lên, hai tay nắm chặt chuôi đao bổ xuống, thế như chẻ đôi Hoa sơn.

Một đao gọn gàng mạnh mẽ nhắm thẳng vào vết đỏ đậm trong bóng tối.

Phập! Xèo!

Bảo đao tổ truyền lập công.

Gào!!!

Quái vật đau đớn kêu rống lên, tay chân mọc màng điên cuồng quơ tới phía trước nhưng vô dụng, bởi một đao kia của Ngụy Hạo sau khi chém ra vết thương còn thuận thế đâm xuống tiếp, xuyên thẳng qua người, đóng đinh nó trên mặt đất.

“Ô ô ô ô…”

Cái miệng đáng sợ dính máu với chi chít răng nhọn của quái vật muốn cắn gì đó nhưng đáng tiếc cắn không nổi.

Ngụy Hạo đạp một cước lên lưng nó, tiếp đó tung một quyền ngay giữa mắt quái vật.

Một quyền nối tiếp một quyền, tựa như mưa rơi trên tàu lá chuối.

Lúc này, những nhà xung quanh cũng sáng đèn, thêm hương dũng địa phương liên hợp giơ cao đuốc tăng sĩ khí cùng nhau đi tới.

Có điều đám hương dũng này tay cầm binh khí nhưng không dám tiến lên, chỉ dám đứng vậy nhìn cảnh Ngụy Hạo cưỡi quái vật, đấm đá túi bụi.

Đánh tới khi quái vật đã hết xí quách, Ngụy hạo mới nghỉ tay, đứng dậy thở phào: “Con nghiệt súc này lớn thật, để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc là cái giống gì.”

Có ánh lửa soi tới, tình cảnh dần sáng tỏ, chỉ thấy quái vật này toàn thân bọc vẩy không lông, vảy giáp mọc chi chít kín mít, nhìn kỹ thấy rất giống vẩy cá, phía trên có hoa văn đen trăng xen nhau, nhìn qua khá quen mắt.

“Ô nó biến hình kìa!”

“Đây là thứ gì?”

“Cá, cá, đây là một con cá…”

Quái vật chết rồi, không ngờ tay chân nó thu về, hóa thành vây cá.

“Chết xong liền hiện hình?”

Ngụy Hạo có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại, quái vật đã không còn hình dáng “quái vật” mà biến thành một con cá.

“Yêu quái này là do cá quả biến thành.”

Có hương dũng hẳn có kinh nghiệm nên thấy quái vật hiện hình, biết nó đã chết rồi liền cầm đuốc đi tới, bước tới cạnh con quái mới thấy cạnh nó là Ngụy Hạo đang đứng như thiết tháp đưa đôi mắt từ trên cao ngó xuống y.

Hương dũng này càng hoảng hốt, vội vàng thi lễ: “Tráng sĩ hẳn là được huyện tôn mời tới đánh lui yêu quái?”

“Cái gì đánh lui yêu quái, ta chính là Ngụy Hạo, tú tài huyện Ngũ Phong, dọc đường qua nơi này, ngủ lại một đêm thôi. Ai ngờ được súc sinh này lại tới quầy rầy mộng đẹp. Nếu không phải nó, ta đã ăn được bát mỳ vằn thắn thứ tám rồi.”

“…”

“…”

Nói tới mỳ vằn thắn, Ngụy Hạo lập tức vỗ đầu một cái, nhớ tới nữ đầu bếp vẫn còn trên căn gác, liền quay đầu nói lớn: “Bà chủ, ngươi nhẹ chân nhẹ tay chút, lầu gác chỉ bị nghiêng chứ chưa đổ. Yêu quái kia đã bị ta giết, người yên tâm.”

“Hả?”

Nữ đầu bếp đang bám lấy bậu cửa sổ, nghe thấy lời Ngụy Hạo mà choáng váng.

Một khắc trước còn kĩnh hãi hồn vía lên mây, chỉ sợ bị yêu quái ăn thịt mà lúc này tình cảnh rõ ràng bình an vô sự.

Nàng trông xuống dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa còn đang có thêm nhiều cây đuốc sáng lên, lúc này mới thực sự yên lòng, cẩn thận từng chút trèo thang đi xuống, lúc này vẫn sợ nhưng là sợ lầu sập.

Sau khi xuống lầu một chốc, nàng thấy Ngụy Hạo lôi một con cá quả khổng lồ cao bằng người lớn tới trước mặt: “Bà chủ, thứ này là đồ tốt, vật đại bổ đó. Thịt cá làm nhân bánh này, xương cá nấu canh, đầu cá đem kho, bộ lòng xào lăn nha.”

“…”

Nàng trông thấy con cá khổng lồ đen xì này thì sợ tới chân tay mềm nhũn, thiếu chút quỵ xuống đất, trong khi Ngụy Hạo lại đang thèm ăn chảy cả nước miếng. Dù gì, thịt cá quả cũng là cực phẩm, xương dăm ít, lọc thịt ra nấu xong cắn một miếng to thì quả là thoải mái.

“Súc sinh này vảy cứng thật, để bà chủ làm thịt thì đúng là hơi khó. Tốt hơn là để ta…”

“Tráng sĩ đợi đã, tráng sĩ đợi đã…”

Hương dũng vội vàng tiến lên hô, “Tráng sĩ, không phải tráng sĩ chưa nghe huyện tôn đại nhân có treo thưởng chứ? Nếu trừ được yêu, đợi quan lại tới khám nghiệm xong sẽ luận công ban thưởng. Ít thì mười lượng bạc, nhiều thì ngàn lượng vàng đó.”

“Ta đường đường tú tài huyện Ngũ Phong, sao có thể vì treo thưởng mà trảm yêu.”

Ngụy Hạo lộ vẻ coi thường, cầm bảo đao tổ truyền, nhắm chuẩn miệng vết thương bổ thêm một đao, trực tiếp, gọn gàng lột da cá.

Đám người vây quanh thấy cảnh này, tức thì dạ dày dạ mỏng cuộn lên từng cơn buồn nôn.

Gia hỏa này, thực sự muốn ăn thịt yêu tinh cá quả rồi.

_______________________________________________

Chú thích:

* Nhuận Thổ đâm Tra: Trong tiểu thuyết Cố Hương của Lỗ Tấn có tình tiết nhân vật nông dân tên Nhuận Thổ cầm đinh ba đuổi đâm yêu quái tên Tra vì nó...ăn trộm dưa.