Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 32: Công cốc



Sau khi hiểu được suy nghĩ “thực sự” trong lòng Lâm Phong Dự, Thời Vũ không định cười nhạo anh. Anh chỉ đơn thuần là muốn ăn bữa sáng miễn phí thôi, nào có phải là muốn giết người phóng hỏa, cô vô cùng thoáng cảm thấy suy nghĩ này cực kỳ bình thường.

Giống như cô mơ mình là thiên hạ đệ nhất thông minh, xếp thứ nhất kì thi lên cấp Ba toàn thành phố vậy. Ừm giấc mơ này đã bị phá vỡ, nhưng còn có thi đại học cơ mà, cô cũng mơ mình đứng đầu cả thành phố. Ngoài ra, cô còn hy vọng bố mẹ mình có thể giỏi giang, không cẩn thận thế nào mà biến thành người giàu có nhất thế giới, đáng tiếc họ vẫn luôn kém cỏi, cô đã hạ mục tiêu xuống rồi, từ giàu nhất thế giới biến thành giàu nhất Trung Quốc, rồi biến thành giàu nhất ở đại lục, bây giờ ngay cả danh hiệu người giàu nhất thành phố họ cũng không vớt vát được.

Đừng nhắc nữa, càng nói càng đau lòng, ngay cả giàu nhất cả khu cũng không phải, không đúng, ngay cả giàu nhất khu chung cư cũng chẳng phải.

Cô cảm thấy có lẽ còn không phải người giàu nhất một tòa nhà.

Đau lòng quá đi, cho nên cô quả quyết từ bỏ việc mơ mộng vào bố mẹ, gửi gắm hy vọng vào thằng nhóc Thời Vũ.

E hèm, nói lại về Lâm Phong Dự.

Giấc mơ vẫn phải có, dù rằng có những giấc mơ khó mà mở lời. Thời Vũ quyết định tác thành cho Lâm Phong Dự, sau đó nhiều năm về sau, khi cô đã đá Lâm Phong Dự, lúc anh muốn trả thù thì còn có thể nhớ lại chuyện cô đã từng tác thành cho giấc mơ của anh – để anh ăn bữa sáng miễn phí rất lâu.

Bản thân Thời Vũ không cười nhạo Lâm Phong Dự, cũng không cho Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cười nhạo Lâm Phong Dự.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi chỉ muốn biết, nếu Lâm Phong Dự biết được suy nghĩ của Thời Vũ thì có lập tức muốn đánh chết cô hay không.

Có lẽ khả năng là không.

Khoảnh khắc Lâm Phong Dự chủ động hôn Thời Vũ, đối với Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi, anh đã rơi xuống từ điện thờ rồi.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi dùng cụm “một bước xa xôi giữa thiên tài và kẻ điên” để thuyết phục mình về mối quan hệ giữa Lâm Phong Dự và Thời Vũ, nếu đã là một bước xa xôi thì có lẽ hai người này thật sự có bầu không khí kì lạ đó.

……

Ngày hôm sau, Thời Vũ bắt đầu mua đồ ăn sáng cho Lâm Phong Dự. Bữa sáng rất đơn giản, gồm bánh bao và sữa đậu nành. Cô mua bánh bao dưa chua, đừng cảm thấy không có thịt thì không tốt, bánh báo dưa chua của quán đó bán chạy nhất đấy, lúc Thời Vũ mua cho Lâm Phong Dự, cô còn mua cho mình hai chiếc bánh bao đậu đỏ.

Cô cầm bữa sáng chặn người ở cổng.

Khi trông thấy Lâm Phong Dự đi đến, cô vô cùng cảm khái người này tựa như một quả bóng phát sáng, nhiều người như thế mà cô cũng có thể trông thấy anh ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Khi anh đến gần, Thời Vũ vẫy tay chào anh. “Chào.”

Lâm Phong Dự nhíu mày.

Thời Vũ đi theo anh vào trường.

Cô càng đi càng sát, nói với anh bằng giọng thầm thì: “Lâm Phong Dự.”

Lâm Phong Dự nhíu mày quan sát cô, dùng ánh mắt tỏ ý hỏi cô muốn làm gì.

Thời Vũ lén lút dúi đồ cho anh, còn thì thào: “Cầm lấy.”

Lâm Phong Dự không cầm, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ thắc mắc, cảm giác đặc vụ nhận tiếp viện này rốt cuộc đến từ đâu đây, sao anh cảm thấy đây giống hiện trường phạm tội vậy. “Cậu đang làm gì đấy.”

“Tôi mua bữa sáng cho cậu mà, tôi sợ cậu ngại nhận, sợ cậu lo bị người khác trông thấy nên đợi cậu, lén giao cho cậu, không để người khác biết cậu muốn ăn bữa sáng mà tôi mua cho cậu. Như thế người khác sẽ không biết cậu là một người muốn chiếm hời của người khác nữa.”

Lâm Phong Dự hít sâu một hơi, nhìn chiếc bánh bao bốc khói nghi ngút. “Đây là chiêu mới à?”

“Gì cơ?” Thời Vũ trừng mắt nhìn anh.

“Hôm kia thì thực hành trò bạo lực ngoài trường với tôi, bây giờ lại mua đồ ăn sáng cho tôi, tôi có lý do để nghi ngờ rằng trước đó cậu định dùng vũ lực bắt nạt tôi, bây giờ định dùng dư luận ức hiếp tôi. Nếu tôi nhận bữa sáng của cậu, có phải là khoảnh khắc tiếp theo người trong cả khối đều biết tôi cố ý chiếm hời của cậu hay không.”

“Sao cậu có thể nghĩ về tôi như thế? Tôi thật lòng thật dạ mua đồ ăn sáng cho cậu cơ mà.” Thời Vũ rất ấm ức. “Với lại, tôi tiến hành bạo lực ngoài trường với cậu chỗ nào, cậu bị thương ở đâu hả? Tôi chỉ muốn dọa cậu thôi.”

Thời Vũ nhìn anh với vẻ đáng thương, sau đó đưa tay lau khóe miệng, rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt anh là tội phạm.

Kẻ ác thường vừa ăn cắp vừa la làng, cô còn chưa trách anh đoạt đi nụ hôn đầu của mình kia kìa. Cô đã tìm kiếm rồi, người ta nói nụ hôn của bố rồi họ hàng rồi anh em trai đều không tính là nụ hôn đầu, nụ hôn đầu chính là chỉ nụ hôn với người ngoài những người đó ra.

“Cho nên bây giờ tát xong lại cho một quả táo à?”

Thời Vũ lắc đầu. “Cậu là con trai.”

“Tôi biết.”

“Tôi đã cho qua rồi, sao cậu còn không cho qua? Như thế sẽ cho thấy cậu rất nhỏ nhen. Thế này đi, cậu ăn bữa sáng này, thế thì có thể thể hiện rằng cậu không nhớ những chuyện đó nữa.”

“Tôi ăn sáng rồi.”

“Thế thì ăn thêm lần nữa. Cậu nói xem, bây giờ cậu đang ở vào lúc phát triển, ăn một bữa sáng làm sao đủ, phải ăn hai lần, ăn cho cao cho khỏe, ăn no rồi mới có sức học tập, mang đến vinh quang vẻ vang cho thầy cô cho nhà trường…”

Thời Vũ cứ lải nhải như vậy năm phút đồng hồ, khi Lâm Phong Dự muốn đi, cô còn không cho, cứ bắt anh ăn bữa sáng mới được, cô còn phải giám sát anh ăn.

Lâm Phong Dự đột nhiên cảm thấy, nếu Thời Vũ đi tham gia cuộc thi có liên quan đến sự kiên nhẫn thì xếp đầu là cái chắc.

Nghị lực của Thời Vũ vượt xa tưởng tượng của Lâm Phong Dự, ngày đầu tiên đưa bữa sáng, ngày thứ hai đưa bữa sáng, ngày thứ ba đưa bữa sáng… liên tục một tuần, mưa gió chẳng ngừng.

Đến mức sau khi về nhà, Lâm Phong Dự nói với dì giúp việc rằng ngày hôm sau không cần nấu bữa sáng cho anh nữa, anh định đến trường ăn.

Lời này khiến Lâm Phong Miên cực kì kinh ngạc, cứ ngây ngốc nhìn Lâm Phong Dự, sau cả buổi lại không nói được nên lời, ngay cả câu vì sao cũng không hỏi ra được, chỉ nhìn Lâm Phong Dự mà chớp mắt.

Vì thế trong khoảng thời gian học thêm, đều là Thời Vũ đưa đồ ăn sáng cho Lâm Phong Dự, không chỉ thế, cô còn cố ý hoặc vô tình gọi bữa trưa cho anh.

Thời Vũ đã nói rồi, nếu cô muốn theo đuổi Lâm Phong Dự thì phải nắm giữ cái dạ dày của anh.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi ngẫm nghĩ cả buổi cũng không nói với cô, cái câu muốn nắm giữ trái tim của đàn ông thì trước tiên phải nắm giữ dạ dày của anh ta hẳn là chỉ việc mình đích thân nấu cơm.

Họ sợ nói ra rồi thì Thời Vũ sẽ thật sự làm vậy, nấu mà ngon thì thôi, chứ theo lối suy nghĩ kì quái của Thời Vũ thì chắc chắn sẽ cho thêm một vài thứ linh tinh, đừng khiến Lâm Phong Dự ăn mà trúng độc.

Sau khi nuôi dưỡng thói quen này, ngay cả Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cũng quên mất một chuyện, Lâm Phong Dự thật sự ăn bữa sáng Thời Vũ đưa, hình như đã chứng minh lời Thời Vũ nói: thực ra bạn trẻ Lâm Phong Dự muốn ăn chùa bữa sáng mà thôi.

Hôm chính thức được nghỉ, Thời Vũ trưng ra nét mặt quyến luyến bịn rịn với Lâm Phong Dự.

“Lâm Phong Dự, chúng ta phải có phương thức liên lạc mới được.” Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Cậu chắc chắn còn chưa có di động, làm sao bây giờ!”

Lâm Phong Dự đang định móc di động ra thì khựng lại, không lấy ra nữa, yên lặng nhìn cô. Hình như anh nhớ mình từng gọi điện trước mặt cô rồi, cho nên rốt cuộc cô có chút trí nhớ nào hay không?

Lâm Phong Dự nhìn xoáy vào cô.

“Thôi vậy, tôi mua một chiếc di động mới cho cậu.” Thời Vũ phất tay, cứ quyết định vậy đi. “Ngày mai chúng ta gặp nhau ở đây, tôi mang di động đến cho cậu.”

Lâm Phong Dự: …

“Đừng có ngại, là tôi chủ động mua cho cậu.” Thời Vũ sực nghĩ. “Đây là phần thưởng cho cậu khi đã xếp đầu toàn khối.”

Lâm Phong Dự nhướng mày.

Phần thưởng khi xếp đầu toàn khối.

Nhà họ chưa từng có phần thưởng như vậy. Có thành tích của Lâm Phong Dật bày ra đó, dù những người khác thi được bao nhiêu điểm thì có vẻ đều là chuyện đương nhiên. Dẫu sao thì ngay cả anh hai Lâm Phong Cẩn thích chơi bời cũng có thành tích tốt, cũng có thể thi vào một trường đại học rất khủng.

Phần thưởng cho kỳ thi, anh không nói rõ được mình có cảm giác gì.

“Được, tôi đợi đấy nhé.”

……

Vì một chiếc di động, Thời Vũ phải hao tâm tổn trí. Thời Vũ cô tặng quà, có thể mua bừa mua bãi được sao, đương nhiên không thể rồi, vậy thì bắt buộc phải là di động tốt. Vừa khéo hiện giờ mấy hãng di động đều ra những mẫu mới ổn áp, cô thích một mẫu có camera nhô lên thụt xuống, chỉ là giá khá chát.

Thời Vũ có một trái tim muốn mua di động, song lại không có tiền mua, nhưng không sao, cô có em trai.

Thằng nhóc Thời Vũ từ nhỏ đã có thói quen tiết kiệm tiền, dù phí sinh hoạt luôn bị Thời Vũ trấn lột, nhưng tiền mừng tuổi Tết vẫn luôn còn đó, số tiền đó cũng không để ở chỗ Đới Hân và Thời Văn Tài.

Nhưng khi Thời Vũ tìm cu cậu Thời Vũ vòi tiền mua di động thì phải chịu sự kháng cự của cu cậu.

“Chị, nếu chị mua di động cho bản thân chị thì em chắc chắn đưa cho chị ngay. Nhưng sao chị có thể tiêu tiền để mua cho người khác?” Cu cậu Thời Vũ thực sự khó mà tin nổi. “Này này này, rốt cuộc chị nghĩ thế nào vậy, không phải chị là người chiếm hời của người khác sao, sao đột nhiên lại hào phóng như thế?”

Thì ra trong lòng thằng nhóc Thời Vũ, cô lại là một người thích chiếm hời. Trước khi đau lòng, cô sực nghĩ, thằng nhóc Thời Vũ cảm thấy cô thích chiếm hời, cô cảm thấy Lâm Phong Dự thích chiếm hời, trời má, họ hơi xứng đôi đó!

“Mày đừng có xen vào, tao thích giúp đỡ người khác, mày nhìn xem, thời đại này mà vẫn không có di động, người ta đáng thương biết mấy.”

“Nam hay nữ?”

“Nam.”

“Trường bọn chị à?”

“Ừ.”

Hiếm khi cu cậu Thời Vũ gõ đầu bà chị gái. “Chị ngốc hả, một tên con trai mà lại để con gái mua di động, người này có nhân phẩm tệ đến mức nào? Vậy mà chị còn muốn đi mua di động, em kiên quyết không đồng ý.”

“Dù sao cũng có ngoại lệ chứ.”

“Chị đi soi gương xem, dáng vẻ của chị bây giờ có giống y hệt nét mặt của mấy mẻ nữ phụ não tàn sống chết yêu dạng đàn ông khốn nạn trên phim mà chị hay chửi không. Không cho, một xu cũng không cho.”

……

Sau đó, ngày hôm sau khi đi gặp Lâm Phong Dự, Thời Vũ suýt thì khóc.

Lâm Phong Dự thật sự rất ngoan, thật sự ngoan ngoãn đợi cô ở cổng trường, nhưng cô lại phụ lòng mong mỏi của anh, phụ sự tin tưởng của anh.

Thời Vũ chậm chạp đi về phía Lâm Phong Dự, mắt đã đỏ hoe. “Cậu đánh tôi đi!”

Lâm Phong Dự:????

“Sao thế?” Bỗng chốc, Lâm Phong Dự sản sinh ra vô số suy nghĩ, cô chắc chắn lại làm chuyện xấu gì rồi.

Thời Vũ lau mắt. “Tôi thật sự muốn mua di động cho cậu.”

“Ừ.”

“Tôi đi xem iPhone, dù là iPhone 8 hay iPhone 7 tôi đều xem rồi. Còn cả hai mẫu di động toàn màn hình mới nhất, tôi cũng xem rồi. Nhưng tôi còn nhìn thấy thân phận của chúng rõ ràng hơn, tôi đều không mua nổi.”

Lâm Phong Dự khẽ thở dài một hơi. “Không sao mà…”

Thời Vũ sượng sùng móc một thứ đưa cho anh. “Cái này…”

“Gì?”

“Thứ duy nhất tôi có thể mua… di động cho người già.”

Nét mặt Lâm Phong Dự như bị sét đánh vậy, anh vốn muốn an ủi cô chỉ cần có lòng đã tốt lắm rồi, lúc này lại không nói ra được.

Tuy cu cậu Thời Vũ không chịu cho tiền, nhưng khi Thời Vũ khóc lóc, cu cậu vẫn cho hai trăm tệ tiền xua đuổi.

“Cậu đừng xem nhẹ nó, tính năng cũng mạnh lắm, gọi điện nhắn tin lên mạng đều không vấn đề, chỉ có điều tín hiệu là 2G thôi.”

Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật.

Thời Vũ: “Đừng chê nhé, thứ này cũng tốn hai trăm tám mươi tám… ặc, được rồi, một trăm tám mươi tám…”

Lâm Phong Dự vẫn chỉ nhìn cô.

Thời Vũ đầu hàng. “Ặc… chỉ mất tám mươi tám tệ.”

Lâm Phong Dự nhận lấy di động. “Cảm ơn… phần thưởng của cậu.”

Thời Vũ quả nhiên vui vẻ. “Có di động dù sao cũng tốt hơn không có, đúng không? Với lại tôi cũng mua sim cho cậu rồi, còn nạp tiền rồi đó.”

Nhìn xem cô quan tâm biết bao.

“Cậu đừng sợ, mỗi tháng tôi sẽ nạp thẻ cho cậu.” Thời Vũ nhìn anh với vẻ vô cùng tự tin, Lâm Phong Dự anh, chính là người đàn ông cô bao nuôi, bữa sáng bữa trưa và cả di động nữa.

Hừ hừ hừ, có cảm động không?

Lâm Phong Dự cúi đầu, nhìn chiếc di động cho người già, khỏi phải nói, rất có cảm giác, anh chưa từng chạm vào di động ấn phím bao giờ, cũng coi như một trải nghiệm mới mẻ rồi.

———————–

Sau khi Lâm Phong Dự “có” di động, Thời Vũ quyết định gọi Lâm Phong Dự ra ngoài đi chơi cùng.

Sau khi gọi điện cho Lâm Phong Dự, Thời Vũ bắt đầu cảnh cáo mấy người Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan.

“Liễu Phi Phi, bà không được bày ra vẻ con nhà giàu, có tiền thì ghê gớm lắm à, trong mắt Lâm Phong Dự bà chắc chắn chỉ là cặn bã thôi, không được tỏ ra cao xa vời vợi.”

“Ngôn Nhan, bà bĩu miệng cái gì, bà cũng thế, không được tỏ ra cái kiểu của người giàu.”

“Nghiêm Thư Lâm, ừm, ông thể hiện rất tốt, có tiền cũng nhìn ra là một người không tiền.”

“Tô Viễn Trạch, vấn đề của ông cực kì lớn, không được bắt nạt Lâm Phong Dự đâu đấy, ông xem lần trước ông còn muốn thực hành bạo lực ngoài trường với cậu ấy, thế có đúng không, chắc chắn là không… Với lại, Lâm Phong Dự sau này có tiền đồ đấy, mấy ông bà đều phải đối tốt với cậu ấy, sau này cậu ấy sẽ ghi nhớ điểm tốt của mấy ông bà…”

……

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đâu thể coi nhẹ Lâm Phong Dự, người ta đứng đầu toàn khối mà còn đi chơi cùng họ, họ lập tức cảm thấy mình cũng trở nên có đẳng cấp có được không, sao có thể coi nhẹ cho được.

Bạn trẻ Nghiêm Thư Lâm vẫn luôn lương thiện, vô cùng kích động và hưng phấn với chuyện sắp gặp Lâm Phong Dự.

Bạn trẻ Tô Viễn Trạch đưa ra ý kiến khác. “Thời Vũ, thế này không đúng, dựa vào đâu mà phải lấy lòng Lâm Phong Dự như thế? Có phải bà đã đổi ý rồi không?”

“Là sao?”

“Bà nói đó, bà theo đuổi được Lâm Phong Dự rồi sẽ đá cậu ta, khiến cậu ta đau khổ khó chịu, sau đó đến với tôi.”

Thời Vũ khẽ vỗ bàn. “Tôi là kiểu người nói rồi nuốt lời thế hả? Bây giờ vấn đề lớn nhất là tôi còn chưa theo đuổi được cậu ta mà, đây không phải là đang tiến hành kế hoạch hay sao!”

“Bà phải nói được làm được đấy.”

“Chắc như bắp rồi.” Thời Vũ khẽ hừ. “Mấy ông bà đừng thấy Lâm Phong Dự cao xa vời vợi, tôi chắc chắn có thể theo đuổi được cậu ta, sau đó tôi đá cậu ta, nhìn cậu ta đau buồn khó chịu, nhìn cậu ta khóc lóc nức nở, ha ha ha, cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp…”

Liễu Phi Phi ho hai tiếng.

Ngôn Nhan cũng ho hai tiếng theo.

Thời Vũ thở dài. “Ngôn Nhan, bà học theo Liễu Phi Phi làm gì, thứ tốt không học toàn học thứ xấu thôi.”

Nghiêm Thư Lâm không thể nhìn tiếp được nữa. “Cái đó… Bà nhìn phía sau bà đi…”

“Phía sau làm sao, phía sau có ma à… Á…”

Phía sau không có ma, nhưng có Lâm Phong Dự.

……

Bỗng chốc, Thời Vũ cảm thấy da đầu tê dại, khắp tâm trí đều là câu “mình tiêu rồi, tiêu rồi”.

Cô sợ sệt nhìn Lâm Phong Dự, phát hiện khuôn mặt anh không có vẻ phẫn nộ, cũng chẳng có sự khó xử, còn nhìn thẳng vào cô với vẻ bình tĩnh.

“Cậu đến rồi à…” Thời Vũ mặt dày chào hỏi anh.

“Ừ.”

“Đến lúc nào thế?” Cô vẫn còn một phần may mắn.

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Bắt đầu từ lúc cậu nói cậu không phải người nói rồi nuốt lời…”

Thời Vũ cũng tự ngẫm nghĩ, sau đó, toi đời rồi, anh nghe hết cả rồi.

Thời Vũ sợ sệt nhìn anh, Lâm Phong Dự nhíu mày, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan mắt to trừng mắt nhỏ, mẹ nó nữa lúng túng chết mất.

……

Thời Vũ do dự hai giây, sau đó đuổi theo, vẫn phải cứu vãn.

“Lâm Phong Dự…”

“Ừm.”

“Tôi có thể giải thích.”

Lâm Phong Dự dừng bước nhìn cô. “Vậy cậu giải thích đi, tôi nghe đây.”

Thời Vũ nhìn anh, đột nhiên không nói được nên lời.

“Cậu không nói, vậy tôi nói nhé?” Sắc mặt Lâm Phong Dự bình tĩnh. “Tôi từng đắc tội cậu à?”

Đó là chuyện kiếp trước…

Cô lắc đầu.

“Nếu tôi chưa từng đắc tội cậu, vậy cậu để mắt đến tôi, chỉ đơn thuần là cảm thấy vui và thú vị?”

Thời Vũ lắc mạnh đầu.

Lâm Phong Dự ấn thái dương của mình. “Thôi, cậu quay lại đi, bạn cậu còn đang đợi cậu đấy.”

“Cậu không giận à?”

Lâm Phong Dự lắc đầu.

“Không cảm thấy tôi quá đáng lắm sao?”

Lâm Phong Dự lại lắc đầu.

Thời Vũ suýt thì cảm động đến độ rơi nước mắt. “Cậu thật sự là một người tốt, nếu là tôi… tôi sẽ muốn giết cả nhà đối phương, còn phải mắng mười tám đời tổ tông nhà người ta nữa.”

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Vì cậu chỉ có thể nghĩ thôi.”

Thời Vũ:?????

Lâm Phong Dự: “Bởi vì, tôi đã quyết định để cậu cả đời này cũng không theo đuổi được tôi.”

Cô theo đuổi được anh thì sẽ đá anh, khiến anh đau khổ, tiền đề là phải theo đuổi được anh.

Cho nên, anh không cho cô theo đuổi được không phải là ổn rồi sao.

Thời Vũ hoàn toàn ngây như phỗng.

Cô bị hôn công cốc rồi.

Đưa bữa sáng công cốc rồi.

Mời bữa trưa công cốc rồi.

Quan trọng hơn là mua di động công cốc rồi. Hu hu hu…