Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 63: Cố Giai Lệ, chào mừng cô trở về



Tiếng bàn tán ngày càng to, không ít nghi vấn đã được đặt ra.

"Cô ấy tài năng đến như vậy sao?"

"Không ngờ cô ấy lại là con dâu Khúc gia?"

"Vậy cô ấy có thật sự tài giỏi hay là có Khúc thị đứng đằng sau hậu thuẫn?"

"Tôi nghĩ cô ấy thực sự giỏi đó."

"Tôi thì lại không nghĩ vậy, chỉ trong vòng hơn hai ba năm đã đưa Thiên Ý bay xa tới vậy liệu cô ấy có làm được hay là Khúc thị đứng đằng sau hậu thuẫn."

Những người tò mò tới xem lúc đầu giờ đã chia ra làm hai luồng ý kiến trái chiều. Một bên thì nói Thiên Ý được Khúc thị hậu thuẫn và dẫn dắt nên mới thành công như vậy. Một bên thì nói năng lực cô giỏi nên đưa Thiên Ý tới đỉnh cao như vậy là điều bình thường.

"Các người đừng quên cô ấy còn là nhị tiểu thư của Cố gia nữa đó."

"Gia thế cô ấy công nhận là rất lớn nhưng cũng không thể phủ nhận tài năng của cô ấy được."

"Tôi thấy mấy người là đang ganh tị với cô ấy thôi nên mới nói là cô ấy có Khúc thị chống lưng."

Cuộc cãi vã bắt đầu lớn hơn.

Một phóng viên đứng gần nghe được từ đầu đến cuối trong lòng anh ta cũng đang nảy sinh nghi ngờ. Anh ta đưa mic lên và hỏi:

"Thưa cô Cố, hiện tại mọi người đang cãi nhau về một vấn đề, tôi thay mặt mọi người có mặt ở đây muốn hỏi cô một câu ngoài lề có được không?"

"Anh cứ tự nhiên." cô nói.

"Vậy tôi xin phép hỏi cô Cố một câu là chỉ trong vòng hai ba năm cô đã đưa được Thiên Ý lên đỉnh cao, trở thành một tập đoàn lớn mạnh tiếng vang bay khắp thế giới, để thật sự được như vậy có thật là không có ai đứng đằng sau hậu thuẫn chứ?"

Nghe anh phóng viên hỏi xong cô bật cười, trái lại với cô thì Minh Thư ở bên cạnh đang tức đến sôi máu, không phải trong mấy năm nay thành công mà Thiên Ý đạt được, công sức mà tất cả mọi người làm việc trong Thiên Ý bỏ ra để có được ngày hôm nay không phải là tất cả mọi người đều nhìn rõ sao? lại còn đi hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.

Nghĩ đến đó Minh Thư lại càng tức hơn, lửa giận sắp trào ra luôn rồi.

"Có thể cho tôi biết ai là người đứng sau chống lưng cho Thiên Ý không?" cô hỏi.

"Cái này...cái này..." anh phóng viên ấp úng.

"Không phải người đứng đằng sau là Khúc thị và Cố thị hay sao?" anh phóng viên kia đánh liều trả lời.

Cô cười càng tươi hơn, một nụ cười như giễu cợt câu hỏi đó.

"Bảo là Cố thị thì còn nghe được, chứ Khúc thị là rất vô lí đó."

"Tại sao lại như vậy, không phải Khúc Dạ Thành là chồng của cô Cố sao?

"Đúng, anh ấy là chồng của tôi, nhưng việc tôi là người đứng đầu Thiên Ý có khi đến hôm nay anh ấy mới biết đó. Còn về Cố thị thì Thiên Ý lại không hề nhận bất kì một sự giúp đỡ nào. Trong mấy năm nay, để có được thành công như của bây giờ chỉ có sự cố gắng của những người đứng trong tập đoàn Thiên Ý mà thôi, chỉ có một mình Thiên Ý tự lực cánh sinh mà không hề có bất kì một sự giúp đỡ nào hết."

Mọi người bên dưới nghe xong câu trả lời của cô thì im bặc, tất cả đều im lặng và ngẫm nghĩ, đúng là như vậy, mọi cố gắng của Thiên Ý tất cả mọi người ai ai cũng nhìn thấy, tại sao họ lại đi cãi nhau về một vấn đề mà ai cũng biết cơ chứ.

"Thật sự là không có bất kì một sự giúp đỡ nào sao hay cô Cố đang cố gắng che phủ nó?" anh phóng viên hỏi lại cho chắc cú.

"Nếu như mọi người không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác cả, mọi sự cố gắng từ trước đến nay của chúng tôi mọi người là người nhìn thấy rõ nhất không phải sao? hay mọi người không tin vì tôi là phụ nữ?"

Không gian xung quanh lại tiếp tục im lặng, anh phóng viên kia đã cứng họng không biết nói gì hơn, có vẻ như sự việc tiếp diễn đã đi quá xa so với dự liệu của anh ta, anh ta không hề có ý nói cô như vậy.

"Điều mà Thiên Ý chúng tôi làm được, công sức mà rất nhiều người đã bỏ ra để có được Thiên Ý như ngày hôm nay, chúng tôi là người rõ nhất, chúng tôi cũng không cần phải chứng minh với bất kì ai về việc nghi ngờ công lao của Thiên Ý chúng tôi. Ai tin thì tin, ai không tin thì mặc kệ họ, sống trên đời không thể thỏa mãn được hết tất cả mọi người, có người thích và cũng có người ghét Thiên Ý vì rất nhiều lí do. Mình sống là cho chính bản thân mình, mình sống không phải để thỏa mãn người khác, mình sống theo ý thích của bản thân chứ không phải theo ý thích của người khác, mình là chính mình chứ không phải là con cờ để người khác tùy ý điều khiển và sử dụng. Nên ai tin thì họ vẫn cứ tin Thiên Ý, còn ai không tin thì mặc họ, công sức chúng tôi bỏ ra, chúng tôi biết là đủ rồi." cô nói, một lời nói chứa nhiều ẩn ý, không biết là nói cho mọi người ở đó hiểu hay là nói ai kia nữa, có lẽ là cả hai.

Anh đang ngồi trước màn hình xem buổi họp báo của cô, nghe cô nói xong khóe miệng anh giật giật, đây có phải là đang nói mình không vậy? anh tự hỏi.

Không chỉ mình anh xem buổi họp báo này, mà còn có thêm một người khác đang tức giận xem buổi họp báo của cô, ánh mắt nảy ra rất nhiều tia thù hận và ganh ghét, bỗng nhiên miệng nở ra một nụ cười quỷ dị khiến người khác không khỏi khiếp sợ:

"Cố Giai Lệ, chào mừng cô trở về." một âm mưu xấu xa bắt đầu nảy ra trong đầu của người kia.