Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 31: Tác thành cho cậu ta



Bữa sáng mà Thời Vũ đưa cho Lâm Phong Dự, cuối cùng không vào được miệng anh. Theo “thám tử” báo cáo lại, ban đầu Lâm Phong Dự đưa bữa sáng cho bạn học của anh, sau đó bạn anh biết bữa sáng do người khác mang cho thì không chịu ăn nữa, cảm thấy nếu làm vậy thì quá có lỗi với bạn mang bữa sáng cho… Sau đó bữa sáng đã quang vinh chui vào thùng rác.

Theo nguồn đáng tin cậy, Lâm Phong Dự không lãng phí thức ăn, mà là bữa sáng đó để quá lâu nên đã biến chất, trong tình huống bần cùng bất đắc dĩ anh mới ném đi.

Mẹ nó nữa, ngày nào cũng biến chất.

Thời Vũ tức điên người, sau đó cả khối đều truyền tin Thời Vũ đang theo đuổi Lâm Phong Dự, kết quả nhận lấy sự từ chối của Lâm Phong Dự, song vẫn quấn lấy mãi.

Thời Vũ đơn phương cho rằng những người muốn xem trò cười của cô đều đang đố kị với cô, còn một hai người không phải đang đố kị thì tất cả đều ghen tị. Người có thể bị đố kị đều là người ưu tú, cho nên cô không chỉ không trở nên buồn bực mà ngược lại càng thêm tự tin.

Ai bảo nhiều người chứng minh sự ưu tú của cô như thế chứ!

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi bị tinh thần AQ của Thời Vũ làm cho sốc nặng, sau đó lại nghĩ, Thời Vũ tự tin và nhiệt tình như thế dù sao cũng tốt hơn so với thút thít sụt sịt, không lan truyền bất cứ năng lượng tiêu cực nào cho người khác, càng không khóc lóc mà trở thành thím Tường Lâm, họ lập tức lại cảm thấy thực ra Thời Vũ rất tài giỏi.

Sau đó Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi lại mời Thời Vũ ăn này ăn nọ, biểu dương bạn trẻ Thời Vũ vẫn tự chơi tự vui trong hoàn cảnh khó khăn.

Sau khi ăn bữa cơm bạn thân mời, Thời Vũ đưa ra một quyết định trọng đại.

“Hai bà đối tốt với tôi như thế, tôi còn chưa mời hai bà ăn cơm bao giờ.” Thời Vũ kiểm điểm mình sâu sắc.

Ngôn Nhan gật đầu, phải, chưa từng mời cơm bao giờ, mời ăn cái bánh rán đều là vì một tệ rưỡi hai cái, cô ăn không hết hai cái đó nên miễn cường mời họ ăn, còn là mỗi ngày chia cho một cái, cũng không mua thêm một chút mà chia cho họ.

Kiểu người như thế, vậy mà họ chưa đánh chết luôn, Ngôn Nhan lại một lần nữa cảm thấy mình quá tốt tính, có điều hình như Thời Vũ đã bắt đầu kiểm điểm rồi, cũng coi như có tiến bộ.

“Lâm Phong Dự ăn nhiều bữa cơm của tôi như thế, còn cả bữa sáng của tôi cũng không được coi như cậu ta ăn. Vậy mà cậu ta lạnh nhạt với tôi, có quá đáng không?”

Sao lại chuyển đến Lâm Phong Dự rồi?

Thời Vũ đùng đùng tức giận. “Không được, tôi phải dạy dỗ Lâm Phong Dự một trận hẳn hoi.”

Liễu Phi Phi vỗ Thời Vũ. “Bà muốn dạy dỗ thế nào?”

“Thì làm như lời hai bà nói lần trước, tẩn cho Lâm Phong Dự một trận.”

Ngôn Nhan lập tức lắc đầu. “Không được, đó là bạo lực học đường, bọn tôi không làm chuyện như thế đâu, bà ngoan nhé, đừng làm thế.”

Thời Vũ nhìn sang Ngôn Nhan với vẻ thắc mắc. “Bọn mình đánh cậu ta ngoài trường, như thế thì không coi là bạo lực học đường nữa.”

Ngôn Nhan mặt không cảm xúc, chuyện này, không phải vấn đề trong hay ngoài trường…

Cá nhân Liễu Phi Phi cho rằng mình hiểu dự định của Thời Vũ. “Tôi biết rồi, ý của bà là bọn tôi bắt nạt Lâm Phong Dự, sau đó bà xuất hiện, làm một mỹ nhân cứu anh hùng… Không đúng, mỹ nhân cứu gấu chó… Cũng không phải, mỹ nhân cứu thư sinh… mọt sách hoặc thánh học…”

Liễu Phi Phi nghĩ cả buổi cũng không biết nên miêu tả Lâm Phong Dự thế nào.

Ngôn Nhan lập tức lắc đầu. “Thời Vũ, bà đừng quên cậu ta cũng biết bọn tôi, chiêu này không được đâu.”

Đôi mắt Thời Vũ trừng lên, phẫn nộ. “Lại còn cứu cậu ta, cứu cái rắm, không đi đánh cậu ta hộ đã là tốt lắm rồi.”

Cho nên cái bắt nạt Lâm Phong Dự mà Thời Vũ nói, đó chính là bắt nạt trên mặt chữ.

……

Bắt nạt một mình, không bằng bắt nạt nhiều mình.

Thời Vũ cảm thấy cô và Ngôn Nhan cùng Liễu Phi Phi đã hẹn làm chuyện này thì đương nhiên cũng phải gọi Tô Viễn Trạch ra, mọi người cùng bắt nạt thì mới thật sự là bắt nạt.

Tô Viễn Trạch phấn khích mãi, háo hức muốn bắt nạt Lâm Phong Dự.

Tô Viễn Trạch xắn tay áo lên, hận không thể đánh cho Lâm Phong Dự tìm răng khắp mặt đất, để mình hếch mặt lên thì còn không coi mình ra gì hay sao, lần này nhất định phải đánh Lâm Phong Dự tơi tả, sau đó bắt Lâm Phong Dự xin lỗi mình, lấy lại tự tôn.

Tô Viễn Trạch vừa phất tay, rất nhiều đàn em đã đến phối hợp.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi rất vui, bởi vì như vậy thì Thời Vũ sẽ không bức họ ra tay nữa, dùng tiền để xử lý, cứ như xã hội đen vậy, bị bố mẹ họ biết thì họ cũng sẽ bị đánh chết.

Tô Viễn Trạch và đám đàn em của cậu ta ở đó nói hùa, trước tiên là quan sát địa hình, bảo đảm bất tri bất giác tẩn cho Lâm Phong Dự một trận, tốt nhất là khiến bố mẹ Lâm Phong Dự cũng không nhận ra.

Thời Vũ nghe một bên tai, tỏ ý không tán thành. “Không được, các cậu đều phải nghe tôi, tôi mới là tổng chỉ huy.”

Tô Viễn Trạch ngẫm nghĩ. “Vậy được, đến lúc đó bà hô đánh, bọn tôi lập tức ra tay.”

Thời Vũ gật đầu.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi có lòng muốn khuyên, nhưng thấy điệu bộ hớn hở của Thời Vũ thì không nói gì nữa.

Thời Vũ cũng đã phân nhiệm vụ cho họ, đến lúc đó một người gọi 120, một người gọi 110, cước gọi do họ tự trả.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi hoảng hốt, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

————————–

Đêm khuya gió mát, chính là thời gian tuyệt nhất để làm chuyện xấu.

Thời Vũ kích động vô cùng.

Khi Lâm Phong Dự ra khỏi trường như thường lệ rồi đi vào góc rẽ, một đám người xông ra vây anh lại, đám người đó cầm thứ kiểu như gậy, gào lên bảo người khác cút đi, có gì hay mà xem.

Tô Viễn Trạch ở trong đó, ha ha, ranh con, rơi vào tay anh đây rồi chứ?

Lâm Phong Dự nhìn nhóm người trước mắt, mặt không cảm xúc, cũng không có vẻ hoảng sợ.

Ngược lại, ở cách đó không xa đã có người ra khỏi chiếc xe đang đỗ, Lâm Phong Dự khẽ lắc đầu, người đó liền dừng bước, lại vào trong xe.

Lúc này, Thời Vũ hiên ngang đi ra, dáng vẻ đó, muốn kiêu ngạo chừng nào có chừng đó, cằm đã sắp hếch lên đến tận trời.

Cô đi đến trước mặt Lâm Phong Dự. “Nghe nói cậu ném bữa sáng tôi mang cho hả?”

Lâm Phong Dự khẽ gật đầu. “Đúng.”

Anh không có ý giải thích.

Há lại là vậy.

Tô Viễn Trạch trừng sang Lâm Phong Dự. “Bữa sáng của Thời Vũ mà cậu cũng dám ném, muốn chết đúng không?”

Lâm Phong Dự ngước mắt liếc Tô Viễn Trạch, có vẻ không hề để tâm đến cậu ta.

Thời Vũ ho một tiếng. “Hôm nay con đường này do bọn tôi mở, hoa cỏ trên đường do bọn tôi trồng, muốn đi qua con đường này thì để lại tiền mua mạng đã.”

Lâm Phong Dự bình tĩnh nhắc nhở cô. “Con đường này không có hoa cỏ, chỉ có đèn đường…”

Thời Vũ phồng mặt. “Chỉ là một cách nói thôi, coi là thật như thế làm gì? Dù sao thì bọn tôi đông người, đã chặn cậu lại rồi.”

Lâm Phong Dự gật đầu, đúng là vậy, sau đó thì sao?

Thời Vũ trừng Lâm Phong Dự hồi lâu, sau đó nhìn Tô Viễn Trạch, tiếp theo phải làm gì?

Tô Viễn Trạch cũng nhìn Thời Vũ, bà là chỉ huy mà.

Thời Vũ bày tỏ, tôi đâu có kinh nghiệm bắt nạt bạn học, ai cho chút kinh nghiệm đi.

Thời Vũ ho một tiếng, vào lúc này, cô bắt buộc phải ưỡn thẳng người. “Lâm Phong Dự, cậu có biết tôi có ý kiến rất lớn với cậu không?”

Khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Phong Dự có thêm vẻ bình tĩnh. “Nhìn ra được.”

“Vậy hôm nay nếu cậu muốn rời khỏi thì bắt buộc phải làm chút chuyện khiến tôi hả giận.”

“Ví dụ như?”

“Xin lỗi quá nhẹ, thế không được. Bảo cậu cầu xin bọn tôi, bắt người ta quỳ xuống quá tổn thương lòng tự trọng, như thế cũng không tốt cho lắm…”

Lâm Phong Dự nhíu mày, ngăn cô tiếp tục suy nghĩ. “Thứ nhất, tôi không có chỗ nào cần xin lỗi cậu. Thứ hai, cầu xin? Thứ đó không tồn tại ở chỗ tôi.”

Thời Vũ bị chọc tức, Tô Viễn Trạch lập tức hưng phấn nhìn cô, mau ra lệnh đi, lâu lắm không đánh người rồi.

“Cậu…” Thời Vũ chỉ tay vào Lâm Phong Dự. “Hôm nay không được sự cho phép của tôi, cậu đừng hòng rời đi.”

“Ừ.” Lâm Phong Dự yên lặng một lát. “Cậu muốn thế nào mới có thể để tôi đi?”

Thời Vũ ngẫm nghĩ, cứ thế để anh đi thì quá mất mặt, không làm khó anh một chút thì anh sẽ coi như cô không tồn tại.

“Tôi muốn cậu…” Đầu óc Thời Vũ suy nghĩ không ngừng, thật sự bị cô nghĩ ra một chiêu. “Cậu chọn một người để hôn, hôn xong thì có thể đi.”

Lâm Phong Dự nhíu mày.

Thời Vũ vội nói: “Nam cũng…”

Nam cũng được.

Sau đó, mắt cô càng trợn càng to, khuôn mặt Lâm Phong Dự cách cô càng lúc càng gần, cô cảm thấy mình đã sắp quên cả hít thở, cuối cùng khóe miệng bị chạm khẽ, cô trừng người trước mắt này.

Vậy mà Lâm Phong Dự lại hôn cô, nụ hôn đầu của cô đấy!

“Tôi có thể đi được chưa?” Đôi mắt Lâm Phong Dự vẫn rất thản nhiên, như thể vừa rồi anh chưa làm gì vậy.

Khuôn mặt Thời Vũ đỏ bừng, cô vừa bị người ta hôn, bị người ta hôn đó, á á á, sao có thể như vậy chứ.

Lâm Phong Dự lại nhìn cô một cái, sau đó đi thẳng qua bên người cô. Những người đó muốn cản, nhưng thấy Thời Vũ và Tô Viễn Trạch đều không có phản ứng gì nên không dám cản tiếp, cứ thế trơ mắt nhìn Lâm Phong Dự rời đi.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vội chạy đến trước mặt Thời Vũ.

“Thời Vũ, bà ngốc rồi hả?”

Thời Vũ thật sự ngốc rồi. “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải tôi đã sinh ra ảo giác không? Lâm Phong Dự cậu ta… cậu ta… vậy mà cậu ta hôn tôi?”

Ngôn Nhan: “Không phải ảo giác.”

Liễu Phi Phi: “Bọn tôi đều nhìn thấy rồi, thật sự bà có tiến bộ vượt bậc rồi đấy, bà cố ý đúng không?”

“Cố ý cái con khỉ. Tôi bảo cậu ta hôn… hôn Tô Viễn Trạch mà.”

Tô Viễn Trạch lập tức lùi hai bước về sau, câu trả lời này hơi đáng sợ đấy nhé.

Thời Vũ: “Hu hu hu, nụ hôn đầu của tôi mất rồi, hu hu hu…”

Tô Viễn Trạch lại sáp lại gần một bước. “Hay là tôi đi đuổi theo túm cậu ta về, bắt cậu ta quỳ xuống nhận sai với bà.”

“Đuổi theo cái gì? Là tôi nói hôn là có thể rời đi, người ta làm theo quy tắc, sai ở đâu?” Thời Vũ trừng Tô Viễn Trạch. “Đều tại ông, chẳng nghĩ ra được chuyện gì có thể làm khó cậu ta, hại tôi đích thân ra mặt…”

“Không phải, bắt nạt người ta không phải đánh một trận hay sao, đâu có phức tạp như thế.”

“Tục, tục không chịu nổi.” Thời Vũ trừng Tô Viễn Trạch.

Sau đó Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vừa an ủi Thời Vũ, vừa kéo Thời Vũ rời đi, cảm ơn trời đất là mọi chuyện kết thúc như vậy.

Thời Vũ vẫn còn buồn bã về nụ hôn một đi không trở lại của cô.

Sau đó cô nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng. “Chỉ bị hôn vào khóe môi thôi, có được coi là mất nụ hôn đầu rồi không?”

Ngôn Nhan chớp mắt, đừng hỏi cô nàng, cô nàng cũng không biết.

Liễu Phi Phi cũng thở dài, cũng đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết.

“Hai bà nói xem, sao Lâm Phong Dự có thể không có cốt cách như thế chứ, bảo cậu ta hôn, cậu ta hôn thật luôn… Chẳng lẽ tôi bảo cậu ta quỳ xuống, cậu ta sẽ quỳ luôn chắc?”

Ngôn Nhan ha ha, bà đi thử xem?

Thời Vũ: “Bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy khó mà tin nổi, vậy mà Lâm Phong Dự lại hôn tôi, vậy mà cậu ta lại thật sự hôn tôi.”

Ngôn Nhan: “Tôi cũng cảm thấy khó mà tin nổi.”

Liễu Phi Phi: “Tôi suýt thì bị dọa gần chết có được không?”

Thời Vũ: “Cậu ta còn chẳng đắn đo lưỡng lự.”

Ngôn Nhan: …

Thời Vũ: “Hừ, bây giờ tôi lau miệng, có được coi là thực ra chưa từng bị người ta hôn không?”

Liễu Phi Phi: …

—————————-

Cho đến ngày hôm sau, Thời Vũ vẫn còn buồn thương vì nụ hôn một đi không trở lại của cô.

Sau đó cô không ngừng phân tích tại sao Lâm Phong Dự lại làm một chuyện khó tin như vậy, khiến Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan nghe mà lỗ tai lùng bùng, tiếp đó thì cảm thấy Lâm Phong Dự hôn Thời Vũ là một chuyện vô cùng bình thường.

Bị nhắc tới quá nhiều, hoàn toàn không sinh ra nổi cảm giác khó tin nữa.

Thời Vũ vỗ bàn cái rầm. “Tôi… cuối cùng tôi… cuối cùng tôi đã biết… vì sao rồi.”

Ngôn Nhan vội vỗ lưng Thời Vũ. “Đừng vội, cứ từ từ nói, nếu bị nước bọt làm sặc chết, bà chết rồi còn bị coi thành trò cười đấy.”

Liễu Phi Phi: “Đúng đấy, còn phải lên báo, người đầu tiên chết vì sặc nước bọt.”

Thời Vũ cảm thấy mình thật sự sẽ bị sặc chết.

“Tôi nghĩ rõ tại sao cậu ta lại hôn tôi rồi.” Cô ho mạnh hai tiếng. “Trước kia tôi mời cậu ta ăn cơm, cậu ta ăn, song bữa sáng thì lại không ăn, đó là vì sao?”

Ngôn Nhan: “Vì sao?”

Liễu Phi Phi: “Vì sao?”

Thời Vũ: “Ăn cơm trưa, số người trông thấy ít, nhưng bữa sáng lại ăn ở trong lớp, toàn là bạn học của cậu ta, lòng tự trọng của cậu ta không cho phép cậu ta ăn.”

“Rồi sao?” Ngôn Nhan cảm thấy ù ù cạc cạc.

Thời Vũ trưng lên nét mặt “bà đần lắm”. “Hai bà nghĩ mà xem, Lâm Phong Dự nghèo như thế, người khác mời cậu ta ăn cơm, cậu ta sẽ có cảm nhận gì? Chắc chắn là vui rồi, có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền, giảm bớt gánh nặng trong nhà, song vì ở trước mặt các bạn học, cậu ta từ chối cám dỗ. Nhưng nếu cậu ta hôn tôi rồi, mối quan hệ giữa bọn tôi đã khác, giả sử tôi tiếp tục đưa đồ ăn sáng thì cậu ta có thể ăn, bởi vì đó không phải là ăn chùa nữa, mà là đồ do người có quan hệ mang cho…”

Ngôn Nhan thộn mặt một lúc lâu. “Cho nên, bà cảm thấy cậu ta hôn bà, là để ăn bữa sáng hả?”

Liễu Phi Phi sờ mũi mình, rốt cuộc sao lại liên hệ hai chuyện này lại vậy, kỳ quái ở chỗ nghe có vẻ rất hợp lý.

Thời Vũ hít sâu một hơi. “Đúng là vậy.”

Thời Vũ lắc đầu nguầy nguậy. “Vì chút đồ ăn sáng mà cậu ta cũng chẳng dễ dàng gì, nói sớm với tôi thì tôi đã tác thành cho cậu ta rồi mà.”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn cô như nhìn thấy ma vậy.