Xích Hiệp

Chương 9: Quái trong hồ



Edit: Hại Người Không Mệt

***

Ông chủ Tiền không tình nguyện lắm nhưng Ngụy Hạo nói rồi, lão không đi thì hắn tự mình tới Đào Hoa thôn. Điều này khiến ông chủ Tiền không thể không kiên trì tới Đào Hoa thôn làm thuyết khách.

Lão cũng chẳng còn cách nào, Ngụy Hạo mạnh như vậy lại thực sự đã đánh chết một con yêu quái, chiến tích vẫn sừng sững, vạn nhất hắn thành công trừ yêu, vậy không phải lão bị vả mặt sao?

Tới lúc đó lão có muốn diễn trò tâng bốc công lao trảm yêu trừ mà cũng hoàn toàn không có sân khấu.

Bất đắc dĩ, ông chủ Tiền tới Đào Hoa thôn, giới thiệu rõ ràng mục đích tới đây, lại kể chiến tích của Ngụy Hạo ở Bạch Ngư ổ, công phu miệng lưỡi thi triển triệt để, chỉ thiếu mỗi nước khẩu xán liên hoa(1), nói người chết sống dậy.

Chém gió thổi da trâu một hồi, Ngụy tướng công, tú tài huyện Ngũ Phong liền biến thành hiệp sĩ trừ yêu văn võ song toàn, siêu cấp vô địch.

Lão tin hay không thì không biết nhưng thôn dân Đào Hoa thôn tin.

Thấy thôn dân bị ông chủ Tiền thuyết phục, Ngụy Hạo lập tức mừng vui xong căn dặn thôn dân việc cần làm. Mấy việc này cũng không phải bảo họ đi theo đánh yêu quái mà chỉ là chút việc hao tốn thể lực.

Trong khi mọi người còn mơ hồ, Ngụy Hạo đã tới hồ Đào Hoa, sau khi quan sát địa hình hắn liền thầm hiểu rõ.

Hồ Đào Hoa này thông với kênh đào, thiết kế có kè cống, tôm cá có thể qua lại, thuyền dân ra vào cũng không khó khăn gì, trước kia cũng có thôn dân tới chỗ này đánh cá.

Dạo gần đây có tinh quái quậy phá, thông dân cũng không dám tùy tiện đi lại, ai cũng cẩn thận. Tới nay càng ít người tới nên ven hồ cỏ dại mọc um tùm kéo theo vô số rùa rắn ẩn trong đó.

“Ngụy tướng công, thanh niên trai tráng trong thôn đều ở đây, không biết có gì căn dặn?”

Thôn trưởng là một lão đồng sinh(2), gặp Ngụy Hạo vẫn phải hành lễ.

Có điều đều là người đọc sách, Ngụy Hạo trái lại hành lễ trước, còn gọi một tiếng ‘lão tiền bối’, cũng là biểu hiện rằng công nhận lão là người đọc sách.

Việc này khiến lão trưởng thôn rất cao hứng, cảm giác vô cùng vẻ vang.

“Kính xin chư vị hương thân lấy đất khô đổ vào chặn miệng cống lại.”

“Hả?!”

“Chư vị yên tâm, đợi trừ yêu xong lại khơi thông là được, sẽ không ảnh hưởng nhiệm vụ tưới tiêu của hồ Đào Hoa.” Ngụy Hạo cười cười xong lại tiếp: “Nha ta ở Ngụy gia loan(3), cũng làm nông, không dám để lỡ việc trồng cấy.”

Mọi người nghe thế lập tức an tâm, lấp thì lấp, khơi thì khơi, cũng chỉ là tốn thêm chút sức mà thôi.

Có điều Ngụy Hạo cũng hiểu lý lẽ ‘Hoàng đế không sai lính đói’, tay sờ sờ lấy ra mười lượng bạc đưa cho trưởng thôn: “Cũng không thể để các vị hương thân vô duyên vô cớ vất vả, một chút bạc này dùng để lấy đất dùng, nếu là còn dư, vậy mua chút rượu với thức ăn dùng lót dạ chắc ổn.”

“Không được không được, nào có chuyện chủ nhà không xuất tiền lại để khách bỏ bạc. Ngụy tướng công, Đào Hoa thôn ta cũng là chỗ hiểu lý lẽ, tuyệt không phải nơi hoang vu lạc hậu, kính xin Ngụy tướng công…”

“Ầy, lão tiền bối, quân tử tương giao hà tất tính toán một chút này. Ta ở Bạch Ngư ổ diệt trừ yêu quái, theo lý mà nói, huyện tôn còn nợ ta ta tiền thưởng đó.”

Nghe ba chữ ‘Lão tiền bối’, trưởng thôn không kìm được sung sướng, cảm giác không có phí công đọc sách Thánh hiền khi trước, nếu không sao giờ có được vẻ vang thế này.

“Cái này…cái này…”

“Lão tiền bối, bởi cái gọi là binh mã vị động, lương thảo tiền hành(4), người chính là trừ yêu lương thảo quan đó.”

“A? Vậy thì, vậy thì…”

Cuối cũng lão trưởng thôn cũng chịu thu bạc, tiếp đó cực kỳ nhiệt tình đốc thúc thanh niên trai tráng của thông ra sức làm việc.

Ngụy Hạo sắp xếp tráng đinh thành mấy tổ, đào đất, gánh đất, lấp đất…đủ các công đoạn.

Lúc phân công công việc, Ngụy Hạo thấy mặt hồ thỉnh thoảng có sóng nước nhộn nhạo liền nhìn ra nhất định tinh quái kia tới tìm hiểu tình hình.

Có điều hắn cũng không lo tinh quái lên bờ bởi tinh quái sống dưới nước lên bờ, nó lên bờ thành cá mắc cạn, chết không phải thắc mắc.

Khi trai tráng đang bận rộn làm việc, Ngụy Hạo ở trong thôn làm than trúc, cạo lấy một ít nitrat trắng ở vách nhà vệ sinh, lại tới tiệm bán thuốc hỏi lang trung lấy một ít Hoàng Nao Sa, cũng chính là lưu huỳnh(5).

Bỏ Hoàng Nao Sa vào nồi đá hòa tan, chiết tách lưu huynh, dùng ma bàn nghiền than trúc thành bột mịn, kế đó lấy ống trúc tạo thành một thứ phát ra âm thanh có thể nghe được.

Cầm cân tiểu ly để cân bạc của cửa hàng cân cho chính xác với công thức điều chế, sau đó tới tiệm rèn rèn một số lượng lớn hạt sắt.

Ngụy Hạo chuẩn bị cho yêu quái mở mang tầm mắt, mở không sót mắt nào.

Đương lượng không đủ, vậy dùng phân lượng góp vào.

“Ngụy tướng công, ngươi đây là…”

“Ấy, lão tiền bối, đây là vật trừ ta của thần nhân xưa, gọi là Sấm Dậy Đất Bằng…”

“…”

‘Lão đồng sinh’ biết Ngụy Hạo đang chém gió nhưng kệ đi, dù sao lão là ‘Lão tiền bối’, có thể diện.

Còn lại, đều là việc nhỏ không đáng kể, không cần để trong lòng.

Ngoài làm mấy việc trên ra, Ngụy Hạo còn sắp xếp phụ nữ trong thôn đi chặt trúc, trúc càng thô to càng tốt, càng nhiều càng tốt.

Miệng cống kia vốn không lớn lắm, trai tráng hăng hái lấp một canh giờ liền chặt đứt liên hệ giữa hồ Đào Hoa với kênh đào.

Kế đó, Ngụy Hạo kêu người lấy cây trúc đã thông ruột đặt một đầu vào trong hồ, đầu kia hơ lửa uốn cong, hình thành nên một ống Siphon.

Dẫn bằng nguyên lý Siphon(6) có tác dụng, công tác rút nước lập tức bắt đầu.

“Ngụy tướng công, đây cũng là…”

“Yêu quái kia nghĩ rằng nó ẩn mình trong nước thì không ai có biện pháp bắt nó, rút nước, cho nó hết thoải mái.”

“…”

Không biết vì sao, lão trưởng thôn, lão tiền bối bỗng cảm thấy nếu hồ có tinh quái, vậy cũng thật đáng thương cho nó.

Hồ Đào Hoa vốn là hồ nhưng cũng chỉ là hồ nhỏ dùng tưới tiêu cho mấy trăm mẫu đất quanh đây, nước không quá sâu, đi thuyền trong hồ xưa nay không cần buồm, dùng sào đẩy thuyền là được.

Nghe ngư dân địa phương nói chỗ nước sâu nhất chỉ khoảng tám xích(7), nếu Ngụy Hạo xuống nước thì nước còn chưa ngập quá đỉnh đầu.

Chạy tới chạy lui làm hết mấy việc này, Ngụy Hạo dùng ống trúc làm một cái loa đất, sau đó đứng trên bờ hướng ra hồ hô: “Yêu quái trong hồ nghe rõ, ta chính là Ngụy Hạo, tú tài huyện Ngũ Phong, người trước đây ngươi báo mộng! Càn nhi Ô đại lang kia của ngươi chính là do ta giết! Ngươi có bản lĩnh gì trổ hết ra đi!”

Mặt hồ không có động tĩnh gì, nhưng việc này lại giúp Ngụy Hạo tin chắc rằng yêu quái kia sợ rồi.

Lúc trước có có rung động, bây giờ một cái bong bóng cũng không có, cái này không phải chỉ là sắp đặt Không Thành kế sao.

“He he, yêu quái lão nhân, ngươi cho rằng làm bộ như không ra thì ta liền không biết người ở trong nước? Ngươi nhìn xung quanh chút đi, mọi thứ quanh đây đều là đồ bơm nước, hôm nay ngươi không hiện thân, ngày mai không hiện thân, đợi ngày sau nước hồ này bị rút hết, đến lúc đó ngươi có muốn chạy cũng không thể chạy.”

Thôn dân trên bờ đưa mắt nhìn nhau, yêu quái kia trong hồ thật sao?

Trưởng thôn cũng cẩn thận từng li từng tí, hỏi dò Ngụy Hạo: “Ngụy tướng công, nếu là yêu quái lợi hại, vậy phải làm sao cho phải…”

“Không cần lo lắng, ta là người có công danh tại thân, quốc triều khí vận bảo hộ, lại thêm bảo đao tổ truyền, thần nhân sấm sét, không chém chết nó mới là lạ.”

“…”

Thấy ánh mắt hưng phấn của Ngụy Hạo, trưởng thôn sợ hãi rùng mình một cái. Lão nhìn không thấy yêu quái, mà thứ gì không thấy được mới chính là thứ dọa người nhất.

Chờ thêm giây lát, Ngụy Hạo đang định mắng thêm đôi câu thì đã thấy giữa mặt hồ phẳng lặng xuất hiện xoáy nước, đồng thời một giọng nói già nua từ đó truyền tới: “Ngươi giết con ta, lại đá ta một cước, sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt!!!”

“Yêu quái! Yêu quái! Thực sự có yêu quái!”

“Bên trong hồ thực có yêu quái!”

“Yêu quái hiện hình rồi!”

“Có yêu quái kìa!”

Chỉ thoáng chốc thôn dẫn đã giải tán hết, chỉ có một mình Ngụy Hạo mang vẻ mặt hưng phấn nhìn chăm chú vào trong hồ, chỉ thấy thứ từ xoáy nước kia ngoi lên, không ngờ lại là một đầu ba ba khổng lồ.

________________________________________________

Chú thích:

1. Khẩu xán liên hoa: Ở TQ người ta sẽ quen với câu Thiệt Xán Liên Hoa, Thiệt ở đây là lưỡi, tác giả thay bằng Khẩu (miệng). Câu này xuất phát xuất phát từ tích vua Triệu quốc chủ Thạch Lặc muốn kiểm tra đạo hạnh của cao tăng Thạch Đồ Rừng. Sư bèn lấy bình bát ra, đổ đầy nước vào đó xong thắp hương niệm chú. Sau một chốc thì trong bình bát bỗng xuất hiện bông sen tỏa sáng rực rỡ. Tựu lại, ý chung của câu này là chỉ người giỏi biện bác, thuyết phục người khác.

2. Lão đồng sinh: Thời xưa người đọc sách mà không thi đỗ công danh thì già vẫn chỉ tính là học sinh. Lão đồng sinh = học sinh già.

3. Ngụy gia loan: Loan bình thường được hiểu là vịnh, tuy nhiên xét vị trí cách xa Đông Hải thì nghĩa đúng của loan ở đây là vùng đất cạnh đoạn sông mà dòng sông bẻ khúc chữ U.

4. Binh mã vị động, lương thảo tiền hành: Chiến tranh thời nào thì lương thực cũng tối quan trọng, vậy nên mới có câu trên, nghĩa là binh mã chưa động nhưng lương thảo đã phải xuất phát.

5. Đoạn này giải thích khá dài dòng, bạn nào muốn tìm hiểu có thể gu gồ cách chế tạo thuốc nổ đen của người TQ xưa. Đại khái thì có thể hiểu thuốc nổ của người TQ xưa có hai thành phần chính là bột than củi và Natri kali(diêm tiêu), để tăng sức nổ thì thêm lưu huỳnh. Hoàng Nao Sa chính là lưu huỳnh vôi, pha vào nước sau đó lọc tách sẽ thu được lưu huỳnh.

6. Siphon: Siphon được hiểu giản lược là phần ống nối chữ U cho phép hút chất lỏng từ nơi thấp lên nơi cao hơn rồi đổ xuống nơi thấp hơn nữa. Nguyên lý siphon hay bell-siphon chính là nguyên lý bình thông nhau.

7. Xích: Đơn vị đo chiều dài bên TQ. Mình ra ra thì 1 xích hiện tại ~ 20cm, thời cổ TQ thì 1 xích ~30cm. Xét theo nội dung truyện thì Ngụy Hạo rất cao lớn nên khả năng sau cao hơn, do vậy cũng có thể áng chừng Ngụy Hạo cao hơn 2m.