Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 62: Em yêu anh!



Ánh trăng dịu dàng hòa cùng ánh đèn vàng nhạt nhòa tạo thành một thứ ánh sáng hiu hắt vương trên gương mặt xinh đẹp của Dung Âm. Không gian vắng lặng càng thêm lặng thinh, vương trong đôi mắt sâu thẳm của Mạc Thiệu Khiêm sự ngỡ ngàng tới ngây dại…

Ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất, Mạc Thiệu Khiêm chắc cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày Dung Âm sẽ tự mình tới tìm anh.

Những bước chân chậm rãi hướng về phía cô, đôi mắt của anh không cách nào rời khỏi gương mặt nhu mì và ánh mắt trong vắt của Dung Âm…Vầng trăng tròn trịa cùng ánh đèn cao vợi lặng lẽ rọi xuống bờ vai rộng lớn của anh, in xuống nền đường bóng hình anh dần dần hòa vào bóng hình cô…

_ Em tới đây làm gì?

Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, trong đêm lặng thinh, dưới ánh trăng tàn úa…nghe sao xa vắng, nghe sao lạnh lùng…

Dung Âm khẽ cắn đôi môi màu hồng nhạt của mình, hàng mi dài rủ bóng xuống gương mặt cúi gằm của cô… những đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô khẽ siết lại khi cô dè dặt lên tiếng.

_ Hôm nay chị Khang Kiều tới tìm em…

Đáp lại lời nói của cô chỉ là sự im lặng tới ái ngại từ phía anh. Anh đứng rất gần cô, gần tới nỗi cô có thể ngửi được mùi Cam thảo đen tỏa bung từ bộ vest thẳng thớm uy quyền của anh…Nhưng sự lạnh lùng xa cách này lại khiến cô không dám ngước lên nhìn anh…Dung Âm bất chợt nhớ lại cảm giác của một năm trước…anh đối với cô cũng xa cách, cũng lạnh lùng như thế này…

Dung Âm khẽ rút từ trong túi quần ra chiếc một chiếc chìa khóa nhỏ, dưới ánh đèn đường phát sáng lấp lánh.

Lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm trở nên tối thẫm và lạnh giá, anh nhìn đôi môi hồng nhạt của Dung Âm mấp máy khi thanh âm nhỏ nhẹ vang lên…

_ Chị ấy nói anh đã đích thân tìm một cửa tiệm lớn giúp em, nhưng lại không muốn để em biết nên mới nhờ chị ấy…

_ Nếu như em đến đây chỉ để muốn tôi giải thích cho em về chuyện này, thì tất cả những gì em cần biết chính là tôi đột nhiên muốn thử đầu tư vào mảng bán lẻ. Nhưng bây giờ đi tìm đối tác để hợp tác rất mất thời gian, mà tôi lại vô cùng bận bịu, không có thời gian cho việc đó nên em là người thích hợp nhất để tôi thử đầu tư kinh doanh vào!

Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời nói của cô bằng sự sòng phẳng tuyệt tình mà dường như anh rất thân thuộc.

_ Còn tôi nhờ Khang Kiều đứng ra giúp vì tôi nghĩ tôi và em chẳng còn chuyện gì nữa để cứ giáp mặt nhau nhiều. Nếu bây giờ tôi ra mặt lại mất công phải dây dưa tới nhau. Mà chuyện này cả tôi và cả em đều không muốn!

Dung Âm im lặng nghe Mạc Thiệu Khiêm tàn nhẫn buông ra những lời tuyệt tình. Đôi mắt cô hướng xuống, đôi môi thì vẫn nằm giữa hai hàm răng cắn chặt…im lặng không lên tiếng.

Mạc Thiệu Khiêm cũng không còn buông ra thêm bất kì lời nào nữa, nhưng dường như ánh nhìn của anh vẫn chưa hề dứt rời khỏi gương mặt cúi gằm ẩn nhẫn của cô…

Dường như Dung Âm đang muốn thử đua tranh xem, rút cuộc cô và ánh trăng đơn côi trên kia…ai là người tĩnh lặng hơn.

Anh và cô chợt nhiên lại lặng im trong gió đêm, dưới ánh trăng huyền hoặc…để bóng hình hai người lặng thinh lồng vào nhau…

Dường như Mạc Thiệu Khiêm nghĩ tới điều gì đó…khi hàng lông mày của anh đột nhiên cau chặt lại, và trong ánh mắt sâu thẳm của anh thoáng qua sự tổn thương…

_ Nếu như em đến đây chỉ để nói về chuyện này thì đừng lo, nếu như em không thích em có thể từ chối! Còn nếu em muốn cùng hợp tác thì làm việc cùng với Khang Kiều! Hiện giờ tôi bận rồi! Không có thời gian cho mấy việc này!

_ Em nhớ anh!

Thanh âm trong vắt của Dung Âm đột ngột vang lên, so với ánh trăng trên cao kia còn huyền hoặc hơn, so với tiếng gió còn mong manh hơn, và so với ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm còn ngỡ ngàng hơn.

Hàng mi dài rung nhẹ như cánh bướm, Dung Âm dịu dàng ngước mắt lên….ánh nhìn trong vắt ấy nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm đen thẫm của Mạc Thiệu Khiêm, khoắc họa vào đó niềm dịu ngọt âu yếm khiến thành trì kiêu hãnh trong lòng mà Mạc Thiệu Khiêm dựng lên hoàn toàn đổ rạp…

Mà anh cũng không biết rằng, khoảng khắc mà Dung Âm quyết tâm chạy tới đây để chờ đợi anh…thì thành trì kiêu hãnh trong lòng cô cũng đã hóa thành sương khói mong manh…

Bàn ta nhỏ bé của cô vươn lên, khẽ khàng…rất khẽ…nắm lấy gấu tay áo của Mạc Thiệu Khiêm, khẽ siết nó trong những ngón tay run rẩy…

_ Em…rất nhớ anh…!

Khẽ siết đôi môi mình qua hàm răng cắn chặt, những ngón tay của cô nắm chặt hơn lấy gấu tay áo của anh, như thể sợ rằng nếu lỡ cô có buông tay ra….anh sẽ đột ngột tan biến như vào màn đêm sâu thẳm…

_ Mạc Thiệu Khiêm…anh còn nhớ một năm trước…Lan Anh từng vì anh mà làm bánh bao Tân Cương, từng vì anh và tập ăn bánh bao Tân Cương mặc dù rất sợ mùi gây của thịt dê không?1

Ngón tay của Dung Âm siết chặt hơn lấy tay áo của Mạc Thiệu Khiêm, thanh âm xa vắng khẽ khàng thú nhận…

_ Là em làm!

Lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm bỗng nhiên giật lên một tia kinh hoàng…ấn đường anh cau chặt lại, tê dại nhìn Dung Âm.

_ Bánh Tân Cương là em làm, còn những chiếc bánh mà Lan Anh ăn…chính là những chiếc được em làm riêng không phải bằng thịt dê cho cô ấy…Chỉ để ăn cho anh xem…

Nuốt nhẹ trong cổ họng, Dung Âm không dám nhìn vào đôi mắt ngỡ ngàng như tan vỡ của Mạc Thiệu Khiêm nữa…Cô khẽ khàng cúi đầu xuống, lẳng lặng lên tiếng…

_ Bản thân em, từ trước tới nay đều tưởng mình mạnh mẽ, đều tưởng mình lý trí, đều tưởng những chuyện mình làm từ trước tới nay đều là đúng…nhưng thật ra…em chẳng làm gì đúng cả…Thật ra em đã sai, sai ngay từ đầu!

Ánh mắt trong vắt của Dung Âm hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm, hàng mi dài của cô khẽ khàng rung động…

_ Em đã quá nghĩ tới người khác, đã đóng vai người tốt quá đạt….mà không hề nghĩ tới cảm nhận của bản thân, không hề nghĩ tới cảm nhận của anh! Em đã quá bận việc phải sống cho đúng, phải nghĩ tới suy nghĩ của người khác…mà quên mất rằng, người duy nhất em cần phải để tâm…chỉ có anh mà thôi!

_ Mạc Thiệu Khiêm….thật ra từ lâu em đã…

_ ĐỦ RỒI!

Thanh âm của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, giận dữ và uất hận. Ánh nhìn tàn nhẫn của anh hướng về phía gương mặt ngỡ ngàng của Dung Âm, gằn từng tiếng…

_ Hóa ra từ trước tới nay, cho tới tận bây giờ…em luôn coi tôi là thằng ngốc! Em luôn lấy tình cảm của tôi ra làm trò đùa! Rõ ràng em biết rằng tôi đang bị lừa dối, bị dắt mũi đi như một con lừa thồ hàng mà em vẫn cố tình làm ngơ! Giờ em tới đây để thú nhận mọi thứ ư? MỘ DUNG ÂM! EM NGHĨ MẠC THIỆU KHIÊM TÔI LÀ LOẠI NGƯỜI GÌ? LÀ CON RỐI CỦA EM EM THÍCH THÌ CHƠI KHÔNG THÍCH THÌ VỨT BỎ SAO?

_ Em….!

_ ĐỦ RỒI! EM KHÔNG CẦN NÓI NỮA!

Thanh âm giận dữ của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, cùng với nụ cười đau đớn tổn thương hiện trên khóe môi…

_ Dung Âm….con người như em…rút cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn? Có bao nhiêu dối lừa tôi nữa?

Hít vào một hơi lạnh, lạnh tới thấu tim thấu gan, Mạc Thiệu Khiêm quay người, dứt khoát rời đi…

Nhưng ngay khi bước chân của anh đang mang anh đi xa dần cô, thanh âm trong vắt thảng thốt của Dung Âm vang lên sau lưng anh, mạnh mẽ, dữ dội như sóng vỗ bờ…

_ EM YÊU ANH!

Trái tim của Mạc Thiệu Khiêm giống như một chiếc tên lửa trên bệ phóng….vút lên trong lồng ngực của anh…khiến anh như thể trải qua một cơn đau tim….

Và hòa trong tiếng gió…như thể mơ hồ có tiếng bước chân của Dung Âm đang chạy tới….ngay trong khoảng khắc anh còn ngỡ mình đang trong giấc mộng hoang đường….vòng tay Dung Âm thật yêu dấu, siết lấy thân thể anh từ phía sau…

Vùi sâu mặt vào tấm lưng cao lớn của anh, Dung Âm nghẹn ngào thốt lên, thanh âm như cũng vỡ tan thành từng bọt nước lăn tăn…

_ Thiệu Khiêm….em yêu anh!

*****