Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

Chương 5: Mối hận đoạt vợ không đội trời chung



Trong quá trình quay "Hôn nhân mô phỏng", mỗi bảy giờ tối hằng ngày, nam nữ khách mời sẽ tiến hành bỏ phiếu cho nhau.

Ngày đầu tiên tham dự của sáu khách mời, phải tập hợp, gặp mặt và cả thu dọn phòng ở đã hao tốn khá nhiều thời gian. Bọn họ chỉ kịp chào hỏi lẫn nhau, thoáng cái đã đến giờ bỏ phiếu, gần như không có cơ hội để tìm hiểu sâu xa hơn.

Khách mời tiến hành lựa chọn lần thứ nhất dựa trên ấn tượng đầu tiên họ.

Chừng sáu giờ rưỡi, tổ ekip thông báo cho mọi người chuẩn bị bỏ phiếu thông qua loa phát trong biệt thự.

"Tới rồi!" Bùi Như Niệm vội vàng chạy xuống cầu thang.

"Niệm Niệm, chờ tôi với!" Nguyễn Manh vẫn còn đang ở tầng ba kêu gào: "Bổn tiên nữ phải sửa lớp trang điểm."

"Được rồi." Bùi Như Niệm dừng ở tầng hai, nhàm chán xoay tới xoay lui.

Ở tầng hai chỉ có hai phòng, chưa được treo bảng tên. Bùi Như Niệm đi ngang qua cửa một căn phòng, nghe loáng thoáng được giọng nói gắt gỏng của Diệp Linh.

"... Tôi mặc kệ, cô làm thế nào đấy để công ty nghĩ cách, tôi phải cùng một tổ đội với Khanh Khả Ngôn."

Diệp Linh đang nói chuyện điện thoại cùng với người đại diện, giọng điệu đang rất chi bực bội.

"Ha ha ha, tôi biết rõ Khanh Khả Ngôn lưu lượng cao. Cô ta không nhân khí không địa vị, tôi còn chướng mắt nữa là!" Diệp Linh ra vẻ trịch thượng, trong lời nói chứa đầy ngạo mạn: "Hoặc là cô tạo áp lực trực tiếp với bên ekip, ép bọn họ sửa đổi quy tắc. Nếu họ không muốn thì đừng ép tôi tố lại với ba tôi."

Người trong giới đều biết, Diệp Linh xuất thân từ nhà gia đình giàu sang quyền thế, cha là chủ của một công ty giải trí. Kỹ thuật diễn xuất của cô ta kém cỏi, tính tình thì chẳng ra làm sao, lại được diễn vai chính toàn nhờ vào tài nguyên mà người trong nhà dùng tiền để đập vào.

Người đại diện nghe cô ta nhắc đến "ba" thì không dám chậm trễ, lập tức thương lượng với công ty và ekip chương trình.

Bên ngoài phòng, Bùi Như Niệm nghe được như thế thì lo âu cắn cắn ngón tay mình.

Diệp Linh chuẩn bị tạo áp lực với phía đạo diễn, làm sao bây giờ?

Phải báo cho Khanh Khả Ngôn hay sao? Hay là nghĩ cách giải quyết thay anh ta?

Bùi Như Niệm vô thức nhăn mày, nghiến răng, ngón tay bị cắn chặt đến chảy máu nhưng dường như cô không cảm thấy đau đớn.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Bùi Như Niệm ổn định lại cảm xúc, thử suy nghĩ phương án giải quyết.

Thứ nhất, mặc dù gia đình Diệp Linh có quyền thế, nhưng Khanh Khả Ngôn cũng là đỉnh lưu, bên tổ ekip đều không dám đắc tội cả hai bên.

Thứ hai, Diệp Linh yêu cầu "cùng một tổ với Khanh Khả Ngôn" cũng không tổn hại gì đến anh ta.

Khanh Khả Ngôn tới là để tham gia chương trình thực tế về hôn nhân, không thể tránh khỏi việc tạo thành CP với người khác.

Đúng!

Anh ta sẽ phải ghép CP cùng với một người khác, dù không phải Diệp Linh thì cũng có thể là Nguyễn Manh, hoặc bất kỳ người nào khác.

Duy nhất không phải là Bùi Như Niệm.

"... Niệm Niệm, Niệm Niệm!" Nguyễn Manh liên tục kêu cô vài tiếng nhưng không có được nửa câu đáp trả nào.

Cô ấy nhích người qua, hô to một tiếng vào tai Bùi Như Niệm.

"Hả?" Bùi Như Niệm giật mình tỉnh mộng, nhả hàm răng đang cắn chặt của mình ra.

"Cậu đang nghĩ gì thế? Làm gì mà nhập tâm vậy chứ!" Nguyễn Manh quan sát cô một cách cổ quái: "Còn cắn nát cả tay."

Được cô ấy nhắc nhở, Bùi Như Niệm mới phát hiện đầu ngón tay mình đang rỉ ra một ít máu đỏ thẫm.

"Không nghĩ gì hết." Bùi Như Niệm giấu tay sau lưng, triển khai kỹ thuật biểu diễn hoàn hảo của mình, điềm nhiên như không có việc gì và lái sang đề tài khác: "Đợi cậu lâu quá á, chúng ta mau xuống lầu thôi."

"Ừ ừ, đi bỏ phiếu." Nguyễn Manh kéo lấy cánh tay cô, bao đồng hỏi: "Niệm Niệm, cậu định bỏ phiếu cho ai?"

Bùi Như Niệm thành thật đáp: "Bầu cho đàn anh."

"Ồ? Vậy mà cậu không chọn Khanh Khả Ngôn!" Nguyễn Manh dùng ánh mắt "cậu sai lầm rồi" để dò xét cô.

"Tôi với đàn anh cũng xem như chỗ quen."

"Được rồi, lá phiếu nghĩa tình." Nguyễn Manh nhảy hai ba bước xuống cầu thang giống như bông hoa hồ điệp siêu vẹo. Cô ấy xoay người và ngước mặt lên, nghiêm túc chất vấn Bùi Như Niệm: "Cậu đã không chọn Khanh Khả Ngôn, vậy tôi có thể chọn anh ấy không?"

"..." Bùi Như Niệm tránh ánh mắt của cô ấy, giả vờ không quan tâm: "Cậu muốn chọn anh ấy thì sao phải hỏi tôi?"

"Bởi vì, trực giác nói cho tôi biết, cậu và Khanh Khả Ngôn rất hợp."

"Manh Manh, không nên quá mù quáng tin vào cung hoàng đạo."

"Không chỉ là cung hoàng đạo đâu! Ngoại hình, khí chất và cả chiều cao chênh lệch của hai người phối hợp lại rất xứng, phù hợp với hình tượng nam nữ được thiết lập ra trong chính tưởng tượng của tôi."

Nguyễn Manh ôm mặt, ảo não nói tiếp: "Ngoại hình của tôi quá trẻ con, nhìn tựa như em gái của anh ấy, không có cảm giác là một đôi."

"Cậu đáng yêu nhất mà." Bùi Như Niệm bước xuống bậc thang, kéo tay Nguyễn Manh.

Nguyễn Manh nhướng mắt lên, nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở phía trên cầu thang.

Cô ấy đang mở miệng định nói gì đó, lời còn chưa nói ra miệng đã chợt nghe được tiếng nói rất rõ ràng, lưu loát, kiên định của Bùi Như Niệm: "Tôi với Khanh Khả Ngôn không xứng chút nào."

Khanh Khả Ngôn đứng sau đó nghe được, bước đi xuống cầu thang. Đi ngang qua người Bùi Như Niệm còn cố ý dừng bước lại, mắt lườm xéo qua cô một cái.

"..." Bùi Như Niệm cảm nhận được cảm giác áp bách, rùng mình, muốn dùng ngón chân móc ra ba phòng hai sảnh để vùi mình vào trong đó.

Nguyễn Manh nhìn hai người trước mặt, lặng lẽ giúp người chị em của mình thắp một cây nến.

Niệm Niệm, cậu đã thu hẹp thêm con đường của mình.

Còn có...

Hai vị đây quả nhiên là sự phối hợp tuyệt vời!

- --

Đúng bảy giờ tối, "Hôn nhân mô phỏng" tiến hành đợt bầu chọn thứ nhất.

Trước khi bắt đầu bỏ phiếu, Thiệu Thiên Lương phát cho mỗi người một tờ phiếu.

"Quy tắc bỏ phiếu rất đơn giản, viết tên của khách mời mà mình có thiện cảm nhất vào phiếu này. Mỗi người chỉ có thể viết tên của một khách mời khác phái, tuyệt đối không hải vương*." Phát phiếu xong, Thiệu Thiên Lương trở lại vị trí: "Mọi người không cần phải căng thẳng, lần bỏ phiếu này chỉ đại biểu cho ấn tượng lần đầu tiên, không có nghĩa là kết quả cuối cùng."

* hải vương: là từ ngữ trên mạng, nghĩa tương đồng với "tra/tra nam" nhưng khác ở chỗ nó mang nghĩa tán dương hơn, là một kiểu mập mờ, muốn một lúc nhiều người

"Rõ rồi." Nguyễn Manh quẹt bút và nhanh chóng hoàn thành phiếu bầu của mình.

"... Cũng không nên quá tùy tiện." Thiệu Thiên Lương bổ sung thêm: "Nam nữ khách mời lựa chọn lẫn nhau thành công, ngày mai sẽ thành một đôi."

"Woa, nghe kích thích quá đi." Vưu Mễ cong ngón tay thành hình hoa lan, phóng ánh mắt qua dò xét Nguyễn Manh và Bùi Như Niệm. Đến khi ánh mắt rơi xuống bên người Diệp Linh, anh ta liếc trắng mắt khinh bỉ.

Thiệu Thiên Lương đọc xong quy tắc, cầm bút lên và viết vào cái tên Bùi Như Niệm, sau đó cho nó vào trong thùng giấy do ekip chuẩn bị sẵn.

Lúc ném phiếu vào thùng, tay anh ta đã chạm phải một cánh tay thon dài trắng nõn khác.

Thiệu Thiên Lương đưa mắt sang, phát hiện trên phiếu kia cũng viết ba chữ Bùi Như Niệm.

Nét bút lưu loát sinh động, gọn gàng, nhìn sơ qua thì có vết tích của sự do dự.

Tại sao lại chọn Bùi Như Niệm?

Trái tim Thiệu Thiên Lương nhảy "bộp" một cái, kinh hoàng khiếp sợ.

Sau khi bầu chọn kết thúc, ekip không lập tức công bố kết quả.

Thay vào đó là để cho mọi người quay về phòng trước và sẽ phỏng vấn từng người một.

Vưu Mễ xuất hiện đầu tiên, người dẫn chương trình phỏng vấn đơn giản và thô bạo nói cho anh ta biết: "Không có ai chọn anh."

"Uầy, đúng như dự đoán." Vưu Mễ đoán được kết quả thế này, hỏi người dẫn chương trình phải làm gì tiếp theo.

Người dẫn chương trình để Vưu Mễ tiến vào trong một căn phòng quan sát nhỏ và tiếp tục tìm hiểu các khách mời khác.

Người thứ hai xuất hiện Nguyễn Manh, cô ấy đang ngân nga một ca khúc không ăn nhịp, giọng ca thất thanh của cô vừa mở miệng đã có thể đuổi người khác bỏ chạy.

Nguyễn Manh đi vào chỗ phỏng vấn, kiên trì muốn hát cho xong ca khúc đó: "Hát một bài hát cho giảm bớt căng thẳng tâm lý."

"Cô đúng thật không có căng thẳng mà là chúng tôi căng thẳng." Người dẫn chương trình rút cái nút nhét tai ra, nói thẳng với cô ấy: "Rất tiếc, không có ai chọn cô."

Nguyễn Manh trừng to mắt: "Không có ai chọn tôi? Đùa nhau à! Bổn tiên nữ đáng yêu như thế, vì sao chứ?"

Người dẫn chương trình còn cắm thêm một dao vào tim cô ấy: "Có lẽ là vì giọng ca quá dịu êm của cô rồi."

"..." Nguyễn Manh tức giận đập bàn: "Tôi không quay nữa, rút khỏi cuộc chơi! Bây giờ tôi muốn rút!"

"Ha ha ha!" Những người xung quanh chẳng những không khích lệ mà còn cười cô.

Nguyễn Manh tiến vào phòng quan sát dưới tràng cười của mọi người và thấy Diệp Linh đang tiếp nhận phỏng vấn.

Ba khách mời nam cũng không ai chọn Diệp Linh, dựa trên tính cách bệnh ngôi sao của cô ta nhất định sẽ nổi đóa lên. Kết quả, Diệp Linh lại cực kỳ bình tĩnh, không nói nhiều lời mà tiến về phòng quan sát, còn bày ra vẻ mặt bễ nghễ liếc nhìn chúng sinh.

Nguyễn Manh miên man: Cô ta bình thường, nhưng tự tin thái quá.

Ba người bọn họ không có được phiếu chọn nào, rất hiển nhiên, tất cả phiếu bầu đều tập trung vào ba người kia.

Thiệu Thiên Lương đi vào phòng phỏng vấn, người dẫn chương trình để anh ta đoán xem mình được mấy chọn.

Thiệu Thiên Lương: "Một chọn đi, hẳn là Tiểu Bùi ném cho tôi."

"Đoán quá chuẩn! Hai người đã thông đồng trước rồi đúng không?"

"Đương nhiên, dù sao cũng cùng công ty mà."

"Hiện tại Bùi Như Niệm chọn anh, nếu như anh cũng chọn Bùi Như Niệm thì hai người sẽ thành cặp đôi đầu tiên chương trình." Người dẫn chương trình đưa micro cho anh ta: "Thầy Thiệu, bây giờ anh có cảm nhận như thế nào?"

"Hmm, rất mong đợi đấy."

Vào giờ phút này, Thiệu Thiên Lương hoàn toàn không nghĩ tới:

Bốn tháng sau, chính câu nói "rất mong đợi" này của anh ta sẽ trở thành một tư liệu sống không thể thiếu để dân mạng đào mộ.

[Lương Lương, bây giờ anh thu hồi những lời này vẫn còn kịp.]

[Nếu như trước kia anh ít mong chờ một chút thì cũng sẽ không bị giấm chua Đông Á nhắm vào suốt bốn tháng đâu.]

[Giấm chua Đông Á, ha ha ha ha ha ha! Giờ phút này, chúng ta hãy vì Khanh Khả Ngôn hát vang lên ca khúc "Lục quang" dễ nghe đi nào.]

[Lương Lương chạy mau! Sếp Ngôn sắp cầm theo con dao to bốn mươi mét tới giết anh.]

[Khanh Khả Ngôn: Cảm ơn, mối hận đoạt vợ không đội trời chung.]

Đối với cảnh ngộ bi thảm trong tương lai, Thiệu Thiên Lương hoàn toàn không biết gì cả. Thiệu Thiên Lương kết thúc phỏng vấn, vốn cho rằng mình và Bùi Như Niệm ghép cặp thành công thì buổi phỏng vấn sẽ kết thúc.

Nhưng anh ta đã đoán sai trình độ kiếm chuyện của ekip, tiếp theo họ không mời Bùi Như Niệm mà mời Khanh Khả Ngôn lên.

Lại còn để cho Thiệu Thiên Lương đứng ở cạnh để xem.

Thiệu Thiên Lương:???

MC: "Thầy Khanh, anh lấy được tổng cộng hai phiếu từ Nguyễn Manh và Diệp Linh."

"Ừ." Khanh Khả Ngôn khá hờ hững, vững như kiềng ba chân.

MC: "Thầy Khanh đúng là nhân khí rất cao, ba khách mời nữ chỉ có Bùi Như Niệm không chọn anh. Nhưng mà..."

Người dẫn chương trình cố ý kéo dài âm điệu và tuyên bố bằng một giọng điệu hưng phấn như "các người mau đánh nhau đi", hỏi: "Phiếu bầu của anh là bỏ cho Bùi Như Niệm, tôi có thể hỏi chút về nguyên nhân không?"

Khanh Khả Ngôn bình tĩnh hỏi ngược lại: "Cần phải có nguyên nhân sao?"

"À à, tôi hiểu rồi, tình yêu không cần nguyên do!" Người dẫn chương trình phấn khởi chà xát hai tay, mời Thiệu Thiên Lương sang: "Nhưng mà anh có biết không, Bùi Như Niệm chọn thầy Thiệu."

Khanh Khả Ngôn nhướng mắt, nhìn sang anh ta.

Trong mắt người khác, đây chỉ là một ánh mắt rất bình thường, nhưng chỉ khi mặt đối mặt thì Thiệu Thiên Lương mới có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và cay nghiệt trong ánh mắt đó.

Thiệu Thiên Lương hít một hơi khí lạnh, cảm giác như mình bị giảm thọ mất hai mươi năm.

Lúc anh ta đồng ý với Bùi Như Niệm vốn không nghĩ tới Khanh Khả Ngôn cũng sẽ chọn cô!

MC: "Lo lắng lớn nhất đã tới, cuối cùng thầy Thiệu có chọn Bùi Như Niệm hay không đây? Hiện tại, xin nhờ nhân viên tác nghiệp mời cô Bùi tới đây."

"Ai ôi, không phải chứ." Bên trong phòng, Nguyễn Manh hào hứng ăn dưa: "Tu La Tràng đúng là Tu La Tràng, ekip cũng biết kiếm chuyện quá."

"Tôi thích cốt truyện như thế này." Vưu Mễ còn chê chuyện chưa đủ lớn nói: "Đợi lúc hai người bọn họ ghép đôi thành công, nhất định phải cắt cận cảnh gương mặt của Khanh Khả Ngôn."

"Tôi sẽ thêm nhạc nền cho anh ấy..." Nguyễn Manh thích thú nói: "Rõ ràng là bộ phim ba người mà từ đầu đến cuối chỉ mỗi anh ấy đẹp..."

Bùi Như Niệm không ngờ tổ ekip lại thao tác cợt nhã như vậy.

Cô cảm giác như mình biến thành mỹ nhân ngư trong cổ tích, đổi âm thấy để lấy đôi chân, từng bước đi như thể đang đi trên mũi dao.

"Cô Bùi mau tới đây! Tình huống hiện tại là, thầy Khanh chọn cô, cô thì chọn thầy Thiệu, mà thầy Thiệu..." Người dẫn chương trình kích động nói lớn: "Anh ta cũng lựa chọn cô! Chúc mừng hai người đã ghép đôi thành công!"

"..." Bùi Như Niệm bắt gặp ánh mắt không rõ cảm xúc của Khanh Khả Ngôn, cô cuống quýt lui về phía sau.

Thế giới sắp bị hủy diệt, tranh thủ nhanh.

Thiệu Thiên Lương cũng lúng túng, hận không thể quay ngược thời gian trở lại hai giờ trước để từ chối Bùi Như Niệm.

Chỉ có quần chúng ăn dưa thấy thỏa mãn, thúc giục Bùi Như Niệm và Thiệu Thiên Lương nhanh dắt tay nhau, còn hỏi Khanh Khả Ngôn có lời chúc phúc gì đến đôi "tân nhân" này không.

Sắc mặt Khanh Khả Ngôn trầm tĩnh, ngữ điệu vẫn như bình thường.

"Tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy."

Lông mi Bùi Như Niệm run rẩy, cô khom người cúi chào anh: "Cảm..."

Hai chữ cảm ơn còn chưa nói hết thì Khanh Khả Ngôn nói tiếp:

"Nhưng tôi không chấp nhận."