Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 169: Ai bảo tôi không chơi nổi?



"Hừ, không muốn làm bạn với chúng tôi thì nói sớm đi, ai muốn làm bạn với loại người giống như cậu ta chứ!" Dương Lâm chỉ gà mắng cho: "Có người suốt ngày bám theo sau mông đàn ông theo đuổi người ta không ngại mất mặt, bây giờ chỉ chơi một trò chơi, thì đã nói cái gì mà lẳng lơ... Tôi thấy, chính là không chơi nổi!"

An Như Nhã kẻ xướng người họa với cô ta: "Không chơi nổi thì cứ nói thẳng đi, lãng phí thời gian của mọi người!"

"Mọi người đều là bạn bè, các cậu đừng nói Mặc Tinh như vậy." An Sơ Tuyết cắn môi nói: "Các cậu nói cậu ấy như vậy, trong lòng tới cũng rất buồn."

An Như Nhã vừa mới bị Mặc Tinh nói cho mấy câu, lúc này đang thấy Mặc Tinh ngứa mắt đấy: "Chúng ta coi cậu ta là bạn vè, cậu ta có coi chúng ta làm bạn bè không? Tớ biết cậu tốt bụng, không muốn thấy bọn tớ cãi nhau, nhưng cậu xem xem cậu ta đã nói cái gì."

"Trong khoa có nhiều người gian lận như thế, tớ viết một cái sao chép cũng bình thường mà? Thế mà cậu ta nói như thể tớ như kẻ mắc tội lớn đã phạm phải tội ác tày trời gì vậy! Còn cả cậu nữa, sao cậu ta có thể vì chút chuyện nhỏ này mà nói cậu lẳng lơ hả?"

Khuôn mặt Mặc Tinh hết đỏ rồi lại xanh, khó coi đến cực điểm: "An Như Nhã, cậu nói chuyện chú ý chút, con mẹ nó tôi có câu nào bảo An Sơ Tuyết lẳng lơ hả? Tôi chỉ bảo chuyện này hủy hoại tam quan, làm vào quá lẳng lơ, con mẹ nó cậu đừng có mà đổi trắng thay đen, ở đây châm ngòi ly gián!"

An Sơ Tuyết không nói chuyện, chỉ là vành mắt càng đỏ hơn, sau đó cúi mặt hít hít cái mũi.

"Trước kia, lúc cùng đi bãi biển chơi, cũng không thấy cậu ít mặc áo tắm, bây giờ chỉ ở ngay trong nhà mặc một bộ quần áo xấp xỉ thế, ôm cậu An một chút mà thôi, sao nào?" Dương Lâm châm chọc: "Cậu oe oe chít chít nhiều như vậy, chẳng phải là không chơi nổi sao? Không chơi nổi là nói sớm, rồi không chơi nữa, không ai ép cậu chơi đâu!"

An Sơ Tuyết lau khóe mắt, gượng cười: "Xin lỗi nha Mặc Tinh, trước đó tớ cũng không biết là ở phương diện này, cậu có hơi... không chơi nổi, thật sự xin lỗi!"

Nói xong, cô ta cực kỳ chân thành mà cúi mình chín mươi độ với Mặc Tinh.

Dương Lâm nâng cô ta dậy, nghiêng đầu nhìn Mặc Tinh rồi nói: "Không nhận ra đấy Mặc Tinh, cậu là người không chơi nổi như vậy!"

Không chơi nổi không chơi nổi không chơi nổi! Ba chữ này sắp làm cho Mặc Tinh tức điên rồi, ngày thường cô và anh cô giống nhau, đều sĩ diện nhất, giờ lại bị ba đứa bạn thân bảo là không chơi nổi, cô thật sự là không nuốt trôi được cục tức này.

"Tớ có bảo là tớ không chơi nổi sao?" Mặc Tinh nắm lấy nội y tình thú: "Chẳng phải chỉ là mặc cái này rồi ôm An Thiếu Sâm một cái thôi sao? Có gì to tát cơ chứ!"

An Sơ Tuyết khẽ kéo góc áo của cô, nhỏ giọng nói: "Mặc Tinh, nếu cậu không muốn, thì không cần miễn cưỡng bản thân như vậy, như thế.... như thế giống như thể tớ đang ép cậu vậy..."

"Đừng nói nhảm nữa, thay quần áo ở đâu?" Mặc Tinh cáu kỉnh kéo tai nghe trên cổ xuống, tiện tay ném lên sô pha.

An Như Nhã âm dương quái khí nói: "Không chơi nổi thì đừng ép bản thân, đừng có mà tới lúc đó lại bảo mấy người chúng tôi bắt nạt cậu!"

"Câm, mồm!" Mặc Tinh nhìn cô ta, cô bật ra hai chữ từ trong kẽ răng, đáy mắt đang phun lửa.

An Như Nhã bị dáng vẻ này của cô dọa cho rụt cổ lại, sau đó nuốt ngụm nước miếng, không dám nói thêm gì nữa.

An Sơ Tuyết thở dài, cô ta lại vừa tủi thân vừa áy náy nói: "Mặc Tinh, thật sự thì cậu không cần miễn cưỡng bản thân như vậy..."

"Đừng nói nữa!" Mặc Tinh trực tiếp cắt ngang lời cô ta, cô nhíu chặt chân mày rồi cầm nội y tình thú đi vào nhà vệ sinh, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Thấy vậy, An Như Nhã nhỏ giọng bẩm lẩm mấy câu và đều không phải lời dễ nghe gì.

Mặc Tinh bị mấy người đó kích thích đến nỗi bốc hỏa, cô kiên trì mặc nội y tình thú lên. Bộ quần áo này trái lại cũng không có lộ nhiều lắm, và nó giống như lời An Sơ Tuyết nói, kích cỡ không khác lắm so với áo tắm ở bãi biển.

Nhưng dính vào hai chữ tình thú, nó có vài chỗ thiết kế thoại nhìn rất..."

Cô đứng trước gương rồi nhìn một cái, liền không có nhìn thêm cái thứ hai nữa. phong cảnh chỗ ôm chặt ngực lộ ra, cô đã ngồi trên nắp bồn cầu hơn nửa tiếng cũng chưa đi ra, thủy chung là không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng.

Ăn ngay nói thật, hôm nay cái đề nghị này của An Sơ Tuyết quả thực khiến cô cảm thấy không hề chạm vào giới hạn của cô, quả thực là không thể chịu đựng được, nhưng mà... cô lại thực sự không chịu nổi người khác bảo là cô không chơi nổi!

Ầm ầm ầm!

Cửa nhà vệ sinh bị người gõ mạnh vài cái, tiếng nói sốt ruột của Dương Lâm vang lên ở cửa: "Mặc Tinh, rốt cuộc cậu muốn đi bộ à? Nếu không chơi nổi thì nói sớm đi, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa!"

"Dương Lâm, hay là thôi bỏ đi." Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của An Sơ Tuyết vang lên: "Chỉ là chơi một trò chơi nhỏ thôi mà, không cần thiết phải lên đến mức độ này, có lẽ Mặc Tinh thật sự cảm thấy không chấp nhận nổi."

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lửa nóng trong lòng Mặc Tinh tằng tằng bốc lên. Cô bỗng đứng dậy, đi qua mở cửa, không thèm nhìn hai người ở cửa lấy một cái, cô hỏi thẳng: "An Thiếu Sâm ở đâu?"

"Hôm nay anh tớ không đi làm, đang ở phòng của anh ấy." An Sơ Tuyết cắn môi, nhỏ giọng nói.

"Biết rồi." Mặc Sơ mặc nội y tình thú đi qua chỗ giữa hai người: "Lát nữa các cậu cầm kính viễn vọng xem cho rõ nhá, con mẹ nó đừng có mà đến lúc đó lại bảo tôi chơi xấu!"

Trong lúc lòng cô bực bội hoặc thấp thỏm rối rắm, thì thích thêm vào một hai câu từ bậy lúc nói chuyện, cũng không biết dưỡng thành cái thói quen này từ lúc nào.

Sau khi mạnh miệng xong, Mặc Tinh liền khoác một chiếc áo khoác đi đến tòa đối diện tìm An Thiếu Sâm.

Vừa ra khỏi tầm mắt của đám An Sơ Tuyết, sống lưng thẳng tắp của Mặc Tinh liền sụp xuống, cô che cái áo khoác, cô đã hơi hối hận rồi.

Nói thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đã có người mình thích rồi, cô không nên mập mờ với người đàn ông khác. Hơn nữa cô không có nhận tình cảm của An Thiếu Sâm, nhưng hai người cũng là bạn thân, cô đùa bỡn tình cảm của đối phương thế này, con mẹ nó tính là chuyện gì chứ?

Nhưng cô đã đồng ý rồi, nếu lúc này mà nuốt lời, há chẳng phải là tỏ ra cô thật mất mặt sao?

Mặc Tinh mang tâm trạng phức tạp, bước chân cực kỳ chậm chạp đi lên cầu thang xoắn, cô đã đến cửa phòng của An Thiếu Sâm. Chỉ cần gõ cửa, cởi cái áo khoác trên người ra, sau đó ôm An Thiếu Sâm một chút, đại mạo hiểm lần này tính là đã hoàn thành.

Nhưng nói thì dễ làm mới khó, cô đã đứng ở cửa hơn ba phút rồi, cũng chưa hạ quyết tâm.

Hay mà mất mặt thì cứ mất mặt đi, thể diện cũng không thể làm cơm ăn được mà, người xưa nói rất đúng, chết sĩ diện sống mang vạ, thực ra cô hoàn toàn không cần vì một cái sĩ diện mà rối rắm như vậy!

Mặc Tinh quay người liền đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại.

An Sơ Tuyết còn được, Dương Lâm với An Như Nhã đều là kẻ miệng rộng, suốt ngày dồn ép người ta, nếu hôm nay cô mà nuốt lời, ngày mai cả trường đều biết cô là một người ngay cả trò chơi cũng không chơi nổi, những người quen cô không chừng còn chê cười cô!

"Ay ya!" Mặc Tinh dậm chân, bực bội cào tóc, rối rắm đến nỗi đau hết cả đầu rồi.

Lúc này, cửa phòng bất ngờ lạch cạch một tiếng, mở ra từ bên trong.

An Thiếu Sâm mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen đi ra, bàn tay thon dài xinh đẹp cầm điện thoại, lúc này đang dán lên tai: "Mặc Tinh?"

Mặc Tinh quay đầu lại, a một tiếng.