Xích Hiệp

Chương 7: Tư âm tráng dương



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Chỗ dựng quán mỳ vằn thắn có tên là Bạch Ngư Ổ, con quái cá kia bị Ngụy Hạo đánh chết ở đây, nghe có ý vị phạm phải kiêng kỵ(1).

“Ngoại hiệu Phượng Sồ không thể tới Lạc Phượng Pha(2), ngươi một con cá quả, thế nào lại đến Bạch Ngư Ổ, phạm kỵ màu sắc, ngươi không chết thì còn ai chết?”

Một con cá quả lớn như thế, bị Ngụy Hạo lột da róc xương, xắt thịt bày bàn, đầu thành một phần, thân một phần, nội tạng một phần.

Một miếng da ca cực kỳ lớn, kéo ra dư làm một cái áo khoác.

“Bà chủ, nấu giúp nồi nước, đang nhiều người càng tốt, ta mời khách ăn cá.”

“…”

“…”

Đám người vây xem đừng nói muốn ăn, nhìn cũng dám nhìn nhiều.

“Đây chính là quái vật…”

“Có thể ăn yêu tinh sao?”

“Cái này…”

Nữ đầu bếp run rẩy xoa xoa tay, nàng bỗng thấy cái gì yêu quái cá quả kia cũng bình thường, thứ dọa người nhất chính vị Ngụy tướng công thân hình to lớn đứng trước mắt đây.

“Ngụy, Ngụy tướng công…Tiểu, tiểu phu nhận sợ…”

“Sợ cái gì, con quái này đã bị ta đánh chết, có cái gì phải sợ chứ.”

“Nhưng…Nhưng mà yêu quái ăn thịt người.”

Ngụy Hạo ngửa đầu cười lớn: “Yêu quái có thể ăn thịt người, người đương nhiên cũng có thể ăn thịt yêu quái. Hơn nữa, các vị hương thân, các ngươi nhìn đây là cá gì. Là cá quả đó.”

Nói xong, Ngụy Hạo chỉnh khăn đội đầu ngay ngắn lại, đoạn vừa cười vừa nói: “Thần y thời xưa từng nói: Thân cá quả, bổ tâm dưỡng âm, làm trong thận thủy, tiêu trừ phù nề, thanh nhiệt giải độc. Đây chính là vật đại bổ, các ngươi không tin ta, không lẽ không tin thần nhân thời cổ.”

“Cái này giải thích thế nào?”

Có người nghe xong mấy câu ‘bổ tâm dưỡng âm’, ‘làm trong thận thủy’ liền tỉnh táo tinh thần, có một hán tử mặt mày vàng vọt, người như tờ giấy đưa mắt nhìn Ngụy Hạo đầy mong chờ.

‘”Nói dễ hiểu là, người ăn vào, nếu là nam thì hổ hổ sinh uy, hùng phong tăng vọt, nếu là nữa thì da mịn môi đỏ, tâm tình thoải mái.”

Ngụy Hạo cầm một miếng thịt cá lên rồi nói tiếp: “Các người nhìn xem, thịt cá này bên trong mang phấn, màu sắc thâm trầm, có thể so với thịt trâu, là thượng phẩm trong thượng phẩm, vào miệng làn tan chảy. Nếu phụ nữ sau sinh ăn, nhất định có thể khôi phục cực nhanh lại không thiếu sữa.”

“Hắn là người đọc sách! Hắn biết nhiều thứ, nói gì cũng đúng!”

“Ngụy tướng công, quái…cá này thực sự có hiệu quả?”

“Câm miệng. Ngụy tú tài văn võ song toàn, phẩm đức cao thượng, đổi là ai khác cũng sẽ độc chiếm, hắn ngay cả treo thưởng của huyện tôn đại nhân cũng không để ý lại chỉ muốn ăn cá, cái này cũng chưa nói rõ đạo lý sao?”

Mọi người lúc này đều chung một suy nghĩ, một người đọc sách mạnh cỡ này lại cần ăn không cần tiền, chứng minh ăn tốt hơn tiền nhiều.

Tức thì có người kêu lên: “Nhà ta mở quán rượu, ta có nồi lớn, các vị chờ chút, ta quay về lấy nồi rồi quay lại ngay.”

“Nấu nước, nấu nước!”

“Ăn cá!”

Quán mỳ Thiên Lý Hương vốn náo nhiệt, thoáng chốc càng náo nhiệt hơn.

Dân chúng bắt đầu đánh trống reo hò, mau chóng về nhà dựng vợ con dậy, nếu bỏ lỡ lần này thì chẳng phải bỏ lỡ cơ duyên sao?

Ai có thể ngày nào cũng có thịt yêu…thịt cá ngon để ăn chứ?

Nếu mà chậm chân, e là chỉ còn có thể kiếm miếng canh cá.

Đầu cá kho dành cho Ngụy Hạo hưởng một mình. Để cảm tạ công trừ yêu của hắn, có vị bô lão hương thôn mang cả rượu ngon ủ nhiều năm ra mời Ngụy Hạo nếm thử.

“Ngụy tướng công, người sắp thi Hương, sao giờ còn muốn đi huyện Ngũ Đàm?”

“Ta không phải muốn tới Ngũ Đàm, mà là muốn tới Đông Hải.”

Ngụy Hạo tự rót một ly uống xong ăn phần thịt chỗ mang cá. Kho xong rồi màu thịt quả tuyệt hảo, phần thịt chỗ mang lại rất lớn, so ra phải bằng cái chậu rửa mặt, một người ăn một phần này thôi thì quá thoải mái.

“Hửm?! Ngụy tướng công, sắp thi Hương mà còn muốn đi xa?”

“Là một người bạn của ta cần đi, nàng một thân một mình, đường xá lại xa xôi, sợ nàng gặp nguy hiểm nên ta đưa nàng tới Đông Hải xong lại chạy về thi Hương là được.”

“Ngụy tướng công cao thượng.”

Thân cá được hầm cách thủy xong bày ra thành mười bàn, phần lòng cá phải ba người bắc bếp nấu, cộng thêm đồ ăn cùng nữa thì mỗi bàn có tới hơn mười cân thức ăn.

Xung quanh đều đốt đuốc giăng đèn thu hút cả khách thương trọ lại quanh đó. Họ nghe nói nửa đêm có yêu quái đột kích bị người ta đánh chết thì đều vô cùng mừng rỡ, vội vàng mang tiền tới tạ ơn.

Yêu quái chết rồi, đường thủy về Đông lại đi lại thuận lợi, việc buôn bán vốn sợ nhất chậm trễ thời gian nên thương nhân lấy tiền làm lễ tạ cũng chính là vì tránh tổn thất.

Thêm nữa, Ngụy Hạo là tú tài trừ yêu, so với tiêu sư trừ yêu có khác biệt rất lớn.

Kết mối thiện duyên với Ngụy tú tài này, tương lại nếu Ngụy tú tài thi đậu, lúc đó còn có thể coi đây là cái cớ để tới nhà bái phỏng, tặng thêm phần lễ nữa.

Lý do à? Đơn giản là ngày đó vội vã, thân không mang nhiều đồ, hôm nay an bình, đặc biệt tới cảm tạ ân nhân ngày trước…

Ngụy Hạo cũng không câu nệ gì, đưa tiền là nhận, thu xong lại đưa cho bà chủ quán mỳ Thiên Lý Hương hai mươi lượng để sửa chữa phần lầu gác bị sập.

Cả hội ăn uống tới lúc gần bình minh thì người của huyện thành tới. Tuần bổ thấy Ngụy Hạo liền nhanh chóng thi lễ, tú tài có công danh vốn dĩ gặp huyện tôn đại nhân cũng không cần hành đại lễ đã đủ nổi bật, lại thêm thân hình này của Ngụy Hạo, ai gặp cũng khó mà quên.

Thấy thái độ của bộ đầu, dân chúng càng tin chắc người này đúng là một tú tài.

“Ngụy tướng công, tiểu nhân cũng là phụng mệnh làm việc. Nghe nói có một con quái bị diệt, huyện tôn lão gia vô cùng vui mừng, sáng sớm đã phát hào bài, lệnh tiểu nhân tới hỏi thăm. Người xem, hay là phần đầu cá còn thừa để tiểu nhân mang về huyện nha, cũng tiện cho huyện tôn lão gia xem qua?”

Bộ đầu cũng không dám ở trước mặt Ngụy Hạo ra oai gì, nếu là loại tú tài hèn nhát thì y còn có thể nạt nộ, loại như Ngụy Hạo, e là hắn đánh y liệt giường y cũng chẳng cách nào phản kháng.

Mãnh thì cũng thôi đi, sợ nhất là đã mãnh còn là người đọc sách, chẳng hợp thói thường gì cả.

“Ta còn nửa bầu rượu, đợi ta uống xong, ăn gọn gọn đầu cá rồi, lúc đó bộ đầu tình nguyện thu dọn, ta còn phải cảm ơn ngươi.”

“Không dám không dám, đó là việc trong chức trách của tiểu nhân, việc trong chức trách…”

Ngọc Nương trong rương nghe được toàn bộ câu chuyện, thấy Ngụy Hạo chấn nhiếp toàn trường, lập tức thầm nghĩ: Quả nhiên là người mang công danh không thể khinh phạm, ma quỷ khó gần, tiểu nhân tránh lui.

Ngụy Hạo cầm đầu cá lên gặm nhồm nhoàm hai ba cái, não cá trào ra, trôi tuột vào trong miệng, quả thực quá ngon.

Có điều khi ăn thấy mắc mắc hạt gì đó tròn tròn, Ngụy Hạo tưởng là mắt cá nên cắn cái rộp, tức thì hắn cảm thấy có một cỗ khí tức khó tả lan tỏa trong miệng rồi nhanh chóng truyền ra khắp cả người.

Ăn xong, Ngụy Hạo đi rửa tay, đổi một bộ quần áo, đoạn hỏi Ốc Đồng cô nương về cảm giác vừa rồi: “Ngọc Nương, mới rồi lúc ta ăn đầu cá có nuốt vào một hạt châu, không cẩn thận cắn bể nó, cảm giác rất là vi diệu. Giống như là…”

“Giống như lúc này có đi lại dưới nước cũng có thể hô hấp, tựa như tôm cá?”

“Ồ? Người biết?”

“Tướng công từng nghe câu Đoạt Thiên Tạo Hóa chứ?”

“Có ý gì?”

“Mười năm thành quái, trăm năm thành tinh. Muốn trở thành quái cũng cần thời vận, linh khí. Hạt châu kia chính là chỗ huyền diệu của quái, tướng công ăn vào liền có được khả năng ở dưới nước của nó.”

“Hóa ra tác dụng không phải tư âm tráng dương…”

“…”

______________________________________________

Chú thích:

1. Hắc Ngư - Bạch Ngư Ổ: Cá quả tên Hán Việt là Hắc Ngư (cá đen). Con yêu quái cá quả (cá đen) lại dám đến Bạch Ngư Ổ (ổ cá trắng) thì chết là phải đạo. Tiện đây cũng nói luôn về cái bút danh Hồng Thiêu Đại Hắc Ngư = Cá Quả Lớn Kho. Tác đúng tâm hồn ăn uống.

2. Phượng Sồ - Lạc Phượng Pha hay Phượng Sồ và gò Lạc Phượng: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, quân sư của Lưu Bị là Bàng Thống được người đời gọi là Phượng Sồ (phượng con), trúng tên chết trận ở địa điểm gọi Lạc Phượng Pha (gò phượng rơi). Thực ra đây là cách La Quán Trung, tác giả bộ Tam Quốc thần bí hóa cái chết của nhân vật này, kiểu như số mệnh chứ trong lịch sử không phải vậy.