Xuân Nhật Yến

Chương 50: Tính kế



Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Cơ thể nàng gầy yếu như vậy, đúng là nên bồi dưỡng cho tốt. Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nghi ngờ.

Hoài Ngọc dựa vào vai hắn nắm chặt lấy nắm đấm nhỏ oán thầm, bản thân sao có thể dễ quên như vậy? Sống vài ngày yên ổn, suýt chút nữa ném thâm cừu đại hận ra sau đầu.

Người bên cạnh này là Tử Dương Quân, là người chính tay đẩy nàng xuống Hoàng Tuyền, cho dù là hắn bị người ta che mắt, như vậy cũng xem như là nửa đồng lõa! Nếu không phải hắn, bản thân sẽ không chết nhanh như vậy, cũng sẽ không chết không cam tâm như vậy.

Nàng không phải Bạch Châu Cơ, cho dù hắn đối tốt với Bạch Châu Cơ cũng vô dụng, hắn có lỗi với Đan Dương!

Hoài Ngọc nghiến răng, nhắm mắt lại.

Công đạo(*) này, sớm muộn gì nàng cũng phải đòi lại từ trên người hắn.

(*)Công đạo: Đạo lí công bằng.

Giang Huyền Cẩn yên lặng lật công văn, không giống với tâm tình phức tạp của người bên cạnh, tâm tình của hắn rất tốt.

Ngày trời trong, ánh sáng xuyên qua cửa sổ bọc giấy khắc gỗ, trong phòng Phật hương lượn lờ, trong tay nắm đại sự triều đình, bên cạnh ôm mỹ nhân ôn nhuyễn, gió từ cửa thổi vào, thổi đến mành mỏng động động vài cái, ý xuân tràn ngập khắp phòng.

Nếu có thể, Giang Huyền Cẩn cảm thấy, cả đời cứ trôi qua như vậy cũng không sao.

"Chủ tử."

Chạng vạng tối, Hoài Ngọc đang đi lại tản bộ trong đình viện, Thanh Ti đi theo bên cạnh nàng thấp giọng nói: "Những nô bộc kia trong Phi Vân Cung được thả ra ngoài, đều bị người của Quân Thượng giám sát."

Cẩn thận không dấu vết để ý xung quanh, Hoài Ngọc nhẹ nhàng gật đầu: "Chỉ biết là hắn không miễn xá đơn giản như vậy."

Đem người làm mồi nhử, dây ở trong tay hắn, chỉ đợi cá cắn câu thôi.

Ai nói Giang Huyền Cẩn nhân từ? Đây không phải không xem mạng người trong cung của nàng là mạng người sao?

Hoài Ngọc hạ mắt nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Ngươi nghĩ cách truyền lời cho Lục chưởng quầy, bảo hắn bảo vệ người một chút, đừng bị cá một miếng nuốt trọn."

"Vâng."

Làm như không có việc gì tiếp tục tản bộ, vừa đi vừa suy nghĩ sự việc, đang chuyên tâm suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người đang nhìn mình.

"Ai?" Hoài Ngọc rùng mình, phản ứng của Thanh Ti sau lưng càng nhanh hơn, lập tức tiến lên túm lấy người phía sau cây cột.

"Tiểu... Tiểu thư." Linh Tú thấp thỏm bất an nhìn nàng.

"Sao lại là ngươi?" Thả lỏng phòng bị, Hoài Ngọc cười nói: "Đang yên lành lại trốn sau cây cột làm gì?"

Linh Tú cắn môi: "Nô tỳ đang đợi tiểu thư, có đồ quan trọng còn chưa chuẩn bị ổn thỏa."

"Đồ quan trọng?" Hoài Ngọc hơi mờ mịt: "Đồ gì?"

Ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, Linh Tú vừa kinh ngạc vừa có hơi tức giận: "Người không nhớ sao?"

Nhìn vẻ mặt này của nàng, Hoài Ngọc nghĩ thầm không ổn, vội vàng phiền não day day huyệt thái dương: "Những chuyện trước kia... Ta không nhớ gì hết nữa, ngươi nhắc lại xem?"

Linh Tú giậm chân: "Ngày mai là ngày dỗ của Tam Di Nương, người khác không nhớ thì thôi, ngay cả người cũng có thể quên? Dựa theo phép tắc trước kia, hôm nay phải chuẩn bị xong nến thơm tiền giấy, chọn xong chỗ rồi!"

Tam Di Nương của Bạch phủ, mẹ ruột của Bạch Châu Cơ.

Lí Hoài Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, tiếp đó vỗ ót mình: "Là ta không nên quên, may mà ngươi nhắc nhở ta, Thanh Ti, mau đi giúp đỡ chuẩn bị một chút đi."

"Tuân mệnh." Thanh Ti gật đầu, xoay người đi ra ngoài viện.

Hoài Ngọc mỉm cười kéo tay Linh Tú, lắc nhẹ hai cái nói: "Linh Tú tốt, đừng giận mà, ngươi cũng biết tiểu thư nhà ngươi ngốc đã ba năm, khó tránh khỏi quên đi một số chuyện. Sau này còn có chuyện quan trọng gì ta không nhớ rõ, ngươi liền nhắc nhở ta nhé."

Linh Tú nhìn nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nàng vẫn luôn mong ngóng tiểu thư nhà mình khôi phục thần trí. Nhưng một khi khôi phục, lại giống như hoàn toàn biến thành một người khác. Nếu không phải nàng luôn tận mắt nhìn thấy, quả thực không dám tin người trước mặt này là tiểu thư yếu đuối nhà mình.

Trong lòng có nghi ngờ từ trước, nhưng chỉ xem tiểu thư gặp được kì ngộ, thay đổi lớn một chút. Nhưng vừa nhìn thấy tiểu thư và Thanh Ti ở một chỗ, Linh Tú cảm thấy bản thân dường như dư thừa, Thanh Ti mới giống người hầu hạ tiểu thư nhiều năm.

Giống như thật sự không phải tiểu thư của nàng nữa rồi.

"Aizz, đừng phớt lờ ta mà." Hoài Ngọc đưa tay quơ quơ trước mặt nàng: "Thật sự giận rồi sao?"

Linh Tú hồi phục tinh thần, thấp giọng nói: "Sao nô tỳ có thể tức giận với tiểu thư."

"Ta cực kì sợ ngươi khóc đấy." Chắp hai tay lại, Hoài Ngọc vừa thi lễ với nàng vừa cười: "Chỉ cần ngươi đừng giận, đừng khóc, ta cái gì cũng nghe ngươi hết, có được không?"

Nhìn khuôn mặt cười híp mắt kia, Linh Tú ngẩn ngơ nhớ lại trước kia ở Bạch phủ, người này cả người là vết thương, cũng an ủi nàng đừng khóc như vậy.

Trong lòng mềm xuống, nàng thở dài một hơi: "Tiểu thư quá lời rồi, nô tỳ cũng đi chuẩn bị đồ đạc, ngày mai người nhớ dậy sớm một chút."

"Được." Hoài Ngọc ngoan ngoãn đồng ý.

Linh Tú hành lễ đi khỏi, đi ra ngoài được vài bước, lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Vẫn là khuôn mặt trắng như sứ kia, tóc đen như mây, mắt hạnh cong cong. Cho dù trên đời có người giống nhau, nhưng cũng không thể có hai người giống nhau như đúc.

Người vẫn là người này, chỉ là tính tình biến đổi lớn mà thôi.

Linh Tú lắc lắc đầu, nâng váy đi ra nguyệt môn.

Hoài Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, có hơi phiền não. Loại chuyện gạt người này cũng không phải chuyện tốt, cuối cùng sẽ có lúc lộ ra sơ hở.

Trước lúc bị bại lộ, phải tốc chiến tốc thắng.

Vụ án phường đánh bạc điều tra được nửa tháng có lẻ, cuối cùng Bạch Đức Trọng cũng mang ra được tấu chương thật dày, ngày đầu tiên Hoàng đế bình phục lâm triều đã tiến lên bẩm báo.

Giang Huyền Cẩn được ban ngồi bên sườn, hơi nâng mắt lên đã có thể nhìn thấy cổ tay áo không chút nếp nhăn nào của Bạch Đức Trọng.

"Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ của dân gian, ai ngờ lại dính dáng tới quan viên triều đình." Sắc mặt Lí Hoài Lân vẫn còn tái nhợt, tay trái đặt trên gối mềm không nhúc nhích, tay phải lật dở sổ con nội thị đang cầm, trầm giọng nói: "Bạch đại nhân vất vả rồi."

Bạch Đức Trọng chắp tay: "Giám sát điều tra bách quan, thanh trừng không khí triều đình vốn là việc thuộc bổn phận của vi thần, chỉ là không ngờ Dịch đại nhân cũng dính dáng trong đó."

Chén canh kia của Tử Dương Quân bảo ông điều tra Dịch Ương, vừa điều tra mới biết Dịch Ương và phường đánh bạc kia quan hệ không đơn giản, ngày đó rõ ràng là đã chuẩn bị tốt việc bắt người từ trước, phường đánh bạc lừa gạt hai vị thiếu gia Bạch gia, Dịch Ương liền phụ trách đưa bọn họ vào đại lao.

Cái này có ý thế nào Bạch Đức Trọng vẫn chưa hiểu rõ, nhưng rất rõ ràng là nhằm vào Bạch gia của ông. Nếu đã như vậy, ông cũng không cần phải nương tay.

Lí Hoài Lân xem kĩ càng tấu chương xong, sắc mặt không mấy dễ nhìn: "Người hộ vệ Kinh Thành, nhưng lại phối hợp cùng phường cờ bạc của dân gian sao? Đã lục soát phủ đệ của hắn chưa?"

Bạch Đức Trọng gật đầu: "Đã lục soát rồi, đây là chuyện thứ hai vi thần muốn nói."

Nói xong lại lấy từ tay áo ra một bức tấu chương, hai tay nâng lên quá đỉnh đầu: "Thần không có quyền xử lí nghìn thạch của quan tướng, còn xin Thánh Thượng nhận định."

Vừa nghe lời này đã biết Dịch Ương đâm phải cái sọt, Lí Hoài Lân vội vàng sai nội thị mang sổ con trình lên, sau khi xem qua, nhíu mày giận dữ: "Hơn mười vạn lượng bạc trắng? Sao trẫm không biết năm bổng của các vị ái khanh từ khi nào lại đổi từ lương thực thành bạc vậy?"

Văn võ cả triều ồ lên, không nhịn được thấp giọng bàn tán, Liễu Vân Liệt đứng bên cạnh Bạch Đức Trọng, sắc mặt không mấy dễ nhìn.

Vốn muốn lôi hạ cấp Giang Huyền Cẩn, ai ngờ lại kéo cả Bạch Đức Trọng dính vào chứ? Bây giờ thì tốt rồi, đã không thể khiến Giang Huyền Cẩn nhượng bộ, ngược lại còn mắc Dịch Ương vào trong.

Có điều, vì sao Dịch Ương có qua lại với phường cờ bạc kia? Trong nhà còn giấu nhiều bạc như vậy, vì sao hắn không biết gì hết?

"Vi thần đã điều tra cặn kẽ, sổ sách đen trong phường cờ bạc trên phố Trường an kia tổng cộng hơn tám mươi vạn lượng, trong đó số lượng lưu động chủ yếu có ba nét, một nét là hai mươi vạn lượng chẵn, với tháng sáu đại hưng sáu năm bị người đưa vào phường cờ bạc đổi đồng xu(*), lúc đó đổi ra, đi vào phủ của tiền thừa tướng trường sử Lệ Thừa Hành. Còn có hai nét đều là năm nay chảy về hướng Dịch phủ, số lượng khám xét ra đối chiếu vừa đúng.

(*) Trù mã 筹码: Thẻ đánh bạc, thẻ tính điểm, đồng xu (Thay đổi tiền để tính trong đánh bài).

Bạch Đức Trọng thở dài: "Lúc thần hỏi dò Dịch Lang tướng, hắn hỏi là thắng được bạc trong phường cờ bạc. Nhưng, phường cờ bạc kia bịp bợm thành thói, trước sau lại để Dịch đại nhân thắng hơn mười vạn lượng... Sợ là có hơi vô lý rồi."

Tay phải hung hăng đập xuống tay vịn, Lí Hoài Lân phẫn nộ nói: "Chứng cứ rành rành như thế đặt ở trước mắt, hắn còn dám ngụy biện?"

Giang Huyền Cẩn vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng: "Bạc từ trong phường cờ bạc chảy ra, ngược lại cũng chỉ có thể là thắng được thôi."

"Quân Thượng?" Lí Hoài Lân hơi ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Giang Huyền Cẩn nâng mắt chắp tay, nói tiếp: "Chỉ là thần không hiểu, luật pháp Bắc Ngụy đề rất rõ ràng, người làm quan trong triều không được tham gia cờ bạc, người làm trái cách chức, vì sao Dịch đại nhân cố tình vi phạm?"

Hắn vừa nói vậy, Bạch Đức Trọng cũng nghĩ tới, nhíu mày nói: "Dựa theo như vậy mà nói, Dịch đại nhân không chỉ liên quan tới thông qua phường cờ bạc thu nhận hối lộ, còn vi phạm luật pháp."

Tội danh này so với nhận hối lộ chắc chắn nặng hơn, quan viên tham gia cờ bạc, trực tiếp bị cách chức xét xử.

Lí Hoài Lân trầm tư một lát, gấp sổ con lại, gật đầu: "Vậy thì giao cho Đình Úy đại nhân định tội đi."

Nghe thấy lời này, Liễu Vân Liệt miễn cưỡng hồi phục tinh thần, rũ mắt bước ra khỏi hàng chắp tay: "Thần tuân chỉ."

Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, lại nói: "Bạch đại nhân vừa nói một nét bút khác hai mươi vạn lượng chảy vào chính là phủ của Lệ Thừa Hành, ngày tháng cũng ăn khớp với chuyện nạn hạn hán ở Giang Tây, chắc hẳn vụ án tham ô của tiền thừa tướng trường sử cũng có thể hoàn toàn định tội rồi."

Vốn Lệ Thừa Hành phải bị lưu đày, nhưng vì Liễu Vân Liệt vẫn chưa tra xét được rõ hai mươi vạn lượng bạc kia ở trong phủ hắn từ đâu mà đến, cho nên tạm thời vẫn giam giữ. Lệ Thừa Hành ở trong lao trong lòng vẫn luôn thấy may mắn, mong ngóng tình thế qua đi, có người sẽ cầu tình giúp hắn.

Liễu Vân Liệt im lặng thở dài, chắp tay về phía Giang Huyền Cẩn: "Quân Thượng nói phải."

Lần này đúng là hắn đã tin sai người, dù không cam tâm cũng phải cúi đầu với Tử Dương Quân.

Nhưng hắn đã cúi đầu rồi, Giang Huyền Cẩn lại không tính cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn.

"Nhắc tới nạn hạn hán Giang Tây đại hưng năm thứ sáu, thần cả gan hỏi một câu, không biết bệ hạ còn nhớ năm đó chuyện quần thần bức cung(*)?"

(*) Bức vua thoái vị.

Giang Huyền Cẩn hỏi rất ôn hòa, nhẹ phất tay áo, giống như đang cùng Đế Vương trên long ỷ trò chuyện việc thường ngày.

Nhưng mà, lời này rơi xuống triều đường lại làm cho chúng thần kinh hãi nhao nhao hít phải khí lạnh, Lí Hoài Lân ngồi bên trên cũng chấn động.

"Tử Dương Quân!" Liễu Vân Liệt tức giận: "Đã qua nhiều năm như vậy, sao còn nhắc lại việc này?"

Năm đó Đan Dương trưởng công chúa vốn nuốt riêng ngân lượng cứu trợ thiên tai, khiến tình hình thiên tai khó giải quyết, làm dân chúng oán giận. Sau đó khăng khăng làm theo ý mình, đóng cửa ba thành Giang Tây, xử trảm hơn mười quan viên, khiến thần dân phẫn nộ. Dưới tình hình quần chúng xúc động tức giận, Liễu Vân Liệt dẫn bách quan xông vào cung, quỳ bên ngoài cung của ấu đế, tấu xin ấu đế làm chủ.

Nói là vì cầu công đạo, nhưng hành vi lúc đó xem như bức cung, cho dù chỉ là trưởng công chúa bị ép, nhưng trong lòng ấu đế cũng chưa hẳn không có không vui.

Hiện giờ hoàng đế đã tự mình chấp chính, mọi người đều ngầm hiểu mà quên chuyện này đi.

Ai ngờ Giang Huyền Cẩn nhắc lại trên triều!

Liễu Vân Liệt rất tức giận, tức giận phần nhiều còn có chút hoảng hốt, không nhịn được lén liếc về phía người trên long ỷ.

Thần sắc Lí Hoài Lân ngưng trọng, buông mắt im lặng hồi lâu, mới thấp giọng mở miệng: "Trẫm nhớ."

Lúc đó hắn chỉ có mười một tuổi, được Hoàng tỷ ôm trong lòng ngồi trên long ỷ, nhìn cung nhân căng thẳng mà ngăn chặn cửa cung, nghe bên ngoài từng tiếng "Bệ hạ", sợ tới mức run rẩy.

Lá gan của Hoàng tỷ lớn hơn hắn, vẫn luôn vỗ lưng trấn an hắn: "Đừng hoảng, chờ Từ Tiên tướng quân trở về sẽ không sao rồi, đợi lát nữa Hoàng tỷ sẽ dẫn đệ đi ngự hoa viên chơi."

"Có phải bọn họ sẽ xông vào không?" Tiểu Hoài Lân bất an nắm lấy ống tay áo của nàng.

Hoài Ngọc mỉm cười lắc đầu: "Sẽ không đâu, xông vào đây thật, Hoàng tỷ sẽ đứng phía trước đệ."

Trời có sụp xuống, cũng vẫn có Hoàng tỷ chống đỡ.

Nhớ tới ấm áp khi đó lại có cảm giác an tâm, mũi Lí Hoài Lân có hơi chua xót, nhận ra đã làm hỏng dáng vẻ, hắn vội vàng hít một hơi, định thần nhìn về phía Tử Dương Quân bên dưới.

"Quân Thượng nhắc đến chuyện này là vì sao?"

Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nói: "Lệ Thừa Hành đã nhận tội, số bạc cứu trợ thiên tai ở nơi nào cũng đã rõ, lẽ nào bệ hạ không nên đòi lại công đạo thay Hoàng tỷ của mình sao?"

Vừa nói ra lời này, không chỉ có Liễu Vân Liệt, Tề Hàn ở bên cạnh, đám người Tư Đồ Kính cũng đồng loạt đứng dậy: "Quân Thượng!"

Trưởng công chúa đã mất, trên triều được gọi là cấm kị cũng không quá, hắn nhắc đến chuyện bức cung thì thôi đi, lại còn bảo Hoàng đế đòi công đạo?

Điên rồi, điên thật rồi! Liễu Vân Liệt nghĩ không sai, Tử Dương Quân nhất định là bị người ta hạ cổ(*), không những thiên vị giúp dư đảng của Đan Dương, mà còn muốn kêu bất bình thay Đan Dương?

(*) Cổ độc: Sâu độc, là một loài côn trùng độc do con người ta nuôi dưỡng mà thành, nuôi trùng độc là một phương thức cổ xưa của vu sư, đại ý là đem tất cả các loại côn trùng có độc bỏ vào cái vò, để cho chúng đánh nhau, ăn thịt lẫn nhau, sau cùng chỉ còn lại một con duy nhất sống sót thì lấy con đó làm cổ. Người nào ăn phải thì rồ dại mê man, điên loạn, thậm chí là toàn thân thối rữa.

***

Lí Hoài Lân cũng rất ngạc nhiên, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Giang Huyền Cẩn một hồi lâu, nhỏ giọng hỏi hắn: "Thật sự có thể sao?"

Giang Huyền Cẩn khẽ cười: "Đúng chính là đúng, sai chính là sai, nếu chân tướng đã phơi bày, vậy làm người rửa sạch oan khuất có cái gì không được?"

Đôi mắt sáng lên, Lí Hoài Lân buông mày mỉm cười.

Người trong cả triều đều nhìn chằm chằm Giang Huyền Cẩn, ánh mắt có ác liệt, có nghi ngờ, càng nhiều chính là tức giận khó nguôi. Giang Huyền Cẩn ung dung ngồi đó, giống như hoàn toàn không nhìn thấy gì, dáng vẻ thong dong.

Bãi triều về phủ, Giang Sùng cùng đường với hắn, không nhịn được nói: "Tam đệ, chuyện đệ làm là đúng, nhưng như vậy, sợ là tự đưa bản thân lẻ loi ra ngoài quần thần."

Giang Huyền Cẩn lên xe ngựa, bình tĩnh nói: "Đệ chưa bao giờ cùng bọn họ hòa hợp một chỗ."

"Nhưng Đan Dương trưởng công chúa..." Giang Sùng thở dài: "Cứ coi như chuyện này lúc đầu là mọi người làm sai, nhưng cũng không thay đổi được cái gì, nàng ta đã mất rồi."

"Vốn cũng không phải muốn thay đổi cái gì." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Tựa như chuyện rửa sạch tội danh này, cũng sẽ không thay đổi những tội khác của nàng ta."

Giang Sùng hiểu ra rồi, tam đệ nhà hắn không phải trúng cổ đột nhiên muốn giúp trưởng công chúa, mà là việc đang làm hắn cảm thấy đúng mà thôi. Nhưng mà... Cũng thật sự quá cố chấp rồi.

Giang Sùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chuyển miệng nói: "Đệ có thể đi lại rồi, thì đi thỉnh an phụ thân đi, ông ấy vẫn luôn lo lắng cho đệ, hôm trước còn đến miếu cầu Quan Âm trở về cho đệ."

Quan Âm? Giang Huyền Cẩn gật đầu, cảm thấy cũng phải nên đi thỉnh an rồi.

Vì thế trở về Mặc Cư, hắn nâng mắt tìm Bạch Châu Cơ khắp nơi, định dẫn nàng cùng đi, kết quả nhà chính không có người, trong viện cũng không trông thấy.

"Chạy đi đâu rồi?"

Ngự Phong nhẹ giọng trả lời: "Ở Tẩy Nghiên Trì bên kia."

Tẩy Nghiên Trì? Chỗ đó vắng vẻ, Thanh Ti cũng đã được thả ra rồi, không có chuyện còn qua đó làm gì? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nâng bước đi qua xem.

Cạnh hồ phong thủy tốt, Linh Tú bày bàn nến hương và cống phẩm, Lí Hoài Ngọc quỳ bên cạnh chậu than, đốt từng tờ tiền giấy một.

Bạch Châu Cơ cũng rất đáng thương, nàng tốt xấu gì cũng được mẫu thân nuôi lớn đến bốn tuổi, cô nương này ngay cả dáng vẻ thân mẫu của mình như thế nào cũng chưa từng nhìn thấy.

Có điều cũng may vị Bạch Phùng Thị này đã định thân cho em bé, bằng không nàng cũng sẽ không thuận lợi như vậy mà đến bên cạnh Giang Huyền Cẩn.

Vừa nghĩ đến điều này, Hoài Ngọc rất cảm kích mà nhét tiền giấy vào chậu than.

"Tiểu thư!" Nhìn thấy bóng dáng Quân Thượng từ đằng xa, Linh Tú hoảng sợ, vội vàng kéo nàng đứng lên: "Người mau đi cản Quân Thượng lại, đừng để ngài ấy qua đây nhìn thấy."

Giang Huyền Cẩn về rồi? Lí Hoài Ngọc quay đầu nhìn một cái, bĩu môi nói: "Vừa liếc một cái, nên nhìn thấy đã nhìn thấy rồi, còn cản cái gì?"

"Vậy người cũng phải cản lại." Linh Tú hoảng hốt nói: "Quân Thượng qua đây nhìn thấy, sẽ không vui đâu!"

Nữ tử đã gả đi rồi, lại đốt tiền giấy cho mẫu thân mình ở nhà chồng, tuy rằng không phạm vào đại kỵ gì, nhưng dù sao cũng phải tránh người nhà chồng ra chứ, cho nên nàng mới chọn một nơi hẻo lánh như vậy, nghĩ rằng Quân Thượng trở về sai người đến tìm, cũng sẽ có thời gian lấp liếm.

Ai ngờ Quân Thượng lại tự mình tìm đến!

Linh Tú rất sốt ruột, đẩy nhẹ thắt lưng của tiểu thư nhà mình bảo nàng qua đó.

Lí Hoài Ngọc không hiểu tại sao, nhưng vẫn thuận theo ý của nàng đi qua đó, lập tức đụng đầu vào ngực Giang Huyền Cẩn.

"Ai nha!"

Giang Huyền Cẩn khoanh tay đứng lại, lạnh lùng hỏi nàng: "Làm gì?"

Hoài Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc che trán nói: "Chàng đụng bị thương ta rồi, đền tiền!"

Chán làm lưu manh du côn rồi, bây giờ đổi thành làm cường đạo à? Giang Huyền Cẩn lườm nàng một cái, nhìn về phía sau lưng nàng: "Nàng làm cái gì ở đây?"

Linh Tú bên kia chân tay luống cuống thu dọn đồ đạc, nhưng không thu được mùi hương khói lan trong không khí. Trong chậu than vẫn còn tiền giấy chưa cháy hết, trái cây cúng trên bàn con trong một lúc cũng không có chỗ giấu đi, nàng gấp đến nỗi nước mắt cũng muốn rơi xuống rồi.

Hoài Ngọc liếc mắt một cái, đưa tay ngăn ánh mắt của hắn lại.

"Chàng coi như chưa nhìn thấy cái gì, có được không?"

Kéo bàn tay của nàng xuống, Giang Huyền Cẩn thong thả nói: "Đã nhìn thấy rồi."

Hoài Ngọc hơi giận, túm lấy cánh tay của hắn kéo hắn xoay người lại, nói rất côn đồ: "Mượn chàng một chỗ để đốt giấy, chàng không để ý đúng chứ?"

Giọng điệu bá đạo này, tư thế giống như "Nếu ngươi để ý thì ta sẽ hô lên cho huynh đệ cả cái chợ này chém ngươi".

Giang Huyền Cẩn đánh mắt liếc nàng một cái: "Bình thường mà nói, bây giờ nàng hẳn nên thỉnh tội với ta, mà không phải là nắm lấy cánh tay của ta uy hiếp."

"Vì sao phải thỉnh tội?" Hoài Ngọc trừng mắt: "Ta đây chẳng lẽ không phải suy nghĩ vì chàng sao?"

Đốt tiền giấy trong Mặc Cư của hắn, còn là suy nghĩ vì hắn? Giang Huyền Cẩn cười nhạo, nhẹ nhàng nâng cằm: "Bịa."

"Chàng nghe ta bịa... A phi! Chàng nghe ta nói!" Lí Hoài Ngọc quẹt miệng nói: "Hôm đó chàng nói thất xuất chi điều, sau đó ta hỏi Linh Tú, Linh Tú nói điều thứ nhất trong thất xuất chi điều chính là "Không hiếu thuận với phụ mẫu"... Phụ nhân(*) không hiếu thuận với phụ mẫu là sẽ bị hưu đấy!"

(*) Phụ nhân: Phụ nữ đã có chồng.

"Hôm nay là ngày giỗ của Bạch Phùng Thị, nếu ta không ở đây đốt tiền giấy cho bà ấy, không phải là bất hiếu rồi sao? Chàng thích ta như vậy, nếu ta vì bất hiếu mà bị Giang gia hưu mất, chẳng phải chàng sẽ đau lòng lắm sao?"

"Vì nghĩ cho chàng, hôm nay tiền giấy này nói thế nào cũng phải đốt!"

Bịa chuyện thật đúng là vừa có lí vừa có cứ.

Giang Huyền Cẩn dường như có chút đăm chiêu: "Vậy ta có phải cảm ơn nàng không?"

"Người một nhà mà, không cần đa tạ không cần đa tạ." Nghe ra là lời nói mát, thế nhưng nàng da mặt dày thật sự vẫn đáp lại, thấy Linh Tú thu dọn cũng sắp xong rồi, liền kéo hắn đi ra ngoài.

Chuyện xảy ra trước mắt rõ ràng như vậy, Tử Dương Quân có thể bị lừa gạt qua đi như vậy sao?

Có thể.

Quân Thượng mắt sáng như đuốc trên triều đường, bây giờ lại mắt một mắt mở một mắt tùy ý để người bên cạnh này kéo đi khỏi Tẩy Nghiên Trì, thật sự không so đo nữa.

Đằng sau Linh Tú nhẹ nhàng thở ra một hơi, từng giọt mồ hôi lạnh rất lớn chảy ra.

Lí Hoài Ngọc không biết những quy củ của gia trạch, cho nên không cảm thấy Giang Huyền Cẩn không so đo là chuyện lớn gì, ra khoải Tẩy Nghiên Trì liền cười hì hì hỏi hắn: "Cố ý tới tìm ta, là có chuyện gì sao?"

Giang Huyền Cẩn nói: "Đi thỉnh an phụ thân."

"Được." Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu: "Quả thực cũng một khoảng thời gian chưa gặp lão thái gia rồi."

Nhìn bộ dạng này của nàng, giống như hoàn toàn không nhớ lúc trước bản thân còn bị lão thái gia nhốt vào Phật đường.

Thực ra Lí Hoài Ngọc không phải không nhớ, chỉ là chuyện trưởng bối người ta làm là hợp tình hợp lí, nàng dù sao cũng không thể cứ nắm mãi không buông tính toán chi li được chứ? Ở chỗ khác nàng đều sẽ keo kiệt ghi thù, nhưng đối với người phải gọi là cha, nàng luôn rất khoan dung.

Chí ít còn có mà gọi.

So với Bạch Đức Trọng, Hoài Ngọc cảm thấy lão già Giang gia này có một ưu điểm, chính là người hiền lành, nói cũng ít, sẽ không dạy dỗ nói không bao giờ hết giống như Bạch lão đầu.

Nhưng tình huống hôm nay dường như không giống.

"Đây là vi phụ cầu Quan Âm thay các ngươi." Lão thái gia gõ long đầu trượng, nghiêm trang để quản gia đem ngọc Quan Âm nhét vào trong lòng nàng.

Hoài Ngọc mỉm cười tạ ơn, ôm nghi hoặc mà nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi Giang Huyền Cẩn bên cạnh: "Sao Quan Âm này còn ôm một đứa nhỏ vậy?"

Sắc mặt Giang Huyền Cẩn hơi tối lại.

Nghe đại ca nói lời kia, hắn còn cảm động một phen, bởi vì Giang lão thái gia không tin thần phật, có thể vì hắn mà đi cầu Quan Âm, có thể nói là xưa nay chưa từng thấy.

Nhưng ông cầu lại là Quan Âm ban con cái.

"Phụ thân." Đưa tay day day thái dương, Giang Huyền Cẩn nói: "Chuyện con nối dõi, con vẫn luôn không vội."

Giang lão thái gia trừng mắt: "Ngươi thành thân vốn đã muộn rồi, nếu còn không tranh thủ sinh con cái, về sau Diễm Nhi đuổi lên phía trước, bối phận trong nhà chẳng phải là lộn xộn hết lên sao?"

"Có gì mà loạn?" Giang Huyền Cẩn bất đắc dĩ: "Bất kể tuổi lớn hay nhỏ, nên là trưởng bối vĩnh viễn vẫn là trưởng bối."

"Ngươi còn cứng miệng với ta!" Long đầu trượng đâm xuống mặt đất, lão thái gia nhíu mày nói: "Nhân lúc vi phụ còn có vài năm mạnh khỏe, tiểu tử ngươi nắm chặt thời gian cho Giang phủ thêm một cháu trai, có khó như vậy sao?"

Nói xong còn nhìn Lí Hoài Ngọc một cái.

Hoài Ngọc cầm Quan Âm chớp mắt vô tội, vẻ mặt cần bao nhiêu mờ mịt có bấy nhiêu mờ mịt.

Giang Huyền Cẩn hơi nhíu mày, tiến lên chắn phía trước nàng, không vui nói: "Loại chuyện này cần xem duyên số, sao có thể cưỡng cầu?"

Giang lão thái gia thở dài: "Vi phụ cũng không phải bắt các ngươi ngày mai liền sinh một đứa, chỉ bảo các ngươi cũng đừng để vi phụ đợi quá lâu."

"Con biết rồi." Giang Huyền Cẩn buông mắt ưng thuận.

Lí Hoài Ngọc nhìn hắn, cảm thấy tuy rằng ngoài miệng hắn không vui trước ý thúc giục của lão thái gia, nhưng hình như cũng khá trông đợi có một đứa con.

Đáng tiếc, sờ sờ bụng của mình, Hoài Ngọc nhún vai. Thuốc nên uống, một lần nàng cũng không uống thiếu.

Vài ngày tiếp theo, ngoại trừ thượng triều, thời gian còn lại Giang Huyền Cẩn đều ở cùng nàng trong Mặc Cư.

Hoài Ngọc đưa tay móc một sợi tóc của người này, hữu khí vô lực nói: "Người như chàng kì lạ thật, ăn cơm thì ồn ào vết thương đau muốn người ta bón, sao buổi tối lại không đau nữa hả? Sinh khí dồi dào thế!"

Giang Huyền Cẩn mở miệng đem toàn bộ lời nói của nàng lấp kín vào trong cổ họng.

Thật sự nghe lọt lời của lão thái gia rồi sao? Hoài Ngọc nhướn mày, không biết xấu hổ dây dưa cùng hắn, mũi chân móc một cái buông rèm xuống.

Liều chết mây mưa, không biết mệt mỏi mà tham hoan (Tham lam hoan ái), hắn muốn bao nhiêu thì nàng cho bấy nhiêu, coi như đem toàn bộ niềm vui cá nước(*) Đan Dương chưa từng được hưởng bù về.

(*) Ngư thủy chi nhạc 鱼水之乐 (niềm vui cá nước): Đại ý là quan hệ thân mật, niềm vui của việc hoan ái.

Chỉ là sau khi xong chuyện, thế nào cũng không thiếu một chén thuốc "Bổ huyết ích khí".

Trăng lên đầu cành, ánh sáng nhu hòa trong trẻo, Hoài Ngọc cầm cây lược gỗ chải tóc giúp hắn. Giang Huyền Cẩn dựa nửa người vào đầu giường, ngưng thần nhìn người trước mặt.

Đây là người của hắn.

Trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ này, lồng ngực hơi nóng lên, không nhịn được nắm lấy bàn tay nàng cầm cây lược gỗ, đặt lên bên môi một nụ hôn.

Một trận tê dại từ mu bàn tay truyền tới lồng ngực, Hoài Ngọc rùng mình một cái, chớp mắt nhìn hắn.

Giữa mi mục Giang Huyền Cẩn phủ một tầng ánh trăng sáng, trong đôi mắt ướt át đen kịt kia nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích. Mái tóc đen hơi rối loạn, áo bào khép nửa, quả thực là sắc đẹp vô biên.

Nuốt một ngụm nước miếng, Hoài Ngọc không nhịn được đưa tay xoa nhẹ lên mặt hắn: "Tiểu mỹ nhân, ngày mai theo ta đi một chuyến đến chùa được không?"

Chùa? Giang Huyền Cẩn nghi hoặc: "Đi làm gì?"

Bĩu môi chỉ chỉ vào miếng ngọc Quan Âm xin con đặt ở chiếc bàn bên cạnh kia, Hoài Ngọc cười nói: "Thứ này phải tự mình đi xin mới được."

Giang Huyền Cẩn im lặng.

Người này thật sự tưởng hắn nôn nóng muốn có hài tử sao?

Lòng bàn tay vuốt ve bả vai nàng, hắn cũng không giải thích nhiều, kéo nàng qua, thấp giọng nói: "Cầu người không bằng cầu mình."

Lí Hoài Ngọc dở khóc dở cười, vừa đưa tay đẩy hắn ra vừa nói: "Ngày mai thế nào cũng phải đi một chuyến, ta buồn chết rồi."

"Được." Hắn đáp một tiếng, khẽ cọ cọ nàng, lại cuốn vào trong chăn uyên ương.

Ngày hôm sau, Giang Huyền Cẩn lên đường đi vào triều, Hoài Ngọc đỡ eo dựa vào bên giường kêu rên liên tục.

Linh Tú đỏ mặt xoa eo giúp nàng, nhỏ giọng nói: "Thừa Hư bọn họ đều nói, Quân Thượng trước kia không thích gần nữ sắc."

"Ta phi!" Lí Hoài Ngọc trở mình khinh bỉ nói: "Người trước kia càng nghiêm chỉnh, về sau càng lưu manh!"

"Đây đều là ân sủng đó tiểu thư." Linh Tú nói: "Người khác mong cũng không mong được đâu."

Nàng biết chứ, Giang Huyền Cẩn thích nàng rồi, muốn để nàng sinh hài tử, nhưng cũng không thể hoàn toàn không có chút tiết chế nào chứ? Tội nghiệp cái thắt lưng già này của Bạch Châu Cơ, đều sắp gãy rồi.

Cắn răng chịu đựng một lúc, Lí Hoài Ngọc thoáng nhìn thấy Thanh Ti đã trở về, vội vàng căn dặn Linh Tú: "Lấy cho ta đồ ăn sáng tới đây."

"Vâng." Linh Tú đáp lời liền ra ngoài, Thanh Ti vào trong, tiện tay đóng cửa lại.

"Thế nào rồi?"

"Hồi chủ tử, tin tức đã truyền ra ngoài rồi."

"Rất tốt." Cầm lấy tay nàng chống người rời giường, Hoài Ngọc tìm một bộ y phục màu trắng mộc mạc thay vào, dùng xong bữa sáng liền chuẩn bị ra ngoài.

Thừa Hư vẫn đang trông giữ ở cửa viện, nhìn thấy nàng mang theo Thanh Ti ra ngoài, có chút bất ngờ nói: "Người không đợi Quân Thượng sao?"

Hoài Ngọc nói: "Ở trong phòng suốt buồn bực khó chịu, ta đi Bạch Long tự trước, đi dâng nhiều thêm hai nén hương. Đợi Quân Thượng hạ triều trở về, ngươi bảo chàng tới tìm ta."

Ở trong Mặc Cư nhiều ngày như vậy, khó chịu cũng là bình thường, Thừa Hư không có chút nghi ngờ nào, gật đầu đồng ý.

Ra khỏi cửa ngồi lên xe ngựa, Thanh Ti nhỏ giọng nói: "Lục chưởng quầy nói trong một canh giờ nữa sẽ truyền tin tức tới."

Lí Hoài Ngọc gật đầu, sờ sờ chuỗi Phật châu trên cổ tay, trong nháy mắt thoáng áy náy, sau đó lại bình tĩnh nói: "Xuất phát."

Giang Huyền Cẩn lấy người trong Phi Vân Cung của nàng làm mồi nhử, muốn bắt người gây chuyện đằng sau, vậy vì sao nàng không thể lấy hắn làm mồi nhử, cùng bắt người gây chuyện đằng sau? Với bản lĩnh của hắn, muốn giữ mạng đơn giản hơn những cung nhân kia rất nhiều.

Chủ ý này nàng quyết định từ vài ngày trước, tìm một cơ hội dẫn hắn xuất phủ, ngầm thả tin tức ra ngoài, xem những người phía sau màn có động tâm với cơ hội ám sát tuyệt vời này không.

Nếu đã động tâm, vậy nàng sẽ có chiêu phía sau chờ bắt người, nếu không động tâm... Thì coi như nàng cùng Giang Huyền Cẩn ra ngoài đốt vài nén hương.

Đây là sắp xếp rất hợp lí, nhưng không biết vì sao, nàng có hơi hoảng sợ.

Giang Huyền Cẩn không biết gì hết, sau khi hạ triều nghe thấy lời Thừa Hư truyền lại, mang theo người đi về hướng Bạch Long tự.

"Chủ tử tâm tình không tồi." Nhìn người trong xe, Thừa Hư ngồi bên ngoài càng xe nhỏ giọng nói thầm: "Mấy ngày nay hình như vẫn luôn rất cao hứng."

Ngự Phong nói: "Mọi việc như ý, hơn nữa phu nhân thuận theo."

Chủ yếu là phu nhân thuận theo, tùy ý để hắn ức hiếp, có thể không vui sao? Một người nghiêm túc như vậy, hôm nay lại cười thầm sau lưng phu nhân, con ngươi đen láy lành lạnh kia cười rộ lên, không biết làm tan chảy mấy tầng núi xuân.

Nhớ tới lúc sáng sớm Quân Thượng rời khỏi Mặc Cư bên môi còn mang ý cười, Thừa Hư không nhịn được rùng mình một cái.

Xe ngựa đi qua rừng cây thành Bắc, xung quanh rất yên tĩnh. Thừa Hư và Ngự Phong đều im lặng, ngưng thần đề phòng.

Rừng cây này trước kia có khá nhiều người qua đường, hôm nay không biết vì sao, cả một con đường từ đầu đến cuối cũng chẳng có lấy một người. Thừa Hư đang cảm thấy kì lạ, bỗng chốc nghe thấy một tiếng rít phá không trung.

"Chủ tử cẩn thận!" Khẽ hô lên một tiếng ngăn ám khí lại, hai người đồng loạt xuống xe cùng hộ vệ bên cạnh, vây quanh toàn bộ xe ngựa.

Bóng ảnh trong rừng cây lay động, không đến một lúc sau liền xuất hiện một bóng người âm thầm bí mật. Giang Huyền Cẩn vén màn xe lên nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.

Ngự Phong rút Nga Mi thứ tiến lên cùng Thừa Hư, lại phát hiện người đến thật sự không ít, động tĩnh bốn phương tám hướng xung quanh không ngừng, cành cây rung động xào xạc. Nhưng dường như bọn họ đang kiêng dè gì đó, chậm chạp không ra tay.

"Càng ngày càng nhiều người rồi." Lòng Thừa Hư trầm xuống, quay đầu thấp giọng nói: "Chủ tử, đợi lát nữa chúng ta mở được một lỗ hổng ra bên ngoài, ngài đi trước."

Giang Huyền Cẩn xuống xe, quét mắt nhìn xung quanh, lắc đầu nói: "Không đi được nữa rồi."

Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, biết bên cạnh hắn thường luôn luôn mang theo hộ vệ, nên bọn họ sớm đã mai phục người gấp nhiều lần, đặc biệt đợi hắn ở chỗ này.

Lành ít dữ nhiều.

Thừa Hư có hơi nôn nóng: "Là ai để lộ tin tức?"

Ai biết chứ? Giang Huyền Cẩn mím môi, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, nếu để bị thương nữa, trở về Bạch Châu Cơ nhất định sẽ lại hung dữ mà gào hắn.

Nhưng mà, bây giờ ngay cả hắn có trở về được hay không cũng không dám khẳng định.

Tiếng động sột sột soạt soạt không ngừng truyền đến, xung quanh lẻ tẻ vài người đã biến thành vài chục người, cuối cùng có hơn trăm người cầm đao che mặt vây xung quanh bọn họ.

"Lại gặp mặt rồi."

Người cầm đầu tiến lên giơ đao trong tay về phía hắn: "Quân Thượng, lần trước ta từng nói rồi, nếu ngươi muốn bảo vệ cho súc sinh kia, vậy đi chết cùng đi!"

Câu này... Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Lại là ngươi."

Ngày đó đám người muốn đập quan tài của Đan Dương trên đường kia, Dịch Ương vấn luôn không truy xét được, chưa từng nghĩ lại xuất hiện ở đây.

"Là ta, lần trước kính trọng ngài, không xuống mạnh tay." Người nọ cười lạnh: "Lần này sẽ không giống nhau nữa."

Nghiêm túc nhìn chằm chằm đánh giá hắn một lúc, Giang Huyền Cẩn nói: "Ta đã gặp ngươi."

Người cầm đầu kinh hãi, theo bản năng sờ sờ khăn che mặt trên mặt mình, nhíu mày nói: "Hù dọa ai chứ?"

Chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài, cho dù đã từng gặp cũng không thể nhận ra được.

Giang Huyền Cẩn lắc đầu, còn định nói thêm, bên cạnh đã có người nói: "Đại nhân, đừng kéo dài thời gian, cẩn thận người này lừa gạt!"

Có đạo lí, người nọ gật đầu, vung đại đao trong tay lên, mang người chậm rãi ép tới.

Một đám người đen kịt áp tới, Thừa Hư và Ngự Phong nhìn thấy rất tuyệt vọng. Xem xét chênh lệch của đám người này, võ công cao hơn cũng vô dụng, chỉ có thể liều mạng xem có thể để Quân Thượng có một đường sống hay không.

Ánh đao rét mướt, sát khí bốn phía, mười mấy hộ vệ bị ép chen chúc thành một đoàn, sợ hãi mà bảo vệ Tử Dương Quân ở bên trong, bầu không khí hết sức căng thẳng.

Chính tại lúc này, trong rừng cây lại vang lên loạt âm thanh sột soạt.

Người ở vòng vây bên ngoài nhất chú ý đến, quay đầu lại nhìn, đều giật nảy mình, vội vàng vỗ người bên cạnh, ý bảo bọn họ cẩn thận phía sau. Vòng này vỗ vòng kia, người cầm đầu giơ đao vừa muốn động thủ, bả vai đã bị người vỗ vỗ.

"Làm gì vậy?" Hắn bực mình quay đầu.

Trong rừng cây, lá cờ của quân hộ thành tung bay, phó tướng Tưởng Khu cùng Đình Úy Chính Từ Yển đứng ở đằng trước, vừa thấy bọn họ đã nhận ra, giơ tau liền hô: "Bắt người!"

"Vâng!" Hai trăm quân hộ thành cùng hô, âm thanh vang trời.

Phản ứng đầu tiên của tất cả người bịt mặt là chạy, xông ra vòng vây xé ra một lỗ hổng, sau đó liều mạng xông ra ngoài.

Giang Huyền Cẩn trầm giọng phân phó: "Bắt người sống."

Thừa Hư và Ngự Phong đáp lời, phóng lên trên, một trái một phải giữ lại người cầm đầu kia.

Trong rừng cây nổi lên chém giết, đao kiếm va chạm, tiếng quát tháo không ngừng, những người bịt mặt chạy trốn được đầu cũng không quay lại, không chạy thoát được liền không cần mạng mà chống cự, vừa nãy còn như bọ ngựa nắm chắc phần thắng trong tay, chưa đến nửa canh giờ sau đã bị hoàng tước nuốt vào trong bụng.

Từ Yển và Tưởng Khu vội vàng tiến lên hành lễ: "Quân Thượng hoảng sợ."

Nhìn bọn họ, Giang Huyền Cẩn hoàn toàn không có niềm vui sống sót sau nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Ai cho các ngươi lá gan này?"

Tưởng Khu ngỡ ngàng: "Lời này của Quân Thượng là có ý gì? Ti chức cùng Từ đại nhân nghe người bẩm báo nói Quân Thượng bị kẻ xấu bao vây tại đây, cho nên vội tới..."

"Mới chưa đến một nén nhang." Giang Huyền Cẩn cắt ngang lời hắn: "Bản quân bị bao vây mới chưa đến một nén nhang, các ngươi đã có bản lĩnh tập kết xong nhiều người như vậy, chạy trên hai dặm tới đây?"

Một nén nhang? Từ Yển ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Quân Thượng, đám bọn ta là từ một canh giờ trước thu được tin tức, qua đây không thấy ai, vốn tính rút lui, ai ngờ đột nhiên lại thấy xe ngựa của ngài, bọn ta cảm thấy sự tình có kì lạ, mới nhìn thêm một lúc, ai ngờ tới..."

Một canh giờ đã trước nhận được tin tức?

Lúc này đến phiên Giang Huyền Cẩn ngạc nhiên, một canh giờ trước hắn vừa mới hạ triều, còn chưa đi tới bên này, sao lại có người nói hắn bị bao vây?

Xoay người nhìn xung quanh, trên mặt đất thi thể nằm lộn xộn, trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, Thừa Hư và Ngự Phong cố sức áp chế người cầm đầu, đang trói hắn bằng dây thừng.

Nâng bước tới đó, Giang Huyền Cẩn đưa tay kéo khăn che mặt của người này xuống.

Một khuôn mặt rất quen mắt, nhưng hắn không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.

"Vậy mà không tiếc lấy thân làm mồi nhử cũng muốn bắt được ta." Người kia nhổ một ngụm nước miếng, ha ha cười nói: "Làm Tử Dương Quân coi trọng đến mức này, ta cũng không tính là thiệt!"

"..."

Hắn không lấy thân làm mồi nhử, là người khác lấy hắn làm mồi nhử.

Trong lòng có chút tức giận, Giang Huyền Cẩn đứng thẳng người nói: "Đã là thích khách, làm phiền hai vị đại nhân mang về nha môn tra hỏi cẩn thận."

"Quân Thượng không cùng về thành sao?" Từ Yển hiếu kì.

Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Bản quân còn có chuyện phải làm, các ngươi mang hắn đi đi."

"Vâng."

Thừa Hư nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Xảy ra chuyện như vậy, ngài còn muốn đi Bạch Long tự sao?

Thuộc hạ đi thông báo cho phu nhân một tiếng, thuận tiện mang nàng ấy hồi phủ luôn."

"Chỗ như thế này, ngươi để nàng đi qua, còn không phải dọa sợ sao?" Đè tức giận xuống nói một câu như thế, Giang Huyền Cẩn phất tay lên xe ngựa.

Thừa Hư không lên tiếng nữa, lần nữa ngồi lên càng xe cùng Ngự Phong, tiếp tục đi về phía Bạch Long tự.

Trong Bạch Long tự hương khói lượn lờ.

Thanh Ti liên tục nhìn người bên cạnh nhiều lần, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Người đừng cắn nữa."

Lí Hoài Ngọc hồi thần, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện bản thân vẫn luôn cắn móng tay, cười gượng hai tiếng, vội vàng nắm tay lau lau vào xiêm y.

"Căng thẳng?" Thanh Ti nhíu mày.

"Không có, ta căng thẳng gì chứ?" Tiện tay cầm một ống thăm tới lắc lắc chơi đùa, Hoài Ngọc thờ ơ nói: "Sống chết có mệnh, phú quý do trời mà."

"Người..." Thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm nàng, Thanh Ti lắc đầu: "Không nên lấy thân đánh cược."

Quyết định gả cho Tử Dương Quân này thật sự có chút hoang đường, tuy nói bây giờ Tử Dương Quân đúng thật là động tâm như ý nguyện của nàng, nhưng bản thân nàng thì sao? Cũng không có cách hận hắn như trước kia được nữa rồi sao?

"Aiya, đừng lo lắng mà." Nàng cười thoải mái: "Ta không sao, đều là góp vui lấy lệ, ngươi đừng bị ta diễn lừa."

Thật sao? Thanh Ti mím môi khẽ than.

Ống thăm bị lắc đến vang lên ầm ầm, Lí Hoài Ngọc nhìn chằm chằm cửa Bạch Long tự, có chút thất thần.

Một cây sâm bị lắc rơi ra ngoài, rơi "Lạch cạch" một tiếng trên mặt đất, nàng giật mình, cúi người nhặt.

"Châu Cơ." Thanh âm phật hương lượn lờ vang lên ở cửa.

Lí Hoài Ngọc hoảng sợ, lập tức nâng mắt lên, vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía xa xa, nàng nhếch miệng mỉm cười.

Giang Huyền Cẩn tao nhã như cũ, trên người không dính chút máu nào, đi về phía nàng, như thần tiên hạ xuống Thiên Cung, giữa mi mục ẩn hiện mây khói lóng lánh của ngày tháng.

Cúi đầu nhìn cây sâm trong tay, nàng cười vui vẻ, đưa tay giơ nó lên trước mặt, tung tăng nói: "Chàng xem, chàng vừa tới đã được một thượng thượng kí! (Quẻ cực tốt)."

Vừa trải qua một đường sinh tử, trong lòng Giang Huyền Cẩn có bất an cùng tức giận, nhưng cúi đầu vừa nhìn thấy nàng, hắn không nhịn được liền kéo giãn lông mày theo nàng: "Vậy sao?"

"Tốt quá rồi!" Nắm lấy thẻ, Hoài Ngọc duỗi tay ôm lấy hắn, tựa đầu chôn trước ngực hắn, dừng một chút, lại lặp lại lần nữa: "Thật sự tốt quá!"

Một quẻ thượng thượng kí thôi mà, vui vẻ đến mức như thế sao? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nhưng vẫn để nàng ôm tùy ý, đứng cùng nàng một lát.

Trong lòng có hơi xiết lại, nói không ra là bởi vì sao, Lí Hoài Ngọc nhắm mắt, tay càng ôm càng chặt, rất muốn cắn răng đem hắn nhập vào trong xương cốt mới thôi.

Nhưng nàng không thể thất thố, không thể để hắn phát hiện ra manh mối được.

Hít sâu một hơi, Hoài Ngọc buông hắn ra, nửa oán trách nửa đau lòng hỏi: "Hôm nay lâm triều lại kéo dài sao?"

Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Trên đường gặp chút chuyện."

"Sao vậy?" Nàng nâng mắt, trong mắt một mảng trong suốt, không có nửa phần chột dạ nào.

Nhìn chằm chằm nàng một lúc, Giang Huyền Cẩn buông mắt: "Không có gì, rắc rối nhỏ, đã giải quyết rồi."

Vậy còn gọi là rắc rối nhỏ? Sắc mặt Thừa Hư phía sau vẫn trắng bạch, nếu quân hộ thành không đến thì hậu quả sẽ là gì? Hắn không dám nghĩ thêm!

Kéo nàng vào đại điện trong chùa, Giang Huyền Cẩn nói: "Dâng hương dập đầu."

Hôm nay khách hành hương không nhiều lắm, được biết Tử Dương Quân muốn tới, trong điện chính càng yên ắng. Phật đường to như vậy chỉ có hai người bọn họ quỳ, Giang Huyền Cẩn muốn rút tay ra để chắp tay thi lễ, người bên cạnh lại túm chặt lấy hắn không chịu buông.

"Làm gì thế?"

Gắt gao giữ lấy tay của hắn, Hoài Ngọc cười nói: "Đã nói không buông rồi."

"Đừng làm càn, khinh nhờn cửa Phật."

"Phật mới không cảm thấy đây là khinh nhờn." Một tay túm lấy hắn, tay kia thì dựng trước người, Lí Hoài Ngọc nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nhìn về phía tượng Phật kim thân kia, thành kính mà khom lưng.

Giang Huyền Cẩn giãy dụa cũng không có kết quả, ghét bỏ mà nhìn nàng vài cái, dập đầu trước Phật nhiều hơn ba cái.

Khởi hành hồi phủ, hai người ngồi trong xe, Hoài Ngọc bắt đầu líu ríu nói về chuyện nàng nhìn thấy trong lúc đợi hắn, cái gì mà có nữ tử si tâm đến cầu nhân duyên này, có hán tử có lòng hiếu thuận đến cầu mẫu thân nhà mình bệnh nặng mau khỏi này, những chuyện rất bình thường, nói ra từ miệng nàng lại thêm vài phần thú vị.

Giang Huyền Cẩn yên lặng nghe, tính toán không xa lắm là tới rừng cây kia, liền lấy khăn tay ra, không nói hai lời che miệng mũi của nàng lại.

"Sao vậy?" Lí Hoài Ngọc chớp chớp mắt, giọng ồm ồm nói: "Chàng đột nhiên cảm thấy dung mạo ta khuynh thành, nên che lại sợ sơn tặc cướp à?"

"Nghĩ nhiều." Hắn lắc đầu.

Hoài Ngọc mỉm cười, để hắn tùy ý đưa tay bịt lại, làm bộ như không ngửi thấy mùi máu tươi trong gió thổi từ bên ngoài vào.

Vào thành chính, Giang Huyền Cẩn thấp giọng hỏi nàng một câu: "hôm nay chuyện muốn đi Bạch Long tự, nàng có từng nói với người khác không?"

"Có nói." Hoài Ngọc nói: "Dù sao cũng phải nói rõ với người trong Mặc Cư một tiếng chứ."

"Ngoại trừ người trong Mặc Cư thì sao?"

"Ta luôn ở trong lầu chính, người bên ngoài Mặc Cư, ta đi chỗ nào nói được?"

Giang Huyền Cẩn gật đầu, không hỏi thêm.

Lí Hoài Ngọc buông mắt nắm lấy tay hắn, cảm thấy người này thật ra cũng rất đơn thuần, nàng nói gì hắn cũng tin.

Đi ngang qua quan đạo, bên ngoài có tiếng người ồn ào, Hoài Ngọc tò mò hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào xảy ra chuyện sao?"

Thừa Hư quay đầu hướng về phía trong xe nói: "Là có hoàng bảng dán ra."

"Hả? Dán cái gì?"

Nghe dân chúng bàn luận một hồi, Thừa Hư nói: "Bệ hạ thân bút chiếu tội danh của tiền thừa tướng trường sử Lệ Thừa Hành, cụ thể viết cái gì thuộc hạ không nhìn thấy, nhưng mọi người hình như đều nhắc đến Đan Dương trưởng công chúa."

Hoài Ngọc sửng sốt, cầm lấy tay Giang Huyền Cẩn lắc lắc: "Nhất định chàng biết đúng không?"

Giang Huyền Cẩn nói: "Mấy ngày trước nàng đã xem qua rồi."

Mấy ngày trước... Hoài Ngọc líu lưỡi: "Nói cái chuyện trưởng công chúa bị oan kia á?"

Hắn gật đầu.

Trong lòng khẽ động, nàng phồng miệng làm nũng: "Ta muốn đi xem náo nhiệt, bệ hạ thân bút đó! Ta chưa từng nhìn thấy chữ bệ hạ của chúng ta viết như thế nào."

"Không được."

"Vì sao?"

"Quá nhiều người, nguy hiểm."

Hoài Ngọc nghiến răng: "Vậy chàng đi theo cùng ta!"

Người này thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên, Giang Huyền Cẩn lắc đầu, thu tay của mình lại, lạnh mắt quay đầu đi.

Hoài Ngọc thấy thế, bàn tay buông lỏng liền lập tức tung người xuống xe, bản thân chen vào trong đám người.

"Chủ tử?" Thừa Hư dừng lại ở ven đường, thấy bóng dáng dồi dào sức sống kia của phu nhân, khó xử hô lên một tiếng.

"Ai quản nàng ấy." Người trong xe hừ lạnh.

Người trước hoàng bảng quá nhiều, dù hôm nay Lí Hoài Ngọc ăn mặc đơn giản, cũng không thể chen lên bức tường người đằng trước, nàng tức đến túm váy nhảy tại chỗ. Lúc nhảy lên cao nhất, có thể vượt qua đầu người đằng trước lướt qua bóng của hoàng bảng nhìn lướt một cái. Nhưng chỉ một nháy mắt đã rơi xuống đất, căn bản không nhìn rõ chữ bên trên.

Một bụng tức giận, Hoài Ngọc dốc hết sức lực, đạp đất ra sức nhảy lên, không cam tâm mà nhìn một cái lại bị rơi xuống.

Nhưng lần này, nàng còn chưa rơi xuống, trên eo lại đột nhiên bị xiết chặt.

Có người đưa tay túm lấy eo nàng, không chỉ ngăn lại chiều hướng nàng rơi xuống, còn mang nàng giơ lên cao hơn một chút.

Hoài Ngọc sửng sốt, nghi ngờ mà quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Giang Huyền Cẩn.

"Nhìn mau." Hắn lạnh giọng nói.

Lí Hoài Ngọc trợn tròn mắt, tư thế này thật đúng là... Bên cạnh không ít dân chúng cũng đều kinh ngạc nhìn qua.

"Không xem nữa?" Thấy nàng không phản ứng, Giang Huyền Cẩn buông tay mang nàng hạ xuống, xoay người muốn đi.

"Ai ai!" Đưa tay kéo hắn lại, Hoài Ngọc dở khóc dở cười, ôm lấy cánh tay hắn không thả lỏng: "Nếu đã nhịn đau vết thương nâng ta lên, không bằng đi thêm hai bước nhìn giúp ta?"

Giang Huyền Cẩn rất không kiên nhẫn: "Quá nhiều người."

"Cứ coi như bọn họ là củ cải trắng đi!" Nàng giậm chân.

Không vui nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nhìn Thừa Hư và Ngự Phong ở phía sau.

Hai người hiểu ý, xuống xe liền đi tới mở đường.

Chúng bách tính vốn tới xem hoàng bảng. Đợi bọn họ chen vào trong, ánh mắt của những người này đều dừng trên người Giang Huyền Cẩn.

Giang Huyền Cẩn đen mặt lại.

Nhận ra vị ông nội này càng ngày càng nóng nảy, Hoài Ngọc vội vàng ngẩng đầu, dùng tốc độ nhanh nhất xem xong hoàng bảng.

Hoài Lân chiếu tội tham ô của Lệ Thừa Hành, đem bạc cứu giúp thiên tai đại hưng năm thứ sáu đi nơi khác trực tiếp giải quyết viết xuống. Hắn không làm rõ rửa sạch tội danh của Đan Dương trưởng công chúa, nhưng mọi người nhìn vào đều hiểu được, Lệ Thừa Hành là đầu sỏ gây nên, bọn họ nghi oan Đan Dương rồi.

Trong lòng nóng lên, Hoài Ngọc hít một hơi, thỏa mãn kéo Giang Huyền Cẩn quay về xe ngựa, vùi đầu vào ngực hắn.

Cảm ơn chàng.

Trong lòng nàng nói như vậy.

Đương nhiên Giang Huyền Cẩn không nghe thấy, chỉ coi nàng nhảy mệt rồi, thấp giọng bảo Thừa Hư mau hồi phủ.

"Ta còn muốn đi nha môn một chuyến." Đến cổng Giang phủ, hắn để nàng xuống dưới, mím môi nói: "Nàng cứ dùng bữa trưa trước đi, không cần đợi ta."

"Được." Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn xe ngựa của hắn tiếp tục đi về phía nha môn.

Thừa Hư đi theo rồi, nhưng Ngự Phong ở lại.

Đứng bên cạnh nàng do dự một hồi, hắn vẫn nhỏ giọng nói: "Vừa nãy trên đường tới Bạch Long tự, Quân Thượng bị người bao vây, suýt nữa bỏ mạng."

Lí Hoài Ngọc dừng lại, từ từ xoay người, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Tình huống lúc đó rất nguy cấp sao?"

"Ngàn cân treo sợi tóc."

"Vậy Quân Thượng của các ngươi... Sao giống như người không có chuyện gì vậy?"

Ngự Phong lắc đầu nói: "Bất kể xảy ra chuyện gì, ngài ấy đều không để người lo lắng."

Thậm chí lúc trở về, còn sợ nàng biết trong rừng có người chết, nghĩ cách giấu đi.

Một khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên, tâm lại mềm mại hơn bất cứ thứ gì.

Cổ họng có hơi xiết lại, Hoài Ngọc cắn răng, hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cái thứ cảm giác kì lạ xuống dưới.

Không thể cảm động, sao nàng có thể bị hung thủ giết người làm cảm động chứ?

Thủ đoạn của Giang Huyền Cẩn so với nàng chỉ có hơn chứ không kém, không có gì phải đau lòng, cho dù suýt chết, hắn cũng vẫn chưa chết mà? Không giống nàng, đã thay đổi không trở về Đan Dương được nữa.

Xiết chặt nắm đấm, Lí Hoài Ngọc ổn định tinh thần, treo lên vẻ mặt sốt ruột giả dối, lẩm bẩm nói: "Vậy đợi chàng ấy trở về, ta nên an ủi cẩn thận một phen."

***

Đôi lời editor: Rất xin lỗi các bạn đã và đang theo dõi ủng hộ bộ truyện này, thời gian gần đây mình bận quá, không có thời gian ra chương đều đặn và trễ deadline đến cả tháng, ở đây xin chân thành nói xin lỗi các bạn, hi vọng các bạn yêu thích và đủ kiên nhẫn theo dõi, đồng hành với mình và bộ truyện đến cuối cùng, chân thành cảm ơn!!!

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!