Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 7: Thi thể vô danh



Đan Tầm chạy đến bờ sông Kỳ Dương, lủi lên một cây liễu lớn, từ trong cành lá ngắm đám học sinh của thư viện Bạch Lộc vừa tan học.

Khói bếp lượn lờ, mặt trời chiều ngả về Tây, một đám học sinh mặc đồ xanh tan học về nhà, bọn họ đi dọc bờ sông Kỳ Dương, tụm thành tốp năm tốp ba, hoặc là nói cười rượt đuổi, hoặc là lớn tiếng khoác lác.

Con chuột nhỏ Đan Tầm trốn trên cành cây lớn trên bờ sông thò đầu ra nhìn, tập trung vào một đôi thiếu nam thiếu nữ trong dòng học sinh mặc đồ xanh, Mục An và Đàm Tâm Nặc. Hai người này đang rầm rì cười nói, chầm chậm đi đến, nam khôi ngô tuấn tú, nữ xinh đẹp dịu dàng.

"Vì quần áo của ta, vì quà vặt của ta..." Con chuột nhỏ lẩm bẩm rồi quả quyết nhảy lên... Mặt của Đàm Tâm Nặc.

Đột ngột xảy ra biến cố, Đàm Tâm Nặc sợ hãi hét lên, nàng ta giơ tay tự vỗ vào mặt mình, Đan Tầm lủi ra sau cổ Đàm Tâm Nặc gãi gãi, Đàm Tâm Nặc phủi cổ, Đan Tầm lại lủi lên đầu Đàm Tâm Nặc. Sau khi ngỡ ngàng nhận ra thứ chạy tới chạy lui trên người mình là một con chuột, Đàm Tâm Nặc cảm thấy cả người không ổn, nàng ra run lên, đôi mắt đầy nước nhìn thiếu niên bên cạnh, Mục An.

Mục An cũng rất sốt ruột, nhưng hắn không có cánh nào giúp Đàm Tâm Nặc, xung quanh nườm nượp người, trước mắt bao nhiêu người, hắn không thể chạm vào đầu Đàm Tâm Nặc được.

Hiển nhiên Đàm Tâm Nặc không nghĩ như vậy, trong đầu nàng ta chợt lóe lên ý tưởng, lập tức quyết định đẩy quan hệ của nàng ta và Mục An tiến thêm một bước. Nàng ta cắn răng ngã người vào sông Kỳ Dương, trước khi ngã còn giữ chặt Mục An. Mục An không hề phòng bị, hai người nhào qua lan can, cùng ngã vào trong nước.

Trong khoảnh khắc Đàm Tâm Nặc rơi xuống nước, Đan Tầm đã nhảy ngay lên lan can, vỗ vỗ ngực mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ. Đàm Tâm Nặc này quá tàn nhẫn với bản thân, không hề sợ bị chết đuối chút nào.

Hai người vừa rơi xuống nước thì bên bờ đã có người hét lên: "Có người rơi xuống nước, cứu người nhanh lên!"

Vương Đại Hổ và Tôn Thiết Trụ là dân trong thôn đi ngang qua, hai người không nói lời nào nhảy xuống sông vớt Đàm Tâm Nặc và Mục An, mấy học sinh trên bờ giúp kéo người lên.

Đàm Tâm Nặc vô cùng hối hận, nàng ta đã ra một quyết định sai lầm, nàng ta không ngờ Mục An không biết bơi. Bản thân bị hai thôn dân thô lỗ và một đám học sinh cứu lên, chuyện quỷ gì thế này, làm sao mới có thể ăn vạ được Mục An đây?

Cảm giác chân mình bị thứ gì đó quấn vào, vung chân thế nào cũng không vung ra, Đàm Tâm Nặc không vung chân nữa, thầm nghĩ lên bờ rồi xử lý sau. Chỉ là khi chân nàng ta vừa lộ lên mặt nước thì người kéo nàng ta sợ hãi hét lên rồi buông lỏng tay: "Đầu lâu!"

Đàm Tâm Nặc rơi xuống nước lần nữa, lần này nàng ta còn có suy nghĩ chết quách luôn cho xong.

Xung quanh xôn xao, người hiểu chuyện nhanh chóng gọi bộ khoái gần đó đến.

Cuối cùng, một bộ xương mặc đồ đi đêm màu đen được Vương Đại Hổ và Tôn Thiết Trụ dùng gậy gộc vớt lên, Tả Khâu dẫn một nhóm nha dịch đến phong tỏa hiện trường. Không còn ai chú ý đến Đàm Tâm Nặc và Mục An mới được cứu, mọi ánh nhìn đều tập trung vào bộ xương kia. Cả huyện đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện một bộ xương, đề tài này đủ cho mọi người bàn tán hết năm.

Tả Khâu cho Vương Đại Hổ và Tôn Thiết Trụ mỗi người một lượng bạc tiền thưởng, nhờ bọn họ xuống nước lần nữa, kiểm tra xem dưới đáy sông có gì nữa không.

Hai thôn dân hiền lành thật thà cười toét miệng nhận bạc, lận bạc vào lưng quần rồi xuống nước.

Lần này, họ hợp sức kéo một sợi dây thừng thắt thòng lọng lên, phần đuôi dây thừng có cột một khối đá lớn.

"Đại nhân, ở đáy sông đều là cát nhuyễn, ngoại trừ thòng lọng và khối đá, chúng ta không tìm được món gì khác."

"Vất vả cho hai vị rồi, nhanh uống chút canh gừng cho ấm người, về nhà đi nhé!"

Tả Khâu bảo nha dịch đưa bộ xương, thòng lọng và khối đá về huyện nha.

Đan Tầm thấy toàn bộ quá trình, hiện giờ đang đứng trên đầu vai Tả Khâu đưa ra ý kiến: "Lão đại, trực giác của ta mách bảo bộ xương khô này có liên quan đến cây chủy thủ kia."

"Không có bằng chứng, không thể kết luận." Tả Khâu vừa đi vừa nói với Đan Tầm trên vai mình: "Tại sao ngươi lại muốn trêu Đàm Tâm Nặc, hại nàng ta rơi xuống nước?"

"Ta chỉ thân mật với nàng ta xíu thôi, là tự nàng ta muốn nhảy xuống nước, còn lôi Mục An xuống chung, lòng dạ không sạch sẽ. Ta bị oan mà, suýt chút nữa ta đã bị nàng ta kéo xuống nước rồi, ta cũng không biết bơi."

Tả Khâu liếc Đan Tầm: "Ngươi biết chọn người thân mật nhỉ? Vì giúp Mạc Tuyết Dao đúng không? Lần sau đừng làm như vậy nữa, gặp ai tim không tốt sẽ dọa người ta phát bệnh đó. Đây là làm chuyện xằng bậy rồi, ngươi còn muốn tích đức hay không hả?"

Đan Tầm cúi đầu nhận sai: "Sau này ta sẽ chú ý."

"Trời tối rồi, ngươi về đi, ngày mai chắc Mạc gia náo nhiệt lắm, ngươi và Mạc Tuyết Dao đừng đến, ở nhà đi."

"Náo nhiệt gì?"

"Ngày mai ngươi sẽ biết."

"Ngươi còn giả thần giả quỷ hơn cả ta."

Đan Tầm về Mạc gia, không thấy Mạc Tuyết Dao, hỏi ra mới biết nàng đến Văn gia. Đan Tầm lại chạy đến Văn gia, thấy bọn người hầu đang bận rộn quét dọn nhà cửa, thay mới đồ dùng trong nhà.

Đan Tầm tìm được Mạc Tuyết Dao, nàng chuột hỏi: "Họ đang bận rộn gì thế?"

Mạc Tuyết Dao nhìn Đan Tầm, hơi nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai người nhà Mục An đến, dì Văn đang thu xếp tổ chức hôn lễ cho ta và Mục An!"

Đan Tầm chợt có chút nghi ngờ khả năng xem bói của mình, chẳng trách Tả đại nhân nói ngày mai các nàng ở nhà, nàng chuột lại bấm ngón tay, nói chắc nịch: "Que Cấn, ngưng nghỉ, lúc nên ngừng ắt sẽ ngừng. Đến lúc đó hôn lễ này của ngươi chắc chắn không thành được. Ta cược hai món binh khí hiếm thấy."

"Ta tin ngươi thêm một lần." Mạc Tuyết Dao cũng hy vọng hôn sự này không thành.

Vì chứng minh phỏng đoán này, Đan Tầm kể hết chuyện vừa xảy ra: "Lòng dạ của Mục An hoàn toàn đặt lên người Đàm Tâm Nặc, thế mà còn cưới xin gì? Thật sự không được, dù có phải quậy ta cũng sẽ quậy tung hôn lễ của ngươi."

Mạc Tuyết Dao nghe xong càng có sức sống hơn: "Ta nói với dì Văn trước, tránh cho dì ấy uổng công bận rộn."

Mạc Tuyết Dao tìm được Văn Hồng Âm, Văn Hồng Âm thấy nàng tới thì kéo nàng thử áo cưới: "Nào, chắc chắn là mẹ con không ngờ con sẽ kết hôn nhanh đến vậy, có lẽ cũng chưa kịp chuẩn bị áo cưới. Con nhìn xem, ta đã chuẩn bị cho con rồi đây, ta bảo Cẩm Tú phường may gấp trong đêm đó, mấy ngày nữa là con đã xinh đẹp gả đến Mục gia rồi."

"Dì Văn!" Mạc Tuyết Dao không muốn ngắt ngang sự nhiệt tình của dì Văn, nhưng có đôi lời không thể không nói: "Vừa rồi Đàm Tâm Nặc và Mục An cùng rơi xuống nước, xong việc Mục An ướt đẫm cả người đưa Đàm Tâm Nặc về nhà, cuộc hôn nhân này, con thật sự không muốn cưới."

Nụ cười trên mặt Văn Hồng Âm cứng lại, bà chầm chậm buông chiếc áo cưới màu đỏ bằng gấm thêu hoa trong tay ra, thở dài: "Chuyện này ồn ào rồi đây."

"Dì Văn." Để tăng mức độ tin cậy, Mạc Tuyết Dao khai Đan Tầm ra: "Đan Tầm đã xem bói rồi, nàng nói hôn lễ này của con chắc chắn không thành, dì nói người làm đừng chuẩn bị nữa ạ."

Văn Hồng Âm nhìn Đan Tầm trên đầu vai Mạc Tuyết Dao, không ngờ thấy con chuột này gật đầu với bà, bà đã tin một nửa: "Ta đi sắp xếp."

Văn Ngạn Xung tiến vào với khuôn mặt cô đơn, nghe mẹ mình muốn tạm dừng việc chuẩn bị hôn lễ cho Mạc Tuyết Dao thì mắt sáng rực lên: "Mẹ, mẹ nghỉ đi, trò chuyện với Tuyết Dao một lát, con đi sắp xếp."

Văn Hồng Âm cười lắc đầu, bà hỏi cuộc sống trong nha môn của Mạc Tuyết Dao, Mạc Tuyết Dao hứng khởi tỉ mỉ kể chuyện hàng ngày trong nha môn, cuối cùng nói: "Huyện Kì Dương của chúng ta trị an tốt, không xảy ra việc gì lớn, nhiều lắm là nhà ai đó mất gà, còn không thì là vịt chạy, nhưng sau này có thể sẽ bận bịu, có vụ án lớn rồi ạ."

"Vụ án lớn gì?"

"Nghe Đan Tầm nói, vừa rồi Đàm Tâm Nặc rơi xuống nước còn kéo lên một bộ xương mặc đồ đi đêm, rõ ràng là bị người ta giết xong rồi cột vào khối đá ném xuống sông. Mấy ngày trước, bọn con nhặt được một cây chủy thủ bằng sắt tinh luyện, nghe nói chỉ có ám vệ của hoàng gia mới có thể dùng, bọn con đều suy đoán cây chủy thủ kia có liên quan với bộ xương này. Bởi vì, chất liệu của bộ đồ đi đêm đó không phải người bình thường có thể có được."

"Chủy thủ bằng sắt tinh luyện à? Kiểu dáng thế nào?" Văn Hồng Âm tò mò hỏi.

Mạc Tuyết Dao vẽ hình cây chủy thủ ra, thấy vẻ mặt của dì Văn hơi khác thường, nàng hỏi: "Dì Văn, dì từng thấy rồi ạ?"

"Thấy rồi." Sắc mặt của Văn Hồng Âm đã thay đổi: "Ta có thể nhìn bộ xương kia không?"

"Đương nhiên là được ạ."

Trong nhà xác của huyện nha, khi nhìn thấy bộ xương khô kia, Văn Hồng Âm lẩm bẩm: "Không phải ông ta, không phải ông ta."

Tả Khâu hỏi: "Ông ta là ai? Bà nhận ra cây chủy thủ và bộ quần áo này sao?"

"Nhận ra."

Văn Hồng Âm kể về quá khứ của mình.

Văn Hồng Âm là con gái duy nhất trong nhà, vì để gia tài kếch xù không rơi vào tay người ngoài, từ nhỏ Văn Hồng Âm đã biết mình phải kén rể. Mười sáu năm trước, trong lúc buôn bán Văn Hồng Âm quen một vị thương gia, người này thân hình cao lớn, khí chất tao nhã, lời nói cử chỉ không giống người thường, Văn Hồng Âm vừa thấy đã yêu.

Vị thương gia này tự xưng là Tiêu Cương, là nhân sĩ ở kinh thành, đã có gia thất. Văn Hồng Âm tính tình thiếu nữ, một lòng muốn có đứa con của ông ta, người nọ cũng không từ chối. Sau đó quả nhiên bà có con, người nọ biến mất khi bà mang thai được tám tháng, không chút tin tức. Vì để che giấu, cha Văn công bố với bên ngoài rằng Văn Hồng Âm đã kén rể, người ở rể lại không may qua đời, còn vì vậy mà tổ chức một lễ tang giả.

Văn Hồng Âm luôn chờ mong được gặp lại người nọ, nhưng không ngờ lại gặp cây chủy thủ của hộ vệ cạnh người ông ta và một bộ xương khô trước.

"Bà chắc chắn, cây chủy thủ này là của hộ vệ bên cạnh ông ta?" Tả Khâu đưa cây chủy thủ cho Văn Hồng Âm, nhờ bà xem kĩ lại.

"Ta chỉ từng thấy ông ta lấy ra một lần, cũng không thể khẳng định, nhưng bề ngoài hẳn là giống nhau. Lúc ấy ta muốn gọt vỏ đào lại không có con dao nào vừa tay, Tiêu Cương bảo hộ vệ Vương Hổ của ông ta lấy chủy thủ ra để gọt. Lúc ấy ta còn nói đùa với Tiêu Cương, nói ta muốn có cây chủy thủ như vậy, giữ lại sau này gọt da ông ta. Ông ta nói cây chủy thủ này được làm từ sắt tinh luyện, do triều đình quản lý, không thể tùy tiện cho người khác, nếu không sẽ mang họa đến cho ta."

"Bà nói thi thể không giống ông ta, là không giống Tiêu Cương hay là không giống hộ vệ của ông ta?" Tả Khâu lại hỏi.

"Không giống cả hai, Tiêu Cương và hộ vệ của ông ta đều khá cao lớn, nhìn chiều dài thi thể này thì người khá thấp, trừ khi..." Văn Hồng Âm dừng lại rồi nói tiếp: "Thi thể này ngâm nước mấy năm, bị ngắn lại."

"Xương ngâm nước sẽ không bị ngắn lại." Tả Khâu gọi ngỗ tác (*) Lão Thương Đầu đến, mời ông ấy xác nhận lại thời gian bị hại của bộ xương khô này.

(*) Ngỗ tác (仵作): Chức quan khám nghiệm tử thi thời xưa.

"Đại nhân, nếu nói bị hại mười năm thì còn có thể, nhưng mười sáu năm thì chắc chắn là không thể nào." Lão Thương Đầu vô cùng tự tin với trình độ của mình.

Tả Khâu gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện hôm nay, bước khỏi cánh cửa này, không ai được nói ra bên ngoài, nếu không sẽ mang họa đến cho Văn gia."

"Vâng."

Văn Hồng Âm dựa theo lời đề nghị của Tả Khâu, nói với bên ngoài mình đến huyện nha vì nhà bị mất trộm, vừa khéo mấy ngày nay trong nhà chuẩn bị hôn lễ cho Mạc Tuyết Dao và Mục An nên khá loạn, mất đồ là chuyện vô cùng bình thường.

Mạc Tuyết Dao và Đan Tầm thì nghĩ đến chuyện ngày mai, làm thế nào mới có thể lùi mối hôn sự này.