Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 79: Không ai chọc mình hết á



Còn về phía cô, sau khi cô bước vào công ty chi nhánh để khảo sát, nhân viên trong công ty cũng nhìn cô không kém gì anh, nhưng lại với cái nhìn hoàn toàn khác.

Tuy họ có chút bất ngờ vì chủ tịch của họ đến công khảo sát đường đột, nhưng cái cách mà họ nhìn cô lại không phải là sự bất ngờ mà là sự ngưỡng mộ.

Nhan sắc của cô khi trang điểm lên thì rất sắc sảo pha thêm chút nghiêm nghị, khí chất của sự quyền lực lại cộng thêm bộ đồ hôm nay cô mặc khiến cho khí chất như một nữ hoàng đứng trên vạn người càng thêm nổi bật.

Cô ngoài đời còn đẹp hơn cả trong hình, vẻ đẹp làm cho người khác chìm đắm đến mê mẩn.

Từ lúc cô bước vào, toàn bộ nhân viên có mặt ở đó tiếp đón cô rất nhiệt tình. Đi đến phòng giám đốc, cô bước vào đã thấy Minh Thư ngồi cùng với giám đốc chi nhánh trao đổi công việc.

Cô chào hỏi rồi ngồi luôn xuống trao đổi công việc cùng họ, nhưng sao cô lại cảm thấy là lạ, sát khí cứ bay quanh đây, mùi hương của sự nguy hiểm bay nồng nặc trong không khí khiến cô bị phân tâm một chút.

Sau khi cả ba bàn bạc kế hoạch sắp tới xong thì cô và Minh Thư được giám đốc của chi nhánh tên là Đoàn Minh Viễn đưa đi khảo sát khắp công ty, gặp gỡ toàn bộ nhân viên của công ty, ai ai cũng làm việc rất chăm chỉ nên cô rất vui và quên béng đi là cái sát khí của sự chết chóc kia vẫn còn ở đó.

Sau khi làm xong công việc cũng đã đến trưa, giám đốc Đoàn có mời cô và Minh Thư đi ăn chung nhưng cả hai đã từ chối và nhanh chóng quay trở về biệt thự Cố gia.

Trên đường đi về, ở trong xe ô tô, sát khí kia ngày càng nặng khiến cô rùng mình, thật không ngờ sự nguy hiểm đó lại đến từ bạn thân cô Minh Thư.

"Hôm nay cậu bị sao thế, ai chọc cậu nổi giận hả?" cô lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đến ngột ngạt đi.

"Không ai chọc mình hết á." Minh Thư trả lời với sự lạnh tanh chưa từng thấy.

"Thế này rồi mà nói không ai chọc, nói cho mình biết đi, ai chọc cậu vậy?" Cố Giai Lệ nài nỉ, đôi mắt long lanh ánh sao chớp chớp.

Minh Thư thấy bộ dạng này thì càng giận hơn.

"Nếu như ai kia vẫn không biết mình sai ở đâu thì mình đây không nói nữa." Minh Thư nói.

"Mình á, mình chọc cậu á, mình đâu có chọc cậu đâu?" Cô ngơ ngác hỏi lại.

"Ai đó tự đi mà ngẫm nghĩ." Minh Thư nói tiếp.

Cố Giai Lệ vắt não suy nghĩ xem rằng bản thân chọc cho cô bạn này giận tới mức này ở đâu, nhưng nghĩ mãi không ra, cô nhớ là cô đâu có chọc cho Minh Thư giận đến đỏ người như thế này bao giờ đâu nhỉ, cô sai ở đâu ta.

Suốt cả chặng đường trở về Cố gia, hai cô gái ngồi trên chiếc ô tô hạng sang đắt đỏ màu đen cá tính, nổi bật đời mới nhất với hai trạng thái trái ngược nhau.

Một người thì loay hoay suy nghĩ đến hết chất xám, thất thỏm không yên, Một người thì bình chân như vại, bình thản đến lạnh lùng đáng sợ, sát khí chết người tỏa ra dày đặc.

Về đến biệt thự Cố gia, cả hai chào ba mẹ cô rồi bước vào nhà thì vừa hay người làm dọn cơm trưa lên, hương thơm bay nghi ngút.

Ba mẹ cô thấy cô về thì họ mừng lắm, hai ngày, đã hai ngày họ không nhìn thấy cô, mặc dù cô đã báo tin về cho ba mẹ là cô không sao, nhưng họ vẫn rất lo, giờ thấy cô lành lặn đứng đây, họ an tâm rồi.

Rất nhanh cả nhà ngồi vào bàn ăn ăn cùng nhau, tiểu Vĩnh hai ngày không gặp mẹ nên rất nhớ mẹ, cậu ngồi ở chiếc ghế bên cạnh mẹ để ăn cơm, cảm giác thật hạnh phúc.

Cả bữa cơm diễn ra vui vẻ nhưng Minh Thư vẫn vậy, vẫn lạnh lùng với mình cô khiến cô có chút lo lắng rồi.

Sau khi ăn xong cơm trưa, mọi người ngồi tán ngẫu cùng nhau một chút thì ai về phòng người đó, ba mẹ cô cũng là người đã có tuổi, điều quý giá nhất với họ bây giờ là gia đình và sức khỏe, nên họ trở về phòng nghỉ ngơi, tiểu Vĩnh muốn ở cùng mẹ vì xa mẹ hai ngày cậu rất nhớ cô nhưng cô lại bảo cậu về phòng vì muốn tốt cho cậu nên cậu cũng chỉ có thể về phòng ngủ mà thôi.

Bây giờ chỉ còn lại hai cô gái còn thức để xử lí công việc mà thôi.

Trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ mình làm sai ở đâu mà để Minh Thư giận tới như vậy, cô nghĩ nhiều đến mức không thể tập vào công việc.

Cô đành dùng chiêu độc là xuống bếp lấy vài quả dứa gọt vỏ rồi cắt ra miếng vừa ăn cho vào một cái bát tô to rồi mang lên phòng Minh Thư.

Dứa là loại quả mà Minh Thư thích ăn nhất nhưng cách bổ dứa đối với một người không khéo léo lắm như Minh Thư thì nói thật nó quá phức tạp, Minh Thư cũng lười muốn ăn nhưng không muốn bổ, mỗi lần thèm thì Minh Thư sẽ nài nỉ cô bổ ra giúp và vui vẻ ăn.

Lên đến phòng Minh Thư, cô gõ cửa, chờ một lúc thì Minh Thư mở cửa, nhìn thấy trên tay cô cầm một bát dứa bổ sẵn to hai mắt Minh Thư sáng lên, nhưng đang giận nên chỉ cách kìm nén cơn thèm lại.