Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 170: Không kìm được lén nhìn cô một cái



"Đã đến cửa rồi, sao không vào?" An Thiếu Sâm cúp điện thoại, trong con ngươi màu hổ phách hiện lên tình yêu không hề che dấu: "Nếu không phải Sơ Tuyết gọi điện cho anh, nói là em đang ở bên ngoài thì anh cũng không biết."

Mặc Tinh đang mặc một chiếc áo khoác rộng bên ngoài nội y tình thú, nhưng cô vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, cô kéo kéo môi, nhưng không cười nổi.

An Sơ Tuyết biết cô đang ở bên ngoài phòng An Thiếu Sâm chưa đi vào, chắc chắn là đang ở đối diện cùng với An Như Nhã và Dương Lâm cầm kính viễn vọng xem đây mà!

Nếu bây giờ cô bỏ đi, thì sẽ phải chịu cái tội danh 'không chơi nổi' này!

"Nghĩ gì đó, nói một câu mà cũng có thể thất thần được." An Thiếu Sâm hơi nghiêng người ra trước, anh ta đưa tay trái ra quơ quơ trước mặt cô.

"A?" Lúc này Mặc Tinh mới phục hồi lại tinh thần, cô phát hiện khuôn mặt tuấn tú của anh ta gần trong gang tấc, tình cảm tràn ngập trong đôi mắt cơ hồ có thể hòa tan cô.

Cô cuống quýt lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người: "Anh vừa nói gì vậy?"

"Sao đã đến cửa phòng anh rồi, lại không đi vào?" Trông thấy động tác né tránh của cô, đáy mắt An Thiếu Sâm ảm đạm đi một chút, anh ta nghiêng người dựa lên tường rồi nói: "Chắc không phải ngày mai sắp đính hôn, em sợ tổng giám đốc Tiêu ghen, nên ngay cả người khác giới cũng không dám tiếp xúc riêng đấy chứ?"

Mặc Tinh đã sống mười tám năm, cô ghét nhất là hai loại nói chuyện: Loại thứ nhất là người khác nói Tiêu Cảnh Nam không tốt, loại thứ hai chính là người khác nói cô không dám gì gì đó.

"Không phải!" Cô tức giận hừ một tiếng, sau đó nói: "Không liên quan với Cảnh Nam!"

Trong đôi mắt của An Thiếu Sâm phản chiếu hai má mập mạp hơi trẻ con của cô, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ cưng chiều: "Thế sao không vào."

Mặc Tinh không muốn bị người ta nói là không chơi nổi, vừa không muốn đùa giỡn tình cảm của người khác, cuối cùng thật sự bị cô nghĩ ra một cách hay.

Cô nhìn anh ta rồi ho nhẹ một tiếng, hơi nâng cằm nói: "Em với đám Sơ Tuyết chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, em thua rồi, Sơ Tuyết đề nghị cho em mặc nội y tình thú ôm anh một chút. An Thiếu Sâm, nói rõ trước rồi đấy, em vẫn luôn coi anh như anh cả, tuyệt đối không phải đến câu dẫn anh, anh đừng nghĩ nhiều đấy!"

"Nếu em không thêm câu sau, thì anh sẽ mừng hơn nhiều." An Thiếu Sâm xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Em thật là, chẳng để lại một tí đường sống nào cho anh."

Mặc Tinh vỗ rớt cái tay của anh, ghét bỏ nói: "Giải quyết dứt khoát thì đều tốt cho cả anh và em! Dù sao thì trong lòng em chỉ có cái chỗ hơi to to đấy thôi, thì đã bị Cảnh Nam chiếm hết rồi, không còn chỗ của anh nữa!"

"Câu này em đã nói rất nhiều lần rồi, không cần lặp lại kích thích anh." An Thiếu Sâm day day mi tâm, anh ta nói: "Chừng mực trò chơi của mấy cô bé bọn em cũng hơi lớn quá rồi đấy!"

"Anh tưởng em muốn à? Còn không phải là Sơ Tuyết đưa ra, vì chuyện này em còn khiến cậu ấy giận rồi cơ!" Nhắc tới chuyện này, Mặc Tinh liền cảm thấy sầu não.

An Thiếu Sâm mỉm cười tự giễu: "Dù sao em đã qua chỗ anh rồi, quay về nói với đám Sơ Tuyết là đã ôm anh là được, đừng đi vào nữa, anh sợ chàng trai tinh lực dồi dào như anh lại đối mặt với người phụ nữ mình yêu thì sẽ không kiềm chế nổi mất."

"... Em cũng sắp đính hôn rồi, sau này anh đừng những lời thế này nữa, đối với hai chúng ta thì đều ảnh hưởng không tốt." Mặc Tinh trợn trắng mắt liếc anh ta một cái: "Em thì muốn quay về luôn đấy, nhưng đám An Sơ Tuyết đang ở đối diện cầm kính viễn vọng nhìn đấy."

An Thiếu Sâm: "..."

"Vậy em vào đi." An Thiếu Sâm tránh cửa ra, đợi sau khi cô đi vào, anh ta đóng cửa lại, sau đó nhìn thoáng qua căn phòng đối diện: "Không có người mà."

"Đôi mắt to như này đẹp như này, sao lại mù cơ chứ?" Mặc Tinh đi đến trước người anh ta, chỉ vào một căn phòng lệch nam ở đối diện: "Ba cái... hai cái đầu, nhìn thấy chưa?"

Hình như An Sơ Tuyết không có ở đấy, không biết làm cái gì mà đi rồi.

An Thiếu Sâm: "..."

"Thế kéo rèm cửa sổ vào được không? Như thế bọn họ sẽ không nhìn được nữa, em về em bảo là đã ôm là được." An Thiếu Sâm nói.

"Như thế chắc chắn bọn họ lại bảo em chơi xấu." Mặc Tinh sắp bị chuyện này làm phiền chết rồi: "Thế này đi, lát nữa anh cúi đầu nhìn mặt đất đừng nhìn em, em ôm cổ anh ôm một chút, anh...cứ như thế đi, anh đừng chạm vào em nha!"

Nghe thấy vậy, An Thiếu Sâm mỉm cười: "Chỉ cho em chạm vào anh, không cho anh chạm vào em hả? Hiệp ước Phách vương hả?"

Mặc Tinh trợn tròn mắt.

"Em sắp đính hôn rồi, anh ôm em một chút, cũng không tính là quá đáng chứ?" An Thiếu Sâm nói xong, liền kéo cô vào trong lòng, sau đó cởi cúc trên chiếc áo khoác ngoài của cô ra, ném chiếc áo khoác khoác trên người cô xuống đất.

Anh ta ôm cô, cơ thể không có tiếp xúc trực tiếp với làn da của cô, nhưng mùi xà bông thoang thoảng trên người cô truyền tới, vẫn làm cho trái tim anh đập nhanh hơn.

Vừa nãy Mặc Tinh đã đơn phươn giao hẹn với anh ta rồi, bảo anh ta nhìn sàn nhà không được nhìn cô, nhưng anh ta vẫn không kìm được, liếc nhanh cô một cái.

Nhìn quá nhanh, lại có một chút chột dạ và tự ghét bỏ, thực ra anh ta chưa có nhìn thấy gì hết, chỉ có một ấn tượng: rất trắng.

Động tác của An Thiếu Sâm thật sự là quá nhanh, nhất thời, Mặc Tinh ngây ngẩn cả người, qua nửa phút đồng hồ, cô mới kịp phản ứng, cô vội vàng đẩy anh ra, đi nhặt áo khoác ngoài mặc vào.

Sau khi cô mặc áo khoác ngoài vào xong thì nhìn về phía căn phòng đối diện, vừa nãy không biết là có chuyện gì, đột nhiên cô cảm thấy ở đó có người nhìn cô, hơn nữa ánh mắt không quá thân thiện.

Nhưng khi cô nhìn sang, đối diện chẳng có một người nào, chỉ có gió thu thổi qua, rèm cửa sổ trong căn phòng tung bay.

Mặc Tinh lại quay đầu lại, nhìn qua căn phòng lệch nam ở đối diện, An Như Nhã cùng với Dương Lâm, hai người vẫn đang cầm kính viễn vọng xem.

Có lẽ vừa nãy cô cảm giác sai rồi, đối diện không có ai nhìn cô, người nhìn cô vẫn chỉ là An Như Nhã cùng với Dương Lâm.

"Sao vậy?" Thấy cô cứ nhìn chằm chằm sang đối diện mà không lên tiếng, An Thiếu Sâm hỏi.

"Không có gì." Mặc Tinh nhăn mày nhìn anh ta, rồi lại dùng sức bọc áo khoác lên người: "Mệt người khác đều nói anh là chính nhân quân tử, hóa ra cũng là một người háo sắc!"

Nhưng mà, chuyện này cũng không thể trách anh hết, nếu không phải cô chơi trò chơi cùng với đám An Sơ Tuyết, bọn họ cũng không cần như thế này.

Cô cảm thấy mình nghẹn quá, nhưng lại hơi đuối lý, cuối cùng cô hừ mạnh một tiếng với anh, sau đó mở cửa ra đi luôn.

Hướng lệch đông của hành lang là cửa sổ, lệch tây là tường, ngày thường Mặc Tinh thích đi theo hành lang cửa sổ nhìn phong cảnh bên dưới, nhưng hôm nay trong lòng cô có vấn đề, cô không có nhìn xuống bên dưới, và cũng đã bỏ lỡ bóng dáng của Tiêu Cảnh Nam đang rời đi.

*

Mặc Tinh day day mi tâm phát đau, sau đó mạnh mẽ rút bản thân ra khỏi mạch hồi tưởng.

Thảo nào, hôm đó An Sơ Tuyết có thể trực tiếp lấy ra một bộ nội y tình thú, thì ra là đã sớm đào sẵn cái hố cho cô rồi. Bây giờ nghĩ lại, những năm mà hai người làm bạn, phía trước phía sau không biết An Sơ Tuyết đã đào bao nhiêu cái hố cho cô...

Giờ thì cô đã nhận rõ bộ mặt thật của An Sơ Tuyết, thời thời khắc khắc cảnh giác đối phương, nhưng không thể không nói, cái mà tâm tư của An Sơ Tuyết cùng với tâm tư của Tiêu Cảnh Nam có là liều mạng. Ở phương diện này, cho dù cô đã có phòng bị, cũng không địch lại An Sơ Tuyết.

Mặc Tinh nằm trên giường, trở mình, bởi vì cơ thể quá yếu ớt, tinh thần lại bị vây trong trạng thái mệt mỏi cực độ, cô nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền đi vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa, cô tỉnh là do bị tiếng gõ cửa đánh thức.

"Tinh Tinh? Tinh Tinh em có đang ở bên trong không?"

Là chị dâu.