Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

Chương 7: Thân cận



Bùi Như Niệm hoàn thành nhiệm vụ leo núi một cách khó khăn, mệt tới mức hấp hối.

Về biệt thự, cô kéo lê hai chân bủn rủn trèo lên tầng ba.

Vừa thở ra được một hơi, đảo mắt cái đã tới bảy giờ tối, nam nữ khách mời cần tiến hành bỏ phiếu lần thứ hai.

Bùi Như Niệm cầm lấy tấm phiếu, cắn ngón tay suy nghĩ cực kỳ lâu và cuối cùng nộp giấy trắng.

Cô và Thiệu Thiên Lương chưa hoàn thành nhiệm vụ, tối nay không thể chọn nhau.

Chương trình được quay suốt hai ngày, Bùi Như Niệm và Vưu Mễ không hề xuất hiện chung, nếu cô lựa chọn anh ta giống như kiểu giấu đầu hở đuôi.

Nhưng Bùi Như Niệm không dám viết tên Khanh Khả Ngôn, chỉ có thể mặc kệ như thế mà vứt vào thùng phiếu trống.

Sáu vị khách mời bỏ phiếu xong, host công bố kết quả lựa chọn.

Nguyễn Manh và Thiệu Thiên Lương chọn nhau thành công. Trong bốn vị khách mời còn lại, Bùi Như Niệm và Vưu mễ bỏ phiếu trắng, Diệp Linh lựa chọn Khanh Khả Ngôn.

Còn phiếu của Khanh Khả Ngôn...

Vẫn là cái tên Bùi Như Niệm.

Nét chữ ngay ngắn, đặt bút không chút chần chừ.

Host tuyên bố: "Chúc mừng khách mời ghép đôi thành công! Bảy giờ sáng mai, nếu các vị vẫn lựa chọn nhau thì trong bốn tháng tiếp theo, tổ ekip sẽ cho các vị thể nghiệm cuộc sống tân hôn lãng mạn nhất."

"Khách mời không ghép đôi thành công cũng đừng gấp gáp. Vì để mọi người hiểu nhau sâu sắc hơn, bồi dưỡng tình cảm, ngày mai bốn vị khách mời sắp phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt."

Hiển nhiên Diệp Linh đã biết trước nội dung "Nhiệm vụ đặc biệt", lộ ra nụ cười mỉm như mong muốn.

Bùi Như Niệm mù mờ: "Nhiệm vụ gì?"

Host: "Ngày mai cô sẽ biết, xin cứ chờ đợi."

Mí mắt phải của Bùi Như Niệm giật giật, dự cảm tổ ekip sẽ làm ra chuyện lớn.

Về lại phòng, Bùi Như Niệm tưởng mình sẽ lại mất ngủ.

Nhưng leo núi tiêu hao quá nhiều thể lực, vừa mệt lại vừa mỏi, nằm dài trên giường lập tức bước vào giấc mộng đẹp, ngay cả cửa sổ phòng cũng quên đóng.

Trong núi, ban đêm gió lạnh thấu xương. Bùi Như Niệm quấn chặt chăn, trong lòng ôm thú bông Pikachu, cơ thể lạnh run cuộn lại thành một cục nho nhỏ.

Khanh Khả Ngôn xử lý công việc xong, đi ra ban công, liếc qua phòng cách vách, thấy tấm rèm cửa trắng tinh bay ra bay vào như u hồn.

Có thể loáng thoáng nghe thấy người bên trong nói mớ, mơ mơ màng màng kêu lạnh.

"Em đúng là không chút thay đổi." Khanh Khả Ngôn thầm thì, đáy mắt dính chút nuông chiều mà ngay cả mình cũng không phát hiện ra.

Lúc trước khi còn yêu đương, vừa hay gặp phải thời tiết cuối thu, nhiệt độ giảm mạnh.

Bùi Như Niệm sợ lạnh, dù mặc áo khoác thật dày thì bàn tay nhỏ bé vẫn lạnh buốt, làm nũng hỏi có thể đút tay vào trong túi áo anh không.

Mỗi lần Khanh Khả Ngôn nắm chặt tay cô, đặt vào túi áo đều thầm nghĩ: Em sợ lạnh như thế, vào đông thì phải làm thế nào?

Kết quả còn chưa tới được mùa đông, Bùi Như Niệm đã biến mất.

Cô gái ngốc nghếch bị anh từ chối vô số lần vẫn kiên nhẫn đưa thư tình, vẫn chuẩn bị cơm trưa, giữ chỗ, chép bài. Vậy mà đã bốc hơi khỏi nhân gian trong vòng một đêm.

Khanh Khả Ngôn thử đủ mọi cách đều không thể liên lạc với Bùi Như Niệm. Ngay cả hai chữ “chia tay” cũng là do người khác chuyển lời thay.

Khanh Khả Ngôn thu hồi hồi ức, đi qua ban công và đóng cửa sổ thay cô.

"Ngủ ngon."

- --

"Ưm..."

Sáng sớm, Bùi Như Niệm mở to mắt, duỗi dài cái lưng mỏi mệt.

Cô xoay người bò xuống giường, lựa chọn quần áo phải mặc hôm nay.

Lúc đi ngang qua cửa sổ, ánh mắt quét qua thấy cánh cửa kính đã được khép lại, phát hiện một góc rèm bị cửa kẹp phải.

"Á, mình sơ ý quá." Bùi Như Niệm mở cửa sổ ra rồi đóng lại lần nữa, không nhận ra lạ ở chỗ nào.

Thay quần áo xong, Bùi Như Niệm soi gương, trang điểm thật xinh đẹp.

Hai vị khách mời khác có ekip của riêng mình, họ tham gia chương trình thực tế đều mang theo thợ trang điểm.

Ekip của Bùi Như Niệm chỉ có mình Quách Hân, mà còn phải cộng tác với người khác. Bình thường khi quay phim hoặc tham gia hoạt động, cô đều phải tự mình chọn quần áo và trang điểm.

Dần dà, kỹ thuật trang điểm của cô đủ để sánh với thợ trang điểm chuyên nghiệp.

Sửa sang tóc tai xong, Bùi Như Niệm nhận được thẻ nhiệm vụ của tổ đạo diễn, báo cho cô tới quán cà phê dưới chân núi...

Xem mắt với Vưu Mễ.

Xem mắt?!

"Xin hỏi, “xem mắt” trên thẻ nhiệm vụ là như tôi nghĩ hả?"

"Đúng." Nhân viên điều tiết trường quay trả lời: "Đạo diễn có thuê mấy chuyên gia tình cảm thâm niên. Dựa trên phân tích của chuyên gia, khách mời chọn nhau thất bại, nguyên nhân chủ yếu là vì không có bầu không khí thích hợp."

"Đợi một chút, là nguyên nhân này sao?"

"Ừ. Chuyên gia tình cảm cho rằng xem mắt là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, có thể để đôi bên sinh ra cảm giác “nhất định phải kết hôn”. Cô Bùi nhanh lên đường đi, thầy Vưu đã chờ cô ở quán cà phê rồi đấy."

"Được, được rồi." Bùi Như Niệm tuyệt đối không ngờ lần đầu tiên đi xem mắt trong đời lại là do ekip chương trình không trâu bắt chó đi cày.

Ekip chương trình coi như còn có chút lương tâm, không để Bùi Như Niệm đi bộ xuống núi mà phái xe đưa cô tới quán cà phê.

Đẩy cửa bước vào trong quán, Bùi Như Niệm nghi ngờ chuyên gia tổ chương trình mời tới có thể là một bác gái chuyên làm mai ở một thôn nào đó không.

Hai ngày trước, Bùi Như Niệm gặp một Vưu Mễ thời thượng, mặc quần jean rách và áo cổ chữ V, mắt trang điểm tinh xảo xinh đẹp. Tuy khuôn mặt trung tính, không hợp với trào lưu thẩm mỹ bây giờ nhưng thoạt nhìn cũng vừa mắt.

Bây giờ, Vưu Mễ bị ép mặc một bộ tây trang quy củ, mái tóc màu xám bạc dài nhuộm lại màu đen. Trên mặt không có bất cứ lớp trang điểm nào, quầng thâm dưới mắt rất đậm.

Bùi Như Niệm dừng trước mặt anh ta, chần chừ thật lâu mới thử chào hỏi: "Này, Vưu Mễ."

"Cô Bùi." Vưu Mễ ngẩng đầu, cho cô một biểu cảm căm phẫn như cuộc sống không còn gì hối tiếc: "Bây giờ tôi đổi tên rồi, tên là Vưu Cẩu Đản*."

* cẩu đản: nghĩa thô là trứng chó, hay nó chính xác hơn là tinh hoàn của chó, có nơi gọi là quả cật của chó

Bùi Như Niệm không nhịn được, phì cười ra tiếng.

Vẻ mặt Vưu Mễ càng tuyệt vọng hơn.

Bùi Như Niệm ngồi đối diện anh ta, tò mò hỏi: "Sao anh lại biến thành thế này?"

"Còn không phải vì chuyên gia tình cảm mà ekip mời tới à!" Vưu Mễ tức giận, nói: "Chuyên gia chó má kia nói xem mắt nhất định phải đứng đắn, nghiêm chỉnh, để lại cho đối phương ấn tượng tốt. Ông ta nói dáng vẻ trước kia của tôi lưu manh, không khiến con gái yêu thích cho nên muốn cải tạo tôi thành người đàng hoàng."

Bùi Như Niệm yếu ớt thầm thì: "Con gái thích người đàng hoàng à?"

"Ai mà biết. Tóm lại năm giờ sáng họ đã gọi tôi dậy, nhuộm tóc, thay quần áo. Nếu không phải tôi liều chết chống cự thì bộ móng vừa làm của tôi đã không giữ được rồi."

Vưu Mễ chìa bàn tay giấu dưới bàn ra, trìu mến nhìn bộ móng khảm đầy ngọc đẹp đẽ của mình.

Bùi Như Niệm nói: "Cũng may, móng tay của anh đẹp như thế, cắt đi rất đáng tiếc."

Vưu Mễ liếc cô một cái, ngạc nhiên hỏi: "Cô không cảm thấy bài xích à?"

"Không thấy, sao phải bài xích chứ?"

"Ai mà biết được. Mọi người đều nói tôi là một người đàn ông, để móng tay rất ghê tởm, không bằng đi Thái Lan làm người đồng tính."

"Vì sao nam không thể để móng tay?" Nghe thấy cách nói này, Bùi Như Niệm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Hơn nữa, người giới tính khác cũng là người mà."

"Cô cũng nghĩ thế à?" Trong mắt Vưu Mễ có thêm vài phần hứng thú: "Bùi Như Niệm, tôi phát hiện cô không giống như trong tưởng tượng của tôi."

"Hả?" Bùi Như Niệm tò mò: "Trong suy nghĩ của anh, tôi hẳn nên có dáng vẻ gì?"

"Dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn, làm chuyện gì cũng đâu ra đấy, cực kỳ không thú vị." Vưu Mễ nhún vai, nói tiếp: "Bây giờ tôi cảm thấy chúng ta có thể kết bạn."

"Được."

Lần “xem mắt” này kết thúc bởi vì bọ họ trở thành bạn bè.

Hai người tách nhau ra, ekip chương trình đưa cho Bùi Như Niệm một trắc nghiệm tình cảm, tổng cộng có hai mươi câu hỏi, khảo sát tỷ lệ cô và Vưu Mễ trở thành người yêu.

Bùi Như Niệm nghiêm túc chăm chỉ trả lời xong, ekip chương trình công bố kết quả: Tỷ lệ trở thành người yêu vỏn vẹn mười phần trăm.

"Cao đấy, tôi tưởng sẽ là số âm cơ."

"Trắc nghiệm này chỉ có số dương, không có số âm." Nhân viên làm việc nhìn đồng hồ, để Bùi Như Niệm chuẩn bị tiến hành cuộc xem mắt tiếp theo.

Bùi Như Niệm chớp mắt: "Sao còn phải coi tiếp?"

"Tối qua có bốn vị khách mời không ghép đôi thành công, đương nhiên ekip chương trình muốn sắp xếp cho mọi người xem mắt riêng rẽ." Nhân viên thuận miệng nói xong, lấy điện thoại ra liên lạc với đồng nghiệp, hỏi thăm tiến triển xem mắt bên kia.

Đồng nghiệp thở dài không thôi, ai oán nói: "Có thể có tiến triển gì? Đại đỉnh lưu chỉ ngồi rồi rời đi, nói đúng hai câu."

"Nói cái gì?"

Đồng nghiệp hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Khanh Khả Ngôn: "Yên lặng. Cảm ơn."

"Giỏi thật. Khanh Khả Ngôn không phối hợp như thế à? Lo liệu cho người kia đi, lát nữa Bùi Như Niệm còn phải xem mắt tiếp."

"Xem tình hình như thế nào đã. Ý đạo diễn là nếu Khanh Khả Ngôn không phối hợp thì bỏ khâu này đi, chúng ta không đắc tội nổi đỉnh lưu."

"Được rồi, phía các anh chuẩn bị một chút, tôi dẫn Bùi Như Niệm qua."

Gọi xong, nhân viên của ekip phòng ngừa trước cho Bùi Như Niệm, để cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.

"Chờ lát nữa nếu Khanh Khả Ngôn không để ý tới cô, cô đừng khó chịu."

"Sẽ không đâu." Trong lòng Bùi Như Niệm chỉ ước gì Khanh Khả Ngô hoan đừng để ý tới mình, tự đắc ý dạt dào.

Nửa tiếng sau, Bùi Như Niệm tới chỗ xem mắt thứ hai, là một vườn hoa ngoài trời thanh tịnh và đẹp đẽ.

Khanh Khả Ngôn ngồi trong vườn hoa, lưng ngồi thẳng tắp.

Ánh mắt yên lặng nhìn về phương xa, dáng vẻ đầy đẳng cấp.

Thấy xe của ekip trình dừng bên ngoài, anh lập tức đứng lên, đi thẳng về phía Bùi Như Niệm.

Xe dừng hẳn, Bùi Như Niệm mở cửa, bên cạnh bỗng có thêm một bàn tay thon dài.

Xung quanh đều là ống kính, Bùi Như Niệm rất khó để cố ý tránh đi, đành phải nắm hờ một chút.

"Cảm ơn thầy Khanh."

Khanh Khả Ngôn: "Anh là đối tượng xem mắt của em, không phải thầy Khanh gì cả."

Bùi Như Niệm không ngờ anh nhập vai như thế, chần chừ vài giây mới đổi giọng: "Cảm ơn ngài Khanh?"

Hiển nhiên, Khanh Khả Ngôn cũng không hài lòng với xưng hô này, ánh mắt tối sầm lập tức.

Anh nắm tay Bùi Như Niệm, đi thẳng tới luống hoa chính giữa mới buông tay, sau đó kéo ghế ra thay cô.

Nhân viên xuống xe theo Bùi Như Niệm, va phải đồng nghiệp: "Này, đây là “đỉnh lưu không phối hợp” mà anh nói đấy à?"

Đồng nghiệp ra sức dụi mắt, chỉ lên trời xanh thề thốt: "Tôi dùng tiết tháo mà thề, vừa rồi Diệp Linh ngồi đó suốt hai tiếng mà Khanh Khả Ngôn chỉ nói bốn chữ! Sau khi kết thúc, trắc nghiệm tình cảm là không phần trăm."

Ai mà ngờ được đỉnh lưu lại tiêu chuẩn kép quyết tuyệt như thế, thiên vị quá mức trắng trợn.

Trong vườn hoa, Bùi Như Niệm im lặng ngồi đối diện Khanh Khả Ngôn, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng đau khổ.

Khanh Khả Ngôn lại như xem mắt bình thường, nghiêm túc giới thiệu họ tên của mình, tuổi tác, nghề nghiệp, kế hoạch cuộc đời.

Bùi Như Niệm phối hợp với anh, cũng nói thông tin cá nhân của mình.

Khanh Khả Ngôn: "Xin hỏi, em có hài lòng với điều kiện của anh không?"

"Hài lòng." Bùi Như Niệm gật đầu như gà con mổ thóc: "Vô cùng hài lòng, anh vô cùng vô cùng xuất sắc!"

Khanh Khả Ngôn cong khóe môi, lộ ra nụ cười như có như không: "Cho nên chúng ta xem mắt thành công?"

"???" Bùi Như Niệm toát ra dấu chấm hỏi thật to.

Không phải chứ không phải chứ không phải chứ.

Anh đang xem mắt thật đấy à?