Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 25: Xây từ đường



“Có nước, có nước!” Người cả thành như nghe được tiếng cõi trời, không màng trời tối lập tức bò dậy xem kỳ quan mình chưa từng được chứng kiến đó, thì ra chỗ này của bọn họ thật sự có thể xây được giếng nước.

Bình minh, rất nhiều người tới lấy nước, chen chúc bên cái giếng còn chưa gia cố xong, tự giác xếp hàng múc nước.

Thợ rèn Thôi không đi múc nước, ông ta tìm Mạc Tuyết Dao, hỏi: “Dưới lò rèn nhà ta thật sự có thể lấy nước được?”

“Có thể, hơn nữa theo cao nhân suy tính, lò rèn nhà thúc đè trên rồng nước, nếu chuyển nó đi, nước cả thành này sẽ sống, nước đại diện cho tài phú, thành này cũng sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Thợ rèn Thôi nhíu mày nghĩ ngợi một chốc, ra quyết tâm: “Ta nghe ngươi, chuyển lò rèn đi! Đó là lò rèn tổ truyền của nhà ta, còn phải nhờ Mạc bổ đầu giúp tìm cao nhân tính một chút xem chuyển đi đâu thì tốt.”

Đan Tâm đứng trên vai Mạc Tuyết Dao gật đầu, nói với nàng: “Là người tốt, bảo ông ta kiên nhẫn chờ, ta sẽ tìm một nơi tốt cho ông ta.”

Mạc Tuyết Dao nói lại lời của Đan Tầm, thợ rèn Thôi đồng ý một cách dễ chịu, về nhà chuẩn bị chuyển đi.

Bởi vì huyện thành Lư Long có miệng giếng nước đầu tiên, tất cả người trong thành đều sôi nổi, người xếp hàng múc nước có thể xếp cả một dặm, có người còn chủ động chạy ra duy trì trật tự, không cần Tả Khâu nhọc lòng.

Ông cụ dẫn theo vài người trịnh trọng dập đầu lạy Tả Khâu ba cái, cảm ơn hắn cống hiến cho Lư Long: “Đại nhân, ngài là người đầu tiên xây giếng thành công ở đây, với Lư Long mà nói là công lao nghìn đời! Có giếng nước, chúng ta sẽ không cần lo mùa đông nước sông đóng băng thiếu nước uống, người xung quanh cũng sẽ tụ tập đến đây, ta tin Lư Long sẽ ngày càng tốt dưới sự quản lý của đại nhân.”

Tả Khâu nâng ông cụ dậy, chắp tay nói: “Nhận được lời khen lòng ta ái ngại khôn xiết, ta chỉ làm việc ta nên làm. Sau này ta vẫn còn cần dựa vào mọi người cùng quản lý Lư Long.”

“Sau này, phàm là đại nhân sai bảo chỉ cần tìm đến ta.” Ông cụ nói: “Không nói chuyện khác, ở cái tuổi này của ta, phần lớn người trong thành Lư Long sẽ cho ta chút thể diện.”

“Ta cảm ơn ông trước.”

Mấy người trò chuyện với nhau rất vui, Tả Khâu càng hiểu thêm về dân tình của Lư Long.

Cuối cùng, ông cụ do dự hỏi Tả Khâu: “Đại nhân, thứ cho ta hỏi nhiều một câu, giếng nước này về sau ngài sẽ thu phí sao?”

Tả Khâu cười: “Thu phí à, sao ông phải hỏi như vậy?”

“Lư Long thiếu nước, ngài xây ra cái giếng ngọt lành mát lạnh như vậy, có thể so với muối, ngài không định dựa vào nó để thu chút thuế sao?”

“Không, miễn phí. Ta còn muốn xây thêm mấy miệng giếng trong thành.”

Ông cụ quỳ xuống một lần nữa: “Ta đại diện cho cả thành cảm ơn ngài. Mọi người đều nghĩ sau này ngài sẽ thu phí không nhiều thì ít, không nghĩ là miễn phí.”

Tả Khâu lại nâng ông cụ dậy một lần nữa: “Sau này xây giếng, có thể sẽ liên quan tới việc thay đổi đường trong huyện thành, còn cần lão tiên sinh ra mặt phối hợp.”

“Không thành vấn đề, chuyện tốt lợi thành lợi dân cỡ này, tất nhiên ta sẽ cố gắng, người trong thành sẽ không nói gì hết.”

Sau khi ông cụ trở về không bao lâu, người trong huyện thành đều truyền nhau, về sau nước giếng đều được dùng miễn phí. Mấy người đàn ông khỏe mạnh một chút vào huyện nha hỏi khi nào sẽ xây giếng nữa, bọn họ sẵn lòng ra sức, còn có một số người tìm tới, nói chỉ cần là xây giếng, bảo bọn họ chuyển nhà sao cũng được. Tả Khâu cảm động với người huyện thành chất phác, bèn nói chờ một chút, sau này nhất định sẽ xây nhiều miệng giếng hơn.

Người cả thành đang đợi Tả Khâu ra lệnh đào miệng giếng tiếp theo. Tả Khâu thì đang đợi Đan Tầm.

Vị đại thần Đan Tầm này ngày nào cũng cưỡi Mạc Tuyết Dao đi dạo khắp huyện thành, lấy cái danh tốt là tìm vị trí chuyển nhà phù hợp cho thợ rèn Thôi, thật ra là nhận hạt dưa người khắp nơi đưa: “Hạt dưa ở đây ăn ngon ghê!”

Từ khi Tả Khâu lộ chuyện con chuột nhỏ trên vai Mạc Tuyết Dao sẽ tìm nơi xây giếng, người trong thành đều nhanh nhanh dâng đồ cho Đan Tầm, biết chuột thích cắn hạt dưa, bọn họ bèn chuẩn bị hạt dưa các vị, nhìn thấy Đan Tầm sẽ cho nàng.

“Ta nói này, ngươi làm chút chuyện chính đi!” Mạc Tuyết Dao kháng nghị, bị Đan Tầm coi như xe ghế ngồi, còn phải nhận hạt dưa thay nàng chuột, làm kho hàng tạm thời.

“Không vội không vội, nhận nhiều quà biếu một chút, làm việc mới có sức hơn.”

“Ngươi thật sự coi mình là đại tiên!”

“Ta vốn dĩ chính là đại tiên!”

Mạc Tuyết Dao không có cách nào, ai bảo mình không biết xem phong thủy chứ, nàng chịu thương chịu khó chờ Đan Tầm nửa tháng, cuối cùng Đan Tầm cũng xác định vị trí nhà mới cho thợ rèn Thôi xong, cách nhà của thợ rèn Thôi nửa dặm, Mạc Tuyết Dao suýt chút nữa đã đấm bẹp Đan Tầm: “Nơi gần như vậy mà ngươi để ta đi dạo nửa tháng khắp thành!”

Đan Tầm cười mỉa: “Ta đây cũng phải so sánh mấy nơi, thông qua so sánh để cho ra kết quả.”

Sau khi biết tin, thợ rèn Thôi chuyển đi đúng hẹn, Tả Khâu sai người giúp đỡ, trả một ít phí an cư, dưới lò rèn kia quả nhiên lại đào được một giếng nước, chuyện này khiến cả huyện thành đều sôi trào.

“Trăm ngàn năm qua, nơi này chưa từng xây được giếng nước, vậy mà gần đây Tả đại nhân đã đào lại còn đào được hai cái.”

“Ngươi nói xem nhiều năm như vậy, sao không ai thử múc giếng nhỉ?”

“Chỗ này có cao nhân đi xem, theo Tả đại nhân nói, là con chuột nhỏ trên vai tiểu nha dịch xem đó.”

“Chẳng lẽ đây là đại tiên trong truyền thuyết.”

“Ta phải lập cho nó một cái từ đường.”

“Tính cho ta một phần.”

Đan Tầm rất đắc ý, nàng mà lại có từ đường, nghe nói, chuyện này sẽ mang lại cho nàng rất nhiều phúc báo: "Bảo bọn họ viết tên Đan Tầm, làm thêm một con chuột, viết tên Vân Nhược.”

Mạc Tuyết Dao hơi khó hiểu: “Sao ngươi không ngăn cản mà còn bảo bọn họ lập thêm một cái tượng chuột?”

“Ta làm ra chuyện tốt lớn như vậy cho họ, bọn họ nên cảm ơn ta, chuyện này sẽ có lợi cho họ.”

“Không phải ngươi chỉ tìm vị trí hai giếng nước sao?” Có gì đặc biệt hơn người?

“Ngươi xem đi.” Đan Tầm chống nạnh: “Chuyện này ta tốn rất nhiều tâm huyết mới nhìn ra được, hơn nữa ta nói rồi, chỉ cần chuyển cái lò rèn kia của thợ rèn Thôi đi, làm một cái giếng ở đó, phong thủy của cả Lư Long sẽ sống dậy, về sau lư Long sẽ càng ngày càng tốt. Bọn họ lập từ đường cho ta cũng không quá đáng.”

Hình như hơi có lý, Mạc Tuyết Dao hỏi tiếp: “Vậy vì sao ngươi phải bảo họ làm thêm một con chuột, Vân Nhược là ai?”

Đan Tầm hiếm khi ưu thương một lần: “Vân Nhược là đồng bạn của ta, đôi ta cùng học nghệ với đạo trưởng Thanh Hư, ngộ tính của hắn cao hơn ta, đạo trưởng Thanh Hư đã không còn gì dạy hắn, dùng lời của đạo trưởng Thanh Hư là, thành tựu tương lai của Vân Nhược sẽ cao hơn, thành tiên cũng có khả năng.”

Mạc Tuyết Dao đột nhiên rất muốn nhìn thấy vị chuột thần thông hơn này, nàng bắt đầu nhiều chuyện: “Vì sao hai ngươi tách ra?”

“Ôi, ta muốn nhập thế, hắn muốn xuất thế, suy nghĩ khác biệt, cãi nhau rồi tách ra.”

“Vì sao ngươi muốn nhập thế?”

“Bởi vì ta không muốn sau này tu tiên mà nguyên thân vẫn chỉ là con chuột, ta muốn tích lũy phúc báo, kiếp sau thành người lại tu tiên, như vậy nguyên thân của ta chính là người.”

Mạc Tuyết Dao buồn cười: “Thì ra thần tiên cũng chú trọng xuất thân.”

“Ít nhất ta là vậy, đương nhiên cũng có người không để ý, ví dụ như Vân Nhược. Ầy, đừng đề cập tới hắn nữa, đau lòng. Lập tượng cho hắn, được người ta cúng bái sẽ có lợi cho việc thành tiên của hắn, việc ta có thể giúp hắn chỉ có như vậy.”

“Ngươi đối xử tốt với hắn quá.”

“Hắn còn đối xử tốt với ta hơn. Ôi, đáng tiếc hai ta cãi nhau tách ra, ta lang bạt giang hồ, hắn bế quan tu luyện.”

Mạc Tuyết Dao rất đồng cảm với Đan Tầm, chuyển ý của Đan Tầm ra ngoài, rất nhanh, từ đường của Đan Tầm và Vân Nhược đã xây xong, hơn nữa không chỉ có một cái, hương khói nghi ngút. Chuyện này truyền đến kinh thành, khiến Tả Khâu lại bị vạch tội thêm một lần, đây là chuyện sau này.

Huyện thành Lư Long đào được giếng nước, tin tức này như mọc cánh, cách mấy hôm đã truyền khắp phạm vi trăm dặm. Người phân tán xung quanh nhao nhao chạy đến thành Lư Long nhìn, sau khi xếp hàng uống nước giếng ngọt lành vừa mới múc lên, gần như tất cả mọi người đều quyết định lập tức dọn về thành ở. Thậm chí có người ở Nghĩa Võ cũng quyết định rời khỏi Nghĩa Võ, đến Lư Long định cư.

Đồn bảo vệ Lư Long cách huyện thành Lư Long năm mươi dặm về phía đông bắc nghe nói như thế, mỗi ngày phái bốn tiểu binh kéo một chiếc xe ngựa gỗ, bên trên đặt tám thùng nước lớn, để tới đây múc nước.

Huyện Lư Long náo nhiệt lên nhanh chóng, mỗi người đều có chuyện mình phải làm.

Tả Khâu thương lượng cùng mấy ông lão lớn tuổi về vấn đề thay đổi tuyến đường của huyện thành Lư Long.

Ngô bá mua hai cửa hàng ở Lư Long, để ba xe lá trà và tơ lụa đã mang tới đây ra bán. Văn Ngạn Xung chính thức bái Tả Khâu làm thầy, bị Tả Khâu ép mỗi ngày khổ luyện học hành, viết văn. Mạc Tuyết Dao vui sướng khi người gặp họa, thỉnh thoảng mang chút điểm tâm đi quấy rầy Văn Ngạn Xung học tập, ai bảo Văn Ngạn Xung từng nói Mạc Tuyết Dao ngốc chứ.

Huyện thừa Hoa Khanh Trần ngày ngày lạnh mặt, mệt mỏi đối phó với đủ loại các bà các cô, bởi vì trong đám người này hắn là người đẹp nhất. Huyện thành Lư Long chưa từng có một người đàn ông đẹp như vậy xuất hiện, ở đây dân phong cởi mở, gặp được người đàn ông mình yêu mến sẽ to gan theo đuổi, cho nên, bất kể đại cô nương hay tiểu tiểu thư ở đây thì ngày nào cũng tìm đủ cớ đến huyện nha, gặp huyện thừa, tìm huyện thừa nói chuyện phiếm. Chuyện này khiến cho rất nhiều đàn ông độc thân trong Lư Long ghen ghét.

Huyện úy Doãn Triển Bằng để 50 “kẻ cướp” hợp nhất làm quan binh chính thức, mười sáu vị quan binh gốc thì tạo thành ba nhóm nhỏ, thao luyện hằng ngày. Thậm chí hắn còn lên kế hoạch thiết lập ba đồn biên phòng trên bờ sông Hồn, chờ đông tới sẽ toàn lực đánh với người Thát một phen. Dùng câu của hắn là: “Nam nhi, nên chảy máu trên chiến trường, đó mới không tính là sống uổng phí.”

Nam Cung Tuấn, Ấn Phi cùng Vũ Trạch ba bổ đầu này dẫn theo bộ khoái Vinh Phong, Đỗ Thắng, Hồ Hướng Vũ, Bao Thừa Nghiệp, ngày nào cũng giữ gìn trật tự xung quanh hai giếng nước, đồng thời tổ chức người chuẩn bị đào giếng mới.

Còn về phần Mạc Tuyết Dao và Đan Tâm, vẫn cả ngày đi dạo trong huyện thành như cũ, tiếp nhận đồ dân trong thành đưa– hạt dưa.

“Nhìn bọn họ nhiệt tình như vậy, ta quyết định sẽ tìm thêm mấy giếng nước tốt cho bọn họ.” Đan Tầm phun một ngụm vỏ dưa nói: “Dựa theo nguyên lý phong thủy học, hoàn toàn cải thiện đời sống nơi này.”

“Ngài có thể xác định vị trí nhanh lên không, mọi người đều đang chờ đấy.”

“Không vội, không vội, tỉ mỉ mới tạo ra tác phẩm tinh tế.”

Nửa tháng sau, cuối cùng Đan Tầm cũng xác định được vị trí giếng, chờ đến khi thu hoạch vụ mùa, trong thành đã xây được sáu cái giếng. Mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo, người chuyển vào huyện thành càng lúc càng nhiều, huyện thành cũng càng ngày càng náo nhiệt.

Tả Khâu đặt trọng điểm công việc lên việc quy hoạch toàn thể huyện thành Lư Long. Trừ việc thay đổi tuyến đường chính, Tả Khâu còn lập một học đường, một y quán, một khu chợ trao đổi buôn bán, đồng thời chiêu mộ dân công gia cố tường thành, đề phòng mùa đông người Thát lại tới.

Hoa Khanh Trần đẩy hết việc ghi chép hộ tịch trong tay cho Văn Ngạn Xung, nói cho dễ nghe là để hắn vừa học tập ở huyện nha vừa tiếp xúc với công việc thực tế, còn mình và đám bổ đầu, bộ khoái cùng chạy đến chỗ Doãn Triển Bằng, tham dự huấn luyện và canh phòng chống lại Thát Đát.

Người trong thành đã biết kế hoạch của Doãn huyện úy, năm nhóm thanh niên trai tráng nhao nhao báo danh tham gia công việc phòng vệ thay phiên ở đồn biên phòng, thề muốn cùng ngăn chặn người Thát ở ngoại thành Lư Long, rất nhanh, đội dân binh do Doãn huyện úy tổ chức đã mở rộng hơn 300 người.

Mạc Tuyết Dao được phân công trọng trách thu thuế, ngày nào cũng chở Đan Tầm đi khắp trong ngoài huyện thành, tính toán thuế thu có thể lấy được vào mùa thu, hòa nhã thúc giục những người nông dân chủ động đến huyện nha nộp thuế, sau đó, Văn Ngạn Xung cố thủ ở huyện nha giúp nàng thu.

Ngày thu, trời cao mây mờ, trên cánh đồng màu mỡ từ huyện thành đến sông Hồn, khắp nơi là sóng lúa cuồn cuộn, hạt nặng trĩu. Các nông dân cười vui, vội vàng thu hoạch, khung cảnh vui vẻ phồn vinh.

Mạc Tuyết Dao chở Đan Tầm đi chậm trên hai đầu bờ ruộng, hoa hướng dương màu vàng kim bên đường đong đưa theo gió, tựa như đều đang vẫy tay với hai người, Đan Tầm thèm đến nỗi nước miếng cũng chảy ra: “Nếu không có người Thát, nơi đây chắc chắn là một nơi trù phú.”

“Đúng đó, mùa đông mỗi năm, chỗ này đều sẽ có người Thát tới cướp bóc, không thấy người ở đây trừ việc vội thu hoạch, còn vội ra sau núi đào động, chuẩn bị lương thực sao?”

“Dao Dao, ngươi nói có phải ta cũng nên đào một cái động sau núi không?” Hiện giờ Đan Tầm chính là một người giàu có, ngân phiếu kia chưa nói, riêng hạt dưa cúng bài mà mỗi ngày nhận được đã đủ cho nàng cắn cả một mùa đông, lỡ như bị người Thát cướp đi thì nhức nhối lắm.

“Doãn huyện úy đang tổ chức người chuẩn bị mùa đông sẽ đánh úp người Thát, không để bọn chúng vào được huyện thành, giờ ngươi lại đi đào động trên núi, có phải có hơi nghi ngờ năng lực của Doãn huyện úy không?”

“Nói cũng đúng.” Đan Tầm gãi đầu.

“Sao ngươi không tính một quẻ đi, nhìn coi bảo bối của ngươi có thể bị người Thát cướp hay không?”

“Cái gì cũng tính một quẻ thì cuộc sống sẽ không còn thú vị nữa. Cuộc đời nên có niềm vui bất ngờ. Ta có một sư huynh, ra ngoài đi một bước lại phải tính một quẻ, kết quả không làm chuyện gì ra hồn, bị sư phụ ta cực lực phê bình một phen, ha ha.”

“Có lý, chúng ta đi xem ba điểm phục kích mà Doãn huyện úy bố trí đi.”, “Được!”