Xích Hiệp

Chương 8: Giấc mơ kỳ quái



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Sau khi nghe Ngọc Nương giải thích một hồi, Ngụy Hạo mới hiểu rằng một số chim thú cá trùng nếu gặp may mắn cộng thêm sống đủ lâu mà nói thì có thể ngẫy nhiên gặp được “Tạo Hóa”.

“Tạo hóa” này tự nhiên không giống vật phàm, nó có thể là một chút linh khí, có thể là địa khí thoát ra từ địa mạch, thậm chí có thể là có tiên nhân đi qua, vô tình hữu ý xì hơi…

Nhưng chỉ cần không phải vật phàm thì sẽ có cơ hội giúp chim thú cá trùng, cây cỏ hoa lá hoàn thành lột xác.

Vụ “tạo hóa” lột xác này có tác dụng chủ yếu là khai mở linh trí.

Vật vốn nhờ bản năng đi ‘đoạt thiên địa tạo hóa’, khi đã mở được linh trí tự nhiên việc đoạt sẽ càng hiệu quả hơn.

Ví dụ như linh chủng trời sinh được sẵn bản lĩnh tu luyện, có thể hấp thụ linh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, nếu mở ra linh trí thì có thể đúc kết ra một bộ phương pháp tu luyện, từ đó có phát triển nhảy vọt, thay đổi từng ngày.

Mà có một số ác linh, ví như loại ăn thịt người, hấp thu máu huyết mà mạnh lên, nếu mở linh trí sẽ hiểu thế nào để mạnh hơn rồi bất chấp thiện ác, không ngừng ăn, không ngừng mạnh lên. Hiểu vấn đề, đây chính là tiêu chí để phân tách chúng với dã thú.

Nhiều năm tích lũy tìm được ‘Tạo hóa’, tiếp đó tu hành, trở nên mạnh mẽ, bước sau cùng là kết đan cầu đạo.

Ngọc Nương nói Kim Đan Đại yêu chỉ cần kim đan bất diệt, không nhiễm bụi trần, chính là tương đương có đạo hạnh ngàn năm bất diệt.

Con yêu quái cá quả này dù chưa kết thành Kim đan nhưng phương hướng của nó vẫn như quá trình kể trên, hạt châu kia chính tu vi nhiều năm của nó.

Thứ này hiện tại vào bụng Ngụy Hạo, chung quy lại hắn cũng hấp thu được một chút.

“Theo như ngươi nói, ta sau này chỉ cần giết thêm yêu quái xong là sẽ không ngừng hấp thụ tu vi mà mạnh lên?”

“Ân công nói vậy là ý…”

“Lẽ nào không phải?”

“ Lý thuyết thì đúng vậy, nhưng trên đời này làm gì có nhiều yêu quái chờ bị ân công đánh chết như vậy. Còn nữa, loại dã quái có tu vi mấy chục năm này e là còn chẳng bằng ân công tự rèn luyện vài năm. Ân công cũng đững nghĩ quái ngư cơ này có thể dễ dàng tiêu diệt. Nguyên do chủ yếu là vì ân công có công danh tại tân, hơn nữa nơi này dù phong thủy biến đổi nhưng vẫn còn thuộc vương triều Đại Hạ. Ân công ở đây trảm yêu trừ mà, tự nhiên có khí vận gia thân.”

“Cái thứ khí vận kia, có thể thấy được không?”

“Thiếp thân pháp lực thấp kém, làm sao có thể thấy được. Chỉ có chân nhân đắc đạo, có tuệ nhãn mới có thể thấy.”

“Thì ra là vậy…”

Ngụy Hạo rờ rờ cắm, cảm thấy mình không thể tùy tiện xông tới những nơi có dã quái khác, an toàn là trên hết.

Sau khi rời Bạch Ngư ổ, cùng đường với một đội tàu, đi qua một chỗ có tên là Bạch Hà than, nơi đây vốn là chỗ nước cạn, nhưng trước đó khả năng đã bị thủy quái quậy phá nên chỗ nước cạn giờ biến thành hồ sâu.

Thuyền đi hôm nay bình yên vô sự, xem ra con thủy quái phá quấy chính là con cá quả bị Ngụy Hạo đánh chết.

“Ngụy tướng công, đằng trước chính là Đào Hoa thôn, chúng ta có thể đến đó nghỉ chân một chút, tiếp đó đi vào địa phận huyện Ngũ Đàm.”

Ông chủ đội tàu cũng là một thương nhân buôn bán, thấy Ngụy Hạo một người một thuyền liền để hắn theo đuôi đội thuyền, như vậy cũng giúp tú tài bớt chút sức lực.

Tú tài có công trảm yêu trừ ma, tạo thuận lợi một chút cũng không mất gì.

“Vậy xin theo ông chủ Tiền.”

“Ngụy tướng công yên tâm, Đào Hoa thôn rất nhiều món ngon, hơn nữa đều là thượng phẩm.”

“Có rượu ngon chứ?”

“Có một loại rượu ngon, gọi là Hoa Đào Tháng Ba, cực mạnh cực êm.”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi…”

Có đồ ngon rượu thơm, đây còn không phải niềm vui?

Ngụy Hạo nghĩ xong liền nằm trong khoang thuyền, vắt chân chữ ngũ ngủ.

Có điều, hắn vừa chợp mắt lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.

Có một lão già lưng gù chống gậy, cổ dài đầu trọc, tập tễnh bước tới trước mặt Ngụy Hạo, quát hỏi: “Hay cho tên tú tài người, Càn nhi của lão hủ chỉ đơn giản muốn tìm một tiểu thiếp xinh đẹp ở bên chứ chưa từng mạo phạm ngươi, cớ làm sao? Cớ làm sao ngươi lại lấy tính mạng nó!”

“Lão trượng, ta và lão chưa từng gặp nhau, sao lại nói như vậy? Ngụy Hạo ta hành động đường đường chính chính, không phụ lương tâm. Lão nói ta hại Càn nhi tốt của lão, vậy lão nói một chút coi. Hắn tên họ là gì, quê quán ở đâu?”

“Con ta số khổ mà!”

Lão già than thở một tiếng, tiếp đó đưa đôi mắt ti hí gian xảo của lão nhìn chằm chằm vào Ngụy Hạo: “Nó họ Ô, nhà ở Bạch Hà than(1) Bạch Ngư ổ, huyện Ngũ Phong, vốn là con trai trưởng trong nha, nguyên xưng là Ô đại lang. Chủ quán Thiên Lý Hương kia là một quả phụ, thủa nhỏ có duyên với Ô đại lang, con ta khi còn nhỏ luôn độc lai độc vãng, nếu không nhờ ơn cho cơm của tiểu quả phụ kia, nó cũng không lớn lên. Hôm nay quả phụ chờ gả, con ta chờ lấy, tên tú tài ngươi đã đọc sách Thánh Hiền, sao lại không biết ‘bổng đánh uyên ương’(2)!”

“Lão trượng, thực sự xin lỗi, Ngụy mỗ không ngờ….Ửm? Không đúng nha, ta mới tới Bạch Ngư ổ lần đầu! Mì vằn thắn ở tiệm Thiên Lý Hương cũng là mới ăn hôm qua.”

Ngụy Hạo bỗng cả kinh, giận dữ quát: “Lão cẩu! Ngươi thật to gan! Thằng con chó chết của ngươi, chính là ông đây đánh chết đấy! Ngươi to gan lớn mật lắm, còn dám vừa ăn cướp vừa la làng. Lão già chớ lớn lối, cứ chờ đó, xem ta xử lý ngươi thế nào!”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi, con mọt sách không biết trời cao đất rộng, không biết hối cải, ngươi, ngươi…”

“Cút!”

Trong mơ, Ngụy Hạo vừa hô cút bước tới tung một cước đầy căm tức, sút lão già chốc đầu lão lăn qua lộn lại, nhoáng cái đã biến mất không thấy tăm tích.

“Ha ha ha ha ha…”

Thấy bộ dạng lăn lộn hề hước của lão già kia, Ngụy Hạo bật cười lớn.

Mọi người trên đội tàu đều nghe được một màn này, mấy người chèo thuyền đưa mắt nhìn nhau, bụng thầm nghĩ Ngụy tướng công đúng là khác người, chẳng có tí nào bộ dáng của người tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Đương nhiên chẳng có ai dám nói gì, dù sao thì Ngụy tướng công ngoài một cái rương còn có một thanh đại khảm đao đó…

“Ân công gặp mộng đẹp gì mà cười thoải mái vậy?”

“Ha ha, ta mơ thấy có vị quân vương tới mời ta làm phò mã, ngươi nói sao có thể không vui mừng?”

“…”

Ngọc Nương câm nín luôn, nàng cảm thấy Ngụy tướng công so với những kẻ đọc sách khác đúng là chẳng có điểm gì giống nhau.

Ngụy Hạo giờ nhớ lại giấc mơ khi nãy, khẳng định lão già xấu xí kia cũng là tinh quái, hơn nữa còn là cha nuôi của con cá quả bị hắn đánh chết.

Nghĩ tới đây, Ngụy Hạo liền rời khỏi khoang thuyền tìm ông chủ đội tàu nói chuyện.

“Ông chủ Tiền, ngoài Bạch Hà than ra, phía trước còn có chỗ nào từng bị yêu quái quậy phá nữa?”

“Bạch Hà than là nơi nước cạn đổi thành hồ sâu, đi qua Đào Hoa thôn về phía Đông năm dặm có một cái hồ nhỏ, vì quanh hồ có mọc nhiều đào nên gọi là hồ Đào Hoa. Hồ này vốn tĩnh lặng, dạo gần đây lại hay xuất hiện xoáy nước, rủi có thuyền đi qua là bị xoáy nước hút vào, sau đó vào bờ mắc cạn.”

“Một cái hồ, thêm nữa là đường thủy không qua đó thì sao lại mắc cạn?”

“Hồ này trữ nước dùng để tưới tiêu ruộng đồng nên tự nhiên là thông với đường sông.”

“Thì ra là thế.”

Ngụy Hạo gật đầu một cái, xong lập tức có tính tính, nói tiếp: “Ông chủ Tiền, ta thấy yêu quái này còn chưa bị diệt, chúng ta chưa chắc có thể đi qua. Chi bằng ngươi tới Đào Hoa thôn nói với mọi người một câu, nói có Ngụy Hạo, tú tài huyện Ngũ Phong tới đây, nguyện ý đi hồ Đào Hoa trừ yêu, có điều hy vọng thôn dân tạo điều kiện thuận lợi, bằng không chỉ sợ yêu quái trốn thoát.”

“…”

Vốn còn đang lựa lời nịnh nọt, nhưng nghe thấy lời này, ông chủ Tiền liền lắp bắp, có miệng mà không biết phải nói gì.

____________________________________________

Chú thích:

1. Bạch Hà than = Bãi Tôm Trắng, không hiểu làm sao mà con cá quả - Đại Hắc Ngư lại đi sống ở cái nào chỗ nào cũng trắng.

2. Bổng đả uyên ương: Bắt nguồn từ tác phẩm Anh Vũ Mộ Trinh Văn Ký, nghĩa đen là dùng gậy đã vỡ đôi uyên ương, ý chỉ việc chia rẽ đôi lứa.