Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 61: Kế hoạch thành công ngoài mong đợi



"Cơ thể em cũng rất nóng, xem ra em cũng giống tôi rồi." Thẩm Trạch Phong nói.

Còn cô sau khi ngã vào anh thì thấy cơ thể anh rất mát, mát vô cùng, nhưng lí trí của cô không cho phép, cô đẩy anh ra muốn đứng dậy đi về phía nhà tắm thì bất ngờ bị anh kéo lại và ôm vào lòng.

"Anh bỏ tôi ra, cứ thế này không ổn đâu." cô nói bằng chất giọng đã bị khàn đặc của mình.

"Cơ thể em tuy nóng nhưng lại có khí mát, nằm yên cho tôi ôm một lát có được không?" anh hỏi cô, nhưng anh lại chẳng cần biết cô có đồng ý hay không mà cứ thế ôm chặt lấy cô.

"Anh bỏ tôi ra."

Cô chống hai tay lên ngực anh ngồi dậy liền bị anh kéo lại, cô ngã xuống, đôi môi đỏ mọng căng mướt chạm vào môi anh, anh nhân cơ hội lật người, cô bên dưới anh bên trên, trao cho cô một nụ hôn sâu đầy nóng bỏng và cố kiềm chế hỏa dục của thuốc.

Cô sắp rơi vào si mê rồi, lí trí kéo cô lại, cô đẩy anh ra không được, cô biết người đàn ông trên thân mình này đã bị thuốc làm cho ngu ngơ đầu óc rồi, cô cắn mạnh vào môi anh, mùi máu tanh xộc vào khoang miệng của cả hai.

Phải công nhận một điều, lí trí của Cố Tư Tư rất mạnh.

Anh bị cô cắn cho đau điếng nên tỉnh táo được hơn một chút liền bỏ đôi môi cô ra.

"Anh tránh ra, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra đó." cô khó khăn nói.

Lúc này dưới thân cô đã ồ ạt nước, nước nhiều đến nỗi làm ướt chiếc váy ngủ của cô, còn anh thì đang cố lấy lại chút lí trí còn sót lại nhưng không kịp nữa rồi.

Anh nhanh chóng bế bổng cô lên tiến về phía giường nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống và mạnh mẽ nằm đè lên người cô.

"Anh, anh đi ra đi, dưa ép chính không ngọt đâu." cô gấp gáp nói, vừa nói cô vừa dùng tất cả sức lực mình có hiện tại đẩy anh ra nhưng chẳng có xi nhê gì, cô sắp không trụ nổi rồi, đời con gái cứ thế mà cho anh như vậy sao? nước mắt cô bất giác rơi xuống.

Anh lúc này lấy lại được chút lí trí, chưa kịp xem hành động của mình là gì, thấy cô khóc, anh hốt hoảng, lúc này anh mới xem mình làm gì thì càng hốt hoảng hơn.

"Tôi...tôi...tôi xin lỗi em, tôi không kiềm chế được bản thân." anh vội vàng xin lỗi cô.

Nói rồi anh định đứng lên thì bị cô kéo lại, lí trí trong cô đã hoàn toàn biến mất, cô biết giờ cô có thoát được thì cũng không cách nào làm dịu hỏa tính của thuốc, cô không còn kiểm soát được hành động của mình nhưng vẫn khiểm soát được lời nói của mình.

"Tôi không trách anh, giờ anh có thả tôi, tôi cũng hết cách rồi, tôi rất nóng, mong anh nhẹ nhàng, đây...đây...là lần đầu." cô nói trong tiếng khóc nghẹn ngào khiến anh rung động và bất giác thương cho người con gái dưới thân mình.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em." Cô bị câu nói của anh làm cho thổn thức, trái tim cô lệch đi một nhịp.

Và cứ như thế một đêm nồng nhiệt của cả hai đã diễn ra, rạng sáng cả hai mới dừng lại vì lúc đó tác dụng của thuốc đã hết, nằm trên chiếc giường anh ôm cô thật chặt, anh yêu cô rồi, tình yêu đến với anh thật quá bất ngờ và cả cô cũng vậy.

Cô ngủ trong vòng tay của anh thêm một chút thì cô đã dậy rồi.

"Dậy rồi sao? sao em không ngủ thêm chút nữa?" Thẩm Trạch Phong hỏi tiểu Tư.

"Anh không ngủ sao?" Cố Tư Tư bất ngờ nghe thấy tiếng anh nói thì hỏi lại.

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nên không ngủ được."

"Anh suy nghĩ điều gì có thể nói cho em biết không?" cô hỏi mà cô không để ý là mình đã thay đổi cách xưng hô, có lẽ cô đã nhận định anh chính là chồng cô rồi, e rằng cả đời này anh cũng không thoát được đâu.

"Tôi suy nghĩ về việc lấy em về làm vợ ngay lập tức."

"Cái gì?"

Thật không ngờ anh lại nghĩ nhanh đến như vậy.

"Chúng ta chưa yêu, chưa hẹn hò mà đã lấy về làm vợ làm chồng, anh nghĩ xem chúng ta có ở với nhau lâu dài được không?" cô hỏi anh.

"Lấy em về rồi hẹn hò cũng không muộn." anh nói khiến cô ngỡ ngàng ngơ ngác nhất thời không biết nói gì.

"Tí nữa xuống tôi sẽ thưa chuyện với ba em, em không cần lo gì hết, cứ tin tưởng vào tôi là được."

"Được." cô đáp lại anh một cách nhẹ nhàng khi nghe anh nói, trong tâm cô đã yên tâm và tin tưởng anh rất nhiều.

Một lúc sau, anh giúp cô tắm rửa thay đồ xong thì vừa hay người làm đến mở cửa phòng cho cả hai, anh dìu cô xuống nhà thì thấy ba cô và ba anh đang ngồi tán ngẫu với nhau, xuống đến nơi anh thưa chuyện:

"Thưa ba, thưa bác, con muốn lấy tiểu Tư nhà mình về làm vợ mong bác chấp thuận ạ."

Ba anh nghe vậy thì ngụm trà ông vừa mới uống lập tức phun hết ra ngoài.

"Nhanh vậy?" Ba anh hỏi một cách đầy bất ngờ.

"Được, ta chấp thuận." ba cô vừa cười vừa nói.

Câu nói của ba cô khiến tất cả mọi người đều bất ngờ đến sững sờ, ai nấy đều quay sang nhìn ông Cố bằng ánh mắt không thể kinh ngạc hơn.

Vậy là kết hoạch của hai người ba kia đã thành công ngoài mong đợi rồi.