Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 32: Vu sư Nam Quốc



“Nam Quốc?” Tả Khâu ngửa đầu trầm ngâm. Nam Quốc ở phía Nam nước Đại Tĩnh, từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự, sao lại chạy đến Bắc Cương gây chuyện chứ?

“Nam Quốc?” Tuy Hoắc Phi không nghe hiểu tiếng chít chít rất nhỏ của Đan Tầm, nhưng nhìn phản ứng của Mạc Tuyết Dao và Tả Khâu, hình như bọn họ đã đặt manh mối dẫn đến Nam Quốc: “Một vương tử của Thát Đát tên A Lỗ Luật cưới một công chúa Nam Quốc đấy.”

Hoắc Phi quanh năm giao tiếp với Thát Đát, khá hiểu biết tình hình bên trong Thát Đát. Sau khi Hoắc Phi nói vậy, Tả Khâu gần như đã đặt phương hướng điều tra lên việc vu sư Nam Quốc.

Tả Khâu dẫn theo vài người ghé trên địa đạo vừa thông, cẩn thận quan sát tình hình bên trong địa đạo, cuối cùng cũng để hắn tìm ra được một mảnh da rắn lột. Rất rõ ràng, là con rắn này thám thính tin tức.

Không biết vì sao Mạc Tuyết Dao lập tức nghĩ tới con rắn sủng vật trong phủ Đại tướng quân. Nhưng ngay trước mặt Đại tướng quân, nàng khó nói ra được, bèn im lặng đứng đó, Mạc Tuyết Dao kể cho Tả Khâu sự nghi ngờ của mình, dù sao con rắn này xuất hiện đột ngột và cũng có linh tính.

Tả Khâu gật đầu, hắn tìm Đại tướng quân nói, muốn tra xét trong nội viện phủ Đại tướng quân. Đại tướng quân hơi khó xử, không biết vì sao Tả Khâu đột nhiên lại muốn vào nội viện trong phủ, ông ta nói: “Nội viện ngài tùy tiện tra, chỉ là Đại cô nương của ta từng chịu kích thích, không thể nhìn thấy người sống, đặc biệt là nam.”

“Ta chỉ phái Mạc Tuyết Dao vào xem xét.”

“Được.”

Mấy người trở về phủ Đại tướng quân. Không đợi Mạc Tuyết Dao đi vào nội viện, nội viện đã truyền ra tin con rắn đen của Đại tiểu thư đã chết, Đại tiểu thư thấy người là đánh, hoàn toàn phát điên.

Đại tướng quân nói “xin lỗi”, rồi bỏ mặc mọi người mà chạy vào nội viện, Mạc Tuyết Dao mặt dày đi theo.

Người hầu trong nội viện thấy Mạc Tuyết Dao liền khe khẽ nói: “Con chuột của nàng ta cắn chết rắn của Đại tiểu thư.”, “Chuột có thể cắn chết rắn sao?”, “Chưa từng nghe nói, chỉ từng nghe nói rắn ăn chuột.”, “Đại tiểu thư vì rắn chết mà điên rồi.”

Mạc Tuyết Dao nhỏ giọng hỏi Đan Tầm trên vai mình: “Ngươi lại đi cắn con rắn kia à?”

Đan Tầm khinh thường: “Ta có bệnh à, không dưng lại đi cắn rắn? Rất dơ đó có được không!”

Ở cửa phòng của Đại tiểu thư Hoắc Tư Diễm, Mạc Tuyết Dao gặp Hoắc Tư Nghiên, Hoắc Tư Nghiên nói với Mạc Tuyết Dao: “Tuyết Dao, ngươi đừng vào, đại tỷ ta nổi điên rất hung hăng tàn nhẫn. Để phụ thân ta trói tỷ ấy lại, chữa trị đã.” Trên cánh tay Hoắc Tư Nghiên có một cái lỗ, máu chảy xuống theo cánh tay, Hoắc Tư Nghiên chỉ băng bó vết thương đơn giản.

“Ta chỉ liếc nhìn một cái thôi.” Mạc Tuyết Dao cảm ơn ý tốt của Hoắc Tư Nghiên, thò đầu nhìn vào phòng.

Trong phòng hỗn loạn, bình hoa vỡ đầy đất, bàn, ghế, sách, tranh cũng đều bị ném trên đất, trong phòng có một cô gái xinh đẹp cầm dao găm khua tay múa chân, ai cũng không tới gần được.

Hoắc Phi bảo đám nha hoàn đang rúc vào một góc trong phòng đi ra ngoài, còn mình từ từ tới gần con gái lớn: “Diễm Nhi, chớ sợ, cha tới đây.”

Hoắc Tư Diễm vẫn khua khoắng con dao găm trong tay mình, miệng không ngừng: “A, a.”

Hoắc Phi đột nhiên vươn tay muốn nắm lấy tay con gái, không ngờ động tác của Hoắc Tư Diễm còn nhanh hơn, nắm dao găm, lấy một góc độ ma quái đâm thẳng vào tim Hoắc Phi.

“Cẩn thận!” Vào lúc dao găm sắp đâm vào tim Hoắc Phi, một sợi chỉ bạc cuốn lấy con dao, Mạc Tuyết Dao dùng lực rất khéo, đánh rớt con dao đó. Hoắc Phi vội vàng nắm chặt tay con gái, nha hoàn bên cạnh nhanh chóng dâng dây thừng mềm đã chuẩn bị sẵn, trói Hoắc Tư Diễm lại.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn!” Hoắc Phi quay đầu nói với Mạc Tuyết Dao, Mạc Tuyết Dao thu chỉ bạc, nghĩ mà sợ, nói: “Đại tướng quân, ngài làm việc trước đi, ta không quấy rầy nữa.”

Mạc Tuyết Dao trở về phòng mình, nghĩ thế nào cũng không đúng, nàng nói với Đan Tầm: “Ngươi nói xem, Đại tiểu thư đột nhiên lấy dao đâm Đại tướng quân là cố ý hay vô tình?”

Đan Tầm thong thả bước hình chữ bát đi trên bàn cơm: “Ta cũng thấy có vấn đề, một người bị điên làm sao chính xác khéo léo như vậy?”

“Chúng ta đi tìm Tả đại nhân đi.” Nhiều người nhiều sức lớn.

Tả Khâu nghe lời tự thuật của Mạc Tuyết Dao, xoa trán, đi vài bước trong tiểu viện, nói với Mạc Tuyết Dao: “Ngươi thử làm lại tình cảnh lúc ấy một chút.”

Mạc Tuyết Dao căn cứ vào ký ức, động tác chậm rãi bắt chước lại động tác của Hoắc Tư Diễm một lần. Tả Khâu cũng nhận định, chuyện này không bình thường.

Tả Khâu canh giữ ở cửa nội viện, Hoắc Phi vừa ra đã chặn ông ta lại mà hỏi: “Đại tướng quân, Đại tiểu thư biết võ không?”

“Không đâu, từ nhỏ con bé lớn lên trong kinh thành, sao luyện võ được.”

“Không luyện võ, lại có thể linh hoạt tránh khỏi động tác của ngài, khéo léo đâm vào tim ngài, chuyện này không hợp lý.”

Hoắc Phi sửng sốt, hít hà một hơi: “Tả đại nhân, ngài không nói thì ta vẫn chưa nhận ra đấy. Tình huống như vậy trước kia từng xảy ra hai lần, đúng là không hợp lẽ thường. Ta còn tưởng là trùng hợp, dù sao con người một khi đã nổi điên, sức mạnh đều rất lớn.”

“Đại tiểu thư đúng là Đại tiểu thư cũ sao?” Tả đại nhân không thể không hỏi như vậy, chỉ có đổi người, mới có thể xảy ra tình huống đó.

“Nữ nhi của ta, sao ta có thể không nhận ra, tuy từ nhỏ con bé được nuôi ở kinh thành, nhưng khi lớn, con bé ở cạnh ta hai năm, dưới lông mày bên trái của nó có nốt ruồi, cạnh trong tay có một cái bớt, đây là thứ không thể làm giả được.”

Trừ khi đổi da.

Tả Khâu cười lắc đầu, vứt bỏ giả tưởng bất hợp lý này đi, “Nhưng động tác đó của Đại tiểu thư lại rất vô lý, có lẽ, vu sư Nam Quốc có cách khống chế người? Dù sao hắn ta có thể thông qua khống chế rắn để nghe lén quân tình.”

Mọi người không hiểu vu thuật Nam Quốc lắm, cho nên vấn đề này không ai biết đáp án, Tả đại nhân chỉ có thể khuyên Đại tướng quân để ý Đại tiểu thư, cách Đại tiểu thư xa một chút, dù sao một khi Đại tướng quân bị thương thì không còn là việc nhỏ nữa.

Tuy Hoắc Phi bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Vì tìm ra vu sư Nam Quốc không biết núp ở đâu, cả phủ Tướng Quân đều đề phòng chặt chẽ, trong thành cũng tăng trạm gác, nghiêm tra người có lai lịch không rõ ràng.

Tả Khâu và Ấn Phi, Nam Cung Tuấn và Mạc Tuyết Dao phân tích: “Vu sư Nam Quốc núp trong chỗ tối, nếu chúng ta đã rút dây động rừng, sẽ không dễ tìm ra người này. Hiện giờ chúng ta phải tìm ra manh mối từ con đường truyền tin, còn phải tìm manh mối từ Nam Quốc.”

Đan Tầm nói: “Có thể gọi là Vu Sư, chắc chắn có cách truyền tin mà các ngươi không biết. Chi bằng chúng ta kiểm tra con rắn đã chết kia một chút, xem xem có manh mối không.”

Tả Khâu gật đầu, ý kiến hay. Đáng tiếc là, con rắn đã chết kia lại không thấy đâu nữa, người trong phủ tướng quân nói, rõ ràng là đã chết nên chôn nó trong sân, kết quả, đào đất lên lại không thấy!

Chết giả! Đây không cần phải nói nữa, vu sư Nam Quốc làm sao để con rắn đen mình trăm cay ngàn đắng bồi dưỡng chết thật được, mượn cơ hội khiến Đại tiểu thư nổi điên, để Đại tướng quân tới gần Đại tiểu thư, cũng để Đại tiểu thư ám sát Đại tướng quân là thật.

Đúng là một tên vu sư Nam Quốc gian xảo.