Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

Chương 6: Ngọt chết tôi đi!



Với địa vị của Khanh Khả Ngôn trong giới, chịu hạ tư thế xuống để chọn Bùi Như Niệm, không thể nghi ngờ gì là đã cho cô thể diện lớn rồi.

Kết quả, Bùi Như Niệm lại lựa chọn người khác, sắc mặt đỉnh lưu không được tốt cho lắm, cũng khó trách không thể tiếp nhận.

Mọi người có thể đoán được nếu đoạn này mà truyền ra, chắc chắn Bùi Như niệm sẽ bị fan của Khanh Khả Ngôn phát mưa đạn công kích, mắng chửi tới thương tích đầy mình.

Host: "Thầy Khanh, xin anh tôn trọng quy tắc."

Khanh Khả Ngôn bình tĩnh nhìn Bùi Như Niệm, trả lời.

Bùi Như Niệm không thể tránh được, đôi môi mỏng lạnh nhạt mím thật chặt.

"Căn cứ vào kết quả bỏ phiếu, chỉ có Bùi Như Niệm và Thiệu Thiên Lương bầu chọn lẫn nhau. Nhưng vì nhiệm vụ ngày mai cần hai người một tổ cho nên không chia tổ bốn người, để tổ đạo diễn rút thăm quyết định." Host của chương trình lấy hộp rút thăm ra, hai tờ giấy bên trong đều viết tên Diệp Linh.

Cách màn hình, Diệp Linh lộ ra nụ cười mỉm chắc chắn thắng lợi.

"Ôi..." Bùi Như Niệm hiểu rõ tình tiết ẩn trong đó, muốn nói lại thôi, không muốn Khanh Khả Ngôn bị tính kế.

Khanh Khả Ngôn bình tĩnh ngồi ở đó, không có ý định rút thăm, lông mày khẽ cau như ngọn núi: "Có thể không chọn không?"

Host nhấn mạnh: "Là nhiệm vụ ngày mai đòi hỏi phải hai người một tổ."

"Tôi không có thiện cảm với hai khách mời kia."

Nụ cười của host không nén nổi tức giận: "Nhưng anh nhất định phải chọn một."

Nghe thế, Vưu Mễ lao ra khỏi từ căn phòng sát vách, phẫn nộ tìm kiếm cảm giác tồn tại: "Còn tôi nữa... Các người chỉ yêu cầu hai người một tổ, lại không hạn chế giới tính. Tôi cũng muốn cọ nhiệt của đỉnh lưu."

Lời như cọ nhiệt cũng dám nói ra, không hổ là Vưu Mễ.

Người host vò đã mẻ lại sứt*: "Ặc, theo quy tắc thì không có vấn đề nhưng phải hỏi ý của thầy Khanh một chút."

* vò đã mẻ lại sứt: ẩn dụ cho kiểu người có khuyết điểm, sai lầm hoặc thất bại nhưng không sửa chữa hoặc cố tình không thay đổi, tựa như cái vò đã mẻ có mẻ nữa cũng chẳng sao.

Khanh Khả Ngôn không hứng thú trả lời: "Là anh ta đi."

"Mẹ nó, tiện nhân!" Diệp Linh tức tới mức ngũ quan vặn vẹo.

Chấm dứt ghi hình bỏ phiếu, ekip không có sắp xếp khác, sáu vị khách mời trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Bùi Như Niệm bò lên cầu thang, phát hiện Khanh Khả Ngôn ở sát vách mình. Theo thiết kế của biệt thự, phòng ngủ của hai người chỉ cách một bức tường, ban công còn nối liền nhau.

Khanh Khả Ngôn đẩy cửa ra, cảm nhận được ánh mắt của Bùi Như Niệm, anh khẽ nói: "Chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Bùi Như Niệm đáp lại theo bản năng, giống như lúc còn yêu nhau năm đó.

Bóng đêm sâu lắng, Bùi Như Niệm mơ thấy mình năm mười bảy tuổi. Cô vừa gặp đã yêu Khanh Khả Ngôn, viết thư tình đầy ba trang lớn, lấy hết dũng cảm để thổ lộ với anh.

Trong giấc mơ, Khanh Khả Ngôn không từ chối lời thổ lộ của cô, trong mắt lộ ra chút buồn bã.

"Niệm Niệm, sao lại muốn chia tay với anh?"

Bùi Như Niệm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực.

Cô nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của chính mình, nhịp tim đập vô cùng nhanh, khóe mắt thấm ướt bởi nước mắt.

Cô trợn tròn mắt, mãi tới khi trời sáng.

Tổ chế tác "Hôn nhân mô phỏng" vốn định cọ nhiệt, không định nghiêm túc làm show, đến khi nhận được tin "Khanh Khả Ngôn muốn tới" mới tạm thời mời biên kịch viết kịch bản.

Ngày quay hôm sau, rốt cuộc đám khách mời nhận được nhiệm vụ đầu tiên: Leo núi.

Họ sống ở biệt thự lưng chừng núi, cách đỉnh núi khoảng hai nghìn mét.

Đường núi khá bằng phẳng nhưng leo lên cần khoảng hai ba tiếng, xem như thử thách không nhỏ với người không có kinh nghiệm leo núi.

Nhiệm vụ leo núi cần hai người một tổ để hoàn thành. Tới đỉnh núi, theo quy định phải chụp một tấm ảnh chung, như thế mới tính là qua nhiệm vụ.

Bùi Như Niệm tỉnh lại từ sớm và thay đồ thể thao nhẹ nhàng, búi tóc thành hình tròn như vận động viên. Cô không rõ trên đỉnh núi có đồ ăn hay không, sau khi chuẩn bị xong hai phần ăn trưa đơn giản mới gọi điện cho người cộng tác Thiệu Thiên Lương.

"Tiểu Bùi, chào buổi sáng." Thiệu Thiên Lương duỗi thắt lưng, thấy trên vai cô đeo balo thật lớn, thuận miệng nói: "Anh đeo balo giúp em nhé?"

"Không cần." Bùi Như Niệm đeo balo, nhảy tại chỗ hai cái: "Balo của em rất nhẹ."

"À, vậy chúng ta đi thôi. Trước kia em từng leo núi à?"

"Từng leo lúc học đại học."

"Một mình em?"

"Cùng bạn."

Thiệu Thiên Lương tiện miệng hỏi: "Bạn trai à?"

Bùi Như Niệm vốn không muốn thảo luận đề tài này, sợ gây hiểu lầm bèn cải chính: "Bạn trai cũ."

"Chia tay rồi à? Vậy sau này em có tìm ai nữa không? Chúng ta là nghệ sĩ, yêu đương phải cẩn thận chút. Em..."

"Thầy Thiệu." Người quay phim bất đắc dĩ cắt lời anh ta: "Chúng ta đang quay chương trình thực tế về tình yêu, phiền anh nói chủ đề mập mờ một chút."

Vẻ mặt Thiệu Thiên Lương mù mờ: "Vấn đề tình cảm còn không mập mờ à?"

"Vấn đề tình cảm là rất mập mờ..." Nhưng giọng điệu anh nghe có vẻ như người cha già trái tim bị vỡ nát vậy!

Hai người vừa leo núi vừa trò chuyện, ban đầu còn rất thoải mái.

Nhưng leo được một tiếng thì thể lực của Thiệu Thiên Lương từ từ không chống đỡ nổi, mệt mỏi ngồi trên tảng đá lớn ven đường, khoát tay với Bùi Như Niệm: "Tiểu Bùi, em leo lên trước đi, chờ lát nữa anh đuổi theo sau em."

Bùi Như Niệm xác định anh ta không cần đi cùng, cô đeo balo lên và chậm rì rì đi về phía đỉnh núi.

Đi chưa được mấy bước, vai bỗng nhẹ bẫng.

Cô ngoảnh lại, thấy Khanh Khả Ngôn cưỡng ép tháo balo cô ra và nhẹ nhàng khoác lên vai mình.

"Thầy Khanh..." Bùi Như Niệm nhớ lại cảnh trong mơ tối qua, không dám nhìn thẳng vào anh.

Dù không có cảnh trong mơ tối qua, Bùi Như Niệm vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.

"Ừ."

"Chuyện này... Thật khéo." Bùi Như Niệm nói không đầu không đuôi, bắt đầu trò chuyện đầy ngượng ngùng.

"Không khéo." Khanh Khả Ngôn đi bên cạnh cô: "Anh vẫn đi theo sau em."

Vưu Mễ bị Khanh Khả Ngôn vứt bỏ đang chửi mắng trách móc.

"..." Bùi Như Niệm im lặng, tai hơi ửng đỏ.

Khanh Khả Ngôn vươn tay ra, tự nhiên kéo lấy tay cô.

Bùi Như Niệm cảm giác da mình sắp bị thiêu bỏng, vô thức muốn rụt tay lại để né tránh người này.

Khanh Khả Ngôn lại nắm thật chặt, một tay nắm chặt cổ tay mảnh mai của Bùi Như Niệm.

"Đường núi dốc, dễ ngã." Khanh Khả Ngôn như đang giải thích nguyên nhân nắm tay.

Bùi Như Niệm căng thẳng tới mức ngừng thở, ngập ngừng nói nhỏ: "Cảm ơn thầy Khanh chăm sóc."

Đoạn đường kế tiếp, Khanh Khả Ngôn nắm tay cô suốt.

Càng lên cao, đúng là đường núi càng dốc.

Ngày nào Bùi Như Niệm cũng chạy bộ buổi sáng để rèn luyện cơ thể, thể lực không tính là kém. Nhưng để vượt qua thể thao leo núi vác nặng thì vẫn mệt tới mức hai chân như nhũn ra.

Khanh Khả Ngôn bên cạnh vẫn như giẫm lên đất bằng, thoạt nhìn thành thạo điêu luyện, hơi thở không rối loạn chút nào.

Thật là lợi hại. Bùi Như Niệm còn nhớ, trước kia lúc hai người leo núi với nhau, anh cũng mệt tới mức nghi ngờ cuộc đời. Cho đến khi miễn cưỡng bò lên được đỉnh núi, hai người mệt lả ngồi trên đó hóng gió, dáng vẻ Khanh Khả Ngôn lúc đó vô cùng nhếch nhác.

Bây giờ nhớ lại, khoảng thời gian trước như đã qua mấy đời.

"Lúc anh không bận việc, thường xuyên đi leo núi." Khanh Khả Ngôn bỗng nói.

Bùi Như Niệm khô khan nói tiếp: "Thảo nào anh lợi hại như thế."

"Ừ, vì bạn gái cũ thích." Khanh Khả Ngôn dừng bước, xoay lại đối mặt với cô.

Nghe anh nhắc tới “bạn gái cũ”, Bùi Như Niệm luống cuống, căng thẳng tới mức sắc môi trở nên trắng bệch: "Vậy... Thì ra là thế."

"Cho nên anh bỏ thời gian rèn luyện, nghĩ sau này khi có người yêu, cô ấy mệt thì anh có thể cõng cô ấy lên đỉnh núi."

"... Vậy chắc chắn người yêu tương lai của anh rất hạnh phúc." Trái tim Bùi Như Niệm trầm xuống, vô cùng hâm mộ cô gái có thể được anh cõng lên đỉnh núi kia.

Khanh Khả Ngôn không tiếp lời cô mà hỏi: "Mệt không?"

"Không, vẫn ổn." Bùi Như Niệm dối lòng trả lời.

"Cần anh cõng em không?" Khanh Khả Ngôn lại hỏi.

"!!!"

Không đợi Bùi Như Niệm trả lời, mấy anh quay phim đã bùng nổ trước.

Wow, đây là đối thoại thần tiên gì vậy? Ngọt quá mức, ngọt chết tôi rồi!

Quay hai người họ sớm muộn gì cũng bị tiểu đường.

"Không cần, thực sự không cần!" Bùi Như Niệm lùi lại hai bước, vừa lắc đầu vừa xua tay, cố gắng phân rõ giới hạn.

Ánh mắt Khanh Khả Ngôn u ám vài phần, vươn tay tới: "Vịn vào anh."

"Cảm ơn thầy Khanh, tự tôi có thể! Anh cứ mặc kệ tôi!" Bùi Như Niệm nói như đinh đóng cột, thể hiện phong thái phụ nữ thời đại mới tự lập tự cường.

Nhưng đúng là cô rất mệt, hai chân không thể khống chế được mà run lên, đi thêm một bước là có thể xụi lơ trên đất.

"Vịn vào anh." Khanh Khả Ngôn nói khẽ, mang thêm hàm ý ra lệnh.

Bùi Như Niệm không dám, lại lắc đầu từ chối.

Khanh Khả Ngôn lẳng lặng nhìn cô vài giây, chịu thua và thương lượng với cô như thỏa hiệp: "Vịn vào anh, đoạn này không chiếu, nha?"

Bùi Như Niệm không ngờ còn có thao tác này, cẩn thận hỏi: "... Có thể không chiếu à?"

"Ừ." Khanh Khả Ngôn lạnh lùng liếc người quay phim, quay phim hiểu ý, lập tức thu thiết bị ghi hình lại.

Xác nhận quay phim thực sự không quay, Bùi Như Niệm run rẩy vươn tay ra, vô lực đặt lên tay Khanh Khả Ngôn.

Đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay anh đã bị Khanh Khả Ngôn kéo tới và nắm thật chặt, chia sẻ phần lớn sức nặng cơ thể cô.

Bùi Như Niệm tựa vào Khanh Khả Ngôn, rốt cuộc leo lên được đỉnh núi. Cô mệt tới mức suýt chút nữa thì lả đi, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

"Cảm ơn thầy Khanh." Cô thở dồn dập, nhỏ giọng cảm ơn.

Khanh Khả Ngôn không nói gì mà chỉ nhìn cô từ trên cao xuống.

Bùi Như Niệm cảm thấy xấu hổ. Chỉ vỏn vẹn một lời cảm ơn quả thực không có thành ý, nhưng trong tay cô không có thứ gì để làm quà cảm ơn, chỉ có bữa trưa đơn giản chuẩn bị lúc sáng.

Một phần trong đó là dành cho Thiệu Thiên Lương.

Trong đầu vừa hiện lên tên của Thiệu Thiên Lương, vừa hay đàn anh gọi điện tới.

"Tiểu Bùi này." Điện thoại vừa nối, Thiệu Thiên Lương đi thẳng vào vấn đề: "Anh già chân già tay, thực sự không thể bò lên nổi, anh về biệt thự trước đây."

"Hả? Nhiệm vụ thì sao?'

"Vấn đề không lớn. Bên ekip đã nói không hoàn thành nhiệm vụ thì cùng lắm tối nay không thể chọn nhau." Thiệu Thiên Lương không chờ Bùi Như Niệm nói tiếp, bỏ lại một câu "Tối nay em chọn người khác đi" rồi vội vàng cúp điện thoại.

Dưới đỉnh núi, Thiệu Thiên Lương vỗ ngực một cái, khen ngợi sự biết điều của mình.

Thực ra anh ta đã trở lại bình thường từ lâu rồi, thở hổn hển phì phò leo lên đỉnh núi, thấy Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn tay nắm tay ngọt ngào, bong bóng màu hồng bay phấp phới.

Anh ta không ngốc, bây giờ xông lên hoàn thành nhiệm vụ với Bùi Như Niệm, chắc chắn Khanh Khả Ngôn không vui.

Thiệu Thiên Lương còn muốn sống thêm vài năm nữa bèn lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Như Niệm, trong lòng cảm thấy quá mức vui mừng thanh thản.

Tiểu Bùi của nhà ta thực sự có sức quyến rũ, vậy mà có thể mê hoặc được Khanh Khả Ngôn.

Chỉ cần ôm chặt đùi đỉnh lưu, còn lo không có lưu lượng à?

"Này này, đàn anh?" Bùi Như Niệm còn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.

Cô cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định mở balo ra, lấy hai bữa trưa đã chuẩn bị lúc sáng và đưa cho Khanh Khả Ngôn một phần.

"Tôi chuẩn bị cơm trưa, anh...Có muốn ăn không?'

"Cảm ơn." Khanh Khả Ngôn nhận lấy không chút khách sáo.

Bùi Như Niệm giải thích: "Anh đừng hiểu lầm nha, tôi vốn chuẩn bị cho đàn anh."

Khanh Khả Ngôn bỗng xiết chặt hộp đựng cơm, dùng sức tới mức đốt ngón tay hơi trắng bệch.

Thiệu Thiên Lương chuẩn bị xuống núi mà sợ run cả người.

Cuối cùng, Khanh Khả Ngôn không nói gì, anh tiếp nhận bồ đồ ăn dùng một lần, nhấm nháp bữa trưa do chính Bùi Như Niệm chuẩn bị.

Bùi Như Niệm sợ Khanh Khả Ngôn không thích ăn, căng thẳng nhìn anh.

"Ngon." Khanh Khả Ngôn bình luận: "Tài nấu nướng có tiến bộ."

"Vậy là tốt rồi."

Quay phim bên cạnh ăn thức ăn cho chó của hai người, trong lòng thầm oán: Thì ra trước kia anh từng nếm rồi?

Đúng là Khanh Khả Ngôn từng ăn rồi.

Bùi Như Niệm theo đuổi anh ba năm rưỡi, qua lại thêm nửa năm, ngày nào cũng kiên trì chuẩn bị một phần cơm trưa.

Từ món ăn bóng đêm khó nuốt ban đầu, càng về sau xào nấu hầm các thứ đều tinh thông. Khanh Khả Ngôn là vật thí nghiệm duy nhất trên con đường rèn luyện tài nấu nướng của cô.