Xuân Ý Nháo

Chương 44



Một luồng ánh sáng đỏ vụt sáng trên không trung, để lại một vệt ngoằn nghèo, thậm chí còn làm thành hai vòng tròn. Nguỵ Vô Tiện người này, thích nghịch phá, ngự kiếm cũng không đàng hoàng, rất là nhiều trò, cũng may mà thân pháp hắn linh hoạt, kỹ xảo ngự kiếm thế này, người bình thường cũng không thể làm được.

Lam Vong Cơ biết tính hắn, cũng không nói nhiều, im lặng vững vàng theo phía sau hắn.

Một đường đến Kỳ Sơn, sau đi đáp xuống đất cả hai cùng đến nơi đăng ký, sau đó đến gian phòng được sắp xếp. Dù sao đây cũng là sự kiện lớn của bách gia, cũng cần có thể diện, nên hai người nghiêm túc thay đổi trang phục khác. Nguỵ Vô Tiện đổi sang trang phục màu tím của Giang thị, nhưng người này vốn xuề xoà, nên mặc trang phục cũng xuề xoà, Lam Vong Cơ thấy không được, bắt hắn lại, chỉnh sửa sang cho đàng hoàng.

Chỉnh vạt áo trước cho ngay ngắn, sau đó che chắn thật kín đáo, từ cổ trở xuống không lộ ra một chỗ nào, rồi quấn băng cổ tay cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện cũng không phản đối, ngoan ngoãn để cho y mặc quần áo, đứng đó cười tủm tỉm, "Lam nhị công tử khẩn trương mặc cho ta như thế làm gì?" Lam Vong Cơ im lặng tiếp tục mặc quần áo cho hắn, Nguỵ Vô Tiện ghé vào sát hơn, mặt cười xấu xa, lại nói: "Bây giờ muốn cắn, thì đừng sợ nha".

Vì phải tham gia cuộc thi bắn cung, đến Kỳ Sơn khẳng định là không thể đụng đến hắn mấy ngày, cho nên tối hôm qua Lam Vong Cơ đã trói hắn trên giường, chơi đùa một trận ra trò. Lam Vong Cơ cắn hắn, điên cuồng để lại dấu vết trên người hắn, nhưng dường như đều đã tính toán trước, sau khi mặc quần áo thì không nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì.

Kỹ năng này, Nguỵ Vô Tiện chịu thua, nhưng hắn không để thắng Lam Vong Cơ ở trên giường, cho nên luôn muốn tìm lại chút thể diện thông qua khoản mồm mép, lại cười nói: "Lam Trạm, ngươi mặc chật thế này, ngực ta bị ma sát khá đau, tối hôm qua bị ngươi cắn hỏng luôn rồi á".

Lời nói này cực kỳ ái muội, ngược lại giống như là trách móc, lại giống như nhõng nhẽo, chọc cho vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng. Nguỵ Vô Tiện giơ tay chạm vào, nóng rực, hài lòng cười hắc hắc một trận.

Nhưng cũng không dám chọc ghẹo quá mức, mặc đồ xong cả hai cùng ra ngoài đi tập trung, nhiều người đến từ đủ các thế gia, đi đến chỗ tập trung, bọn họ sẽ được phân phát đồng phục thống nhất cho các cuộc thi đấu. Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, đến khu vực tập hợp của Cô Tô Lam thị, đứng đợi.

Bên cạnh cũng có một số thế gia đang tập trung, có người nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao trong Cô Tô Lam thị lại có người mặc đồ màu tím?"

Người đứng cạnh nhìn nhìn gã, trả lời gã: "Đó là Nguỵ Vô Tiện tiếng tăm lừng lẫy của Vân Mộng Giang thị". Nói xong, thấp giọng cười, rồi nói: "Là người ấy của Lam Vong Cơ".

Người trước đó thắc mắc, "À" một tiếng đầy thâm ý, sau đó cùng nhau cười, "Hoá ra là hắn".

Tuy giọng nói chuyện không lớn, nhưng thính lực Nguỵ Vô Tiện cực tốt, nghe hết toàn bộ. Cũng không ngờ hiện giờ mình lại cực kỳ nổi tiếng như vậy, khó trách vừa nãy trên đường đến đây, đều cảm nhận được đủ loại ánh mắt, lại khiến hắn nhớ tới hồi còn đi học, thực sự là vẫn có loại người như thế ở khắp mọi nơi.

Vì vậy nhìn nhìn Lam Vong Cơ, trề trề môi.

Sau khi đính hôn hắn cũng đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về Lam Vong Cơ, dù sao tên nhóc Nhiếp Hoài Tang, đúng là rất có năng lực buôn chuyện, thực sự hắn vẫn hoài nghi có chuyện gì trong tiên môn mà tên Nhiếp Hoài Tang đó không biết không. Cũng biết thật ra người trong tiên môn thế gia đều mong chờ mệnh định chi nhân của Lam Vong Cơ xuất hiện trong gia tộc mình, để may mắn kéo lên mối quan hệ với Cô Tô Lam thị, hơn nữa Lam Vong Cơ ưu tú như thế, người ở khắp nơi nằm mơ cũng muốn kết hôn với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ quay đầu lại, khuôn mặt tuấn mỹ ghé sát vào, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, sao vậy?"

Nguỵ Vô Tiện thầm thở dài một tiếng, cũng khó trách, Lam Vong Cơ thế này, ai nhìn mà không muốn. Vì thế trong lòng nghĩ, dù người ta có nói gì đi nữa, Lam Vong Cơ cũng là của hắn.

Hắn lắc đầu, "Không có gì, nhìn thấy con ruồi thôi". Đôi mắt ấy nhìn sang người vừa mới nhiều chuyện bên kia, trong mắt không có một chút ý cười nào. Nguỵ Vô Tiện nếu mà đã trở nên hung dữ, thì cũng rất là không vừa gì, ánh mắt của hắn khiến người ta phải nổi gai óc, những kẻ lén lút nhiều chuyện đó bị nhìn chằm chằm đến mức ngậm miệng lại luôn.

Lam Vong Cơ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Có mệt không?"

Nguỵ Vô Tiện mới quay mặt qua, trên mặt lại tràn ngập ý cười, vẻ mặt đó thay đổi còn nhanh hơn lật sách, hắn mỉm cười nói: "Ta mệt thì làm gì giờ? Ở đây ngay cả chỗ ngồi cũng không có."

Lam Vong Cơ rất tự nhiên kéo hắn qua, để hắn hơi dựa vào người mình, "Thế này, đỡ một chút". Ngừng lại, rồi nói: "Ráng một chút, tí nữa về nghỉ ngơi".

Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trong đầu mình đều sắp nở hoa hết rồi, tiểu cũ kỷ, càng ngày càng tốt quá đi!!! Thế này thì ai mà chịu nổi đây!!

Cảnh tượng ở đây quá khác biệt, ánh mắt của các môn sinh Lam thị khác đều ngại ngùng khi nhìn sang, môn sinh của các thế gia khác, muốn nhìn cũng không dám mở to mắt nhìn, chỉ có thể lén lút nhìn.

Vì vậy khi Giang Trừng đi tới, chỉ thấy hai người dán sát vào nhau, cùng với vẻ mặt si mê của Nguỵ Vô Tiện. Giang Trừng ôm trán, đau đầu, nhưng nhiệm vụ tỷ tỷ giao phải hoàn thành, nên đành bất chấp rủi ro mù mắt, gọi hắn: "Nguỵ Vô Tiện!"

Nguỵ Vô Tiện trái lại khi nhìn thấy Giang Trừng, cười rất là vui vẻ, hắn đã mấy tháng rồi không gặp Giang Trừng, lập tức nhảy tới, "Giang Trừng! Ngươi cũng tới đây!"

Giang Trừng nhướng mày, lấy ra một cái túi càn khôn, đưa cho hắn.

"Cái gì đây?" Nguỵ Vô Tiện cầm lấy, hỏi Giang Trừng.

Giang Trừng nói: "A tỷ kêu ta đưa cho ngươi, a tỷ phơi khô một ít hạt sen, mùa sen sắp qua rồi, đưa cho ngươi để ăn từ từ".

"Giang Trừng!" Nguỵ Vô Tiện bước qua quàng vai hắn, cười to một trận nói: "Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt". Sau đó cũng lấy ra một túi càn khôn đưa cho hắn.

"Cái gì đây?" Giang Trừng liếc hắn một cái, hỏi hắn.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Thiên Tử Tiếu đã hứa với ngươi, mang về uống cùng các sư đệ".

Giang Trừng hừ một tiếng, trong lòng vui vẻ, tính ra tên tiểu tử Nguỵ Vô Tiện này vẫn còn chút lương tâm, không đến nỗi có Lam Vong Cơ rồi, thì không cần huynh đệ gì nữa, cũng không uổng công mình từ xa xôi còn mang đồ cho hắn. Sau đó chỉ chỉ vào hàng ngũ Vân Mộng Giang thị, nói, "Ngươi có muốn qua đó không".

Hắn muốn qua, dù sao đã lâu không gặp người Giang gia. Hắn còn chưa kịp hỏi, Lam Vong Cơ đã nói, "Đi đi, Nguỵ Anh".

Quay đầu lại, Lam Vong Cơ đến trước mặt xoa xoa đầu hắn, nói: "Ta đợi ngươi trong phòng". Sau đó gật đầu với Giang Trừng, xem như chào hỏi.

Giang Trừng cũng thản nhiên gật đầu đáp lại, Nguỵ Vô Tiện cảm động đến mức trong lòng rối như canh hẹ, lại muốn dán qua, "Lam Trạm!". Giang Trừng nhanh chóng túm lấy cái tên mê trai này giữ lại, ngắt lời hắn, nói: "Lam nhị công tử cáo từ".

"Giang Trừng, ngươi làm gì thế!? Ta còn chưa nói xong mà!" Nguỵ Vô Tiện lên tiếng phản đối.

Giang Trừng lười để ý đến hắn, dùng sức kéo hắn đi, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đang mặc giáo phục Giang gia đó, bớt bớt lại một chút, đừng làm mất mặt Giang thị".

"Ta làm gì mà không biết xấu hổ hả, Giang Trừng, ngươi là người chưa có đối tượng còn không có mặt mũi để mà mất đâu!"

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi câm miệng!" Giang Trừng thật sự rất muốn đánh người, tiếc rằng đánh không lại, ngay cả miễn cưỡng đánh được Nguỵ Vô Tiện, thì cũng không thể đánh lại Lam Vong Cơ, cái người lúc nào cũng ngó chừng Nguỵ Vô Tiện, đành phải từ bỏ.

Mọi người nhìn thấy hai kẻ dở hơi đó của Vân Mộng Giang thị đang cấu véo lẫn nhau, nội tâm nghi ngờ, Lam Vong Cơ đoan phương nhã chính, thế mà lại thích người như thế này sao?!!!

***

Cuộc thi bắn cung sẽ diễn ra trong mấy ngày nữa, những ngày này là các cuộc họp thường lệ của gia chủ các tiên môn, đám tiểu bối không có việc gì, có thể luyện tập hoặc đi chơi. Tất nhiên đây là chuyện tốt, những người khác sẽ dành thời gian mấy ngày không nhiều đó để luyện tập đàng hoàng, đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, đương nhiên cũng là chuyện tốt, có thể đi chơi khắp nơi cho đã.

Hắn ra khỏi nơi ở của Giang thị, tuỳ ý đi lang thang một vòng, có lẽ hiện giờ bản thân hắn thực sự rất nổi tiếng, những ánh mắt nhìn chằm chằm lên người hắn đó, đều sắp sửa nhìn đến xuyên thủng hắn rồi. Trong lòng nghĩ Lam Trạm, tiểu cũ kỷ này, thực sự được hoan nghênh như vậy sao? Mặc dù cũng không phải là không thể lý giải, nhưng tiếp tục bị nhìn chằm chằm thế này, hắn cũng sắp bực bội rồi.

Hắn chợt có linh cảm, đột nhiên một ánh mắt lạnh như băng, khác với những ánh mắt trước đó, đây rõ ràng mang theo địch ý, hắn quay phắt đầu lại, thế nhưng phía sau trống rỗng không có một cái gì. Nguỵ Vô Tiện khẽ cau mày.

Hoá ra vẫn có những ánh mắt mang theo địch ý thế này, đây là rất thèm muốn tiểu cũ kỷ nhà hắn mới có thể như thế này nha, hắn thực sự rất không vui.

Không vui nên cũng không muốn đi dạo bên ngoài nữa, ngước mắt lên nhìn thấy một mảnh rừng nhỏ, có chút tò mò nên bước vào, bất ngờ nhìn thấy có một người đang luyện tập. Người này mặc trường bào màu trắng, bên trên thêu hoa văn mặt trời màu đỏ, là gia văn của Ôn thị, dòng họ này có quá ít người, bình thường không có cơ hội gặp gỡ, hơn nữa rõ ràng là có bãi tập, nhưng người này lại trốn ở đây luyện tập, cảm thấy hiếu kỳ, Nguỵ Vô Tiện dừng lại quan sát.

Là một thiếu niên trạc tuổi hắn, tư thế cầm cung rất đẹp, cũng rất ổn định, chỉ thấy y hít vào, nín thở, buông dây cực nhanh, dứt khoát gọn gàng, một mũi tên vững vàng bắn ra, nhưng có điểm đáng tiếc, chỉ thiếu chút xíu nữa là có thể trúng ngay hồng tâm.

Cũng đã là rất lợi hại rồi, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được cất tiếng khen ngợi: "Rất lợi hại nha".

Nghe tiếng, chàng thiếu niên quay đầu lại, mặt mũi của y rất nhu hoà, thoạt nhìn là một người có tính tình tốt, nhưng có cảm giác hơi hướng nội, bị người lạ nhìn thấy, trên mặt hơi có vẻ chùn bước, lời nói còn hơi lắp bắp: "Làm, làm phiền công, công tử rồi".

Nguỵ Vô Tiện bước tới, cười: "Là ta làm phiền ngươi chứ. Tư thế kéo cung của ngươi rất đẹp, nhưng góc độ hơi có chút không đúng".

Bình thường Nguỵ Vô Tiện dạy đám sư đệ riết đã thành thói quen rồi, vì vậy kêu y cầm cung lên, sau đó giúp y sửa lại tư thế cho đúng, "Đúng rồi, chính là như thế, ngươi thử lại xem".

Chàng thiếu niên cũng không nghĩ xem tại sao mình lại nghe lời một người lạ, chỉ cung cung kính kính làm theo, một mũi tên bắn ra, trúng ngay hồng tâm. Vẫn còn trong cơn ngạc nhiên, Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vai y: "Làm rất tốt, sau này cứ luyện tập như thế, ngươi có thể giỏi hơn nữa".

Y còn muốn nói cám ơn, nhưng tính cách này của y, nói một câu phải suy nghĩ cả nửa ngày, đến khi hoàn hồn thì tiểu công tử đó đã biến mất tăm. Ôn Ninh đứng đó, thầm nghĩ, thật sự là một tiểu công tử vừa thần kỳ vừa xinh đẹp.

***

"Lam Trạm! Ta về rồi nè!" Nguỵ Vô Tiện vừa vào cửa, là muốn nhào ngay lên người Lam Vong Cơ, cũng không cần biết đối phương đang làm gì, ngồi lên chân người nọ rồi, mới phát hiện người ta đang đọc sách, không hề nghĩ gì giựt lấy cuốn sách đó, tuỳ ý bỏ xuống, hắn đã về rồi, mà vẫn còn xem sách ha.

Lam Vong Cơ cũng để mặc hắn làm, Nguỵ Vô Tiện lấy túi càn khôn ra, cầm túi hạt sen Giang Yếm Ly phơi khô cho hắn, ném một hạt lên cao, rồi dùng miệng hứng lấy, "Ừ, ăn ngon, không hổ là sư tỷ, thật là hiểu ta".

Lại ném một viên nữa, Lam Vong Cơ đưa tay lên chụp lại, sau đó đưa đến miệng hắn, "Ăn đàng hoàng".

Nguỵ Vô Tiện há miệng cắn lấy, nhưng cũng không nuốt xuống, mắt đảo một vòng, quàng tay qua cổ người nọ nghiêng người qua, ngậm hạt sen hôn lên đôi môi mỏng đó, dùng đầu lưỡi đẩy hạt sen đó vào miệng của người nọ, sau đó liếm liếm môi Lam Vong Cơ, cười nói: "Lam nhị công tử muốn ăn, cũng không cần phải giành đâu, ta sẽ đút ngươi".

Hắn rõ ràng biết ý Lam Vong Cơ là kêu hắn đừng có quậy phá, hắn cứ một mực muốn giở mánh khoé ra để quậy phá, Lam Vong Cơ sờ vào eo hắn, hơi dùng sức nhéo một cái, Nguỵ Vô Tiện lập tức mềm nhũn ra xin tha: "A! Ta ngồi yên, không nhúc nhích nữa, Lam nhị công tử tha mạng."

Nguỵ Vô Tiện người này, luôn rất nhanh chịu thua, nhưng đến giờ vẫn chưa học được bài học nào, Lam Vong Cơ quyết định trừng phạt hắn một lần. Vì thế cởi thắt lưng của hắn ra, những vết bầm và vết cắn trên lồng ngực đột ngột lộ ra, nhìn thấy đều hơi có chút doạ người, đầu v* bị chơi đùa quá đáng, vừa đỏ vừa sưng, xinh đẹp đứng sựng lên. Nguỵ Vô Tiện giật mình, lấy tay che ngực mình lại, mặt hơi ửng đỏ lên, "Không được, không thể cắn nữa, mặc quần áo bị đau".

Mục đích của Lam Vong Cơ cũng không phải là điều này, đưa tay ra phía sau eo hắn liên tục xoa nắn, đối với nơi mẫn cảm đó ấn tới ấn lui, vết chai mỏng trên lòng bàn tay có chút thô ráp, ma sát trên da thịt non mềm của hắn, vừa mẫn cảm vừa kích thích, mang theo chút ngứa ngáy, làm cho cơ thể hắn càng lúc càng mềm nhũn ra, trái tim cũng theo đó run rẩy từng đợt.

Muốn thoát ra, nhưng bị vây trong vòng tay của người nọ, chỉ có thể chịu đựng.

"A.... Không được.... Lam, Lam Trạm, không được...." Bị Lam Vong Cơ sờ kiểu này, cả người đều sắp mềm thành một vũng nước, tiếng rên cũng vô thức bật ra.

Nhưng Lam Vong Cơ rất lạnh lùng bình tĩnh, hỏi hắn: "Còn quậy không?"

Đây là đang dạy dỗ hắn mà, Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn y, Lam Vong Cơ lại ra sức xoa nắn, hắn vội vàng trả lời: "Không quậy nữa, không quậy nữa! Lam nhị công tử uy vũ, ta sẽ không quậy nữa!"

Rút tay ra, Lam Vong Cơ thắt lại y phục cho hắn lần nữa, Nguỵ Vô Tiện hơi có chút giận dỗi, thầm nói bị tiểu cũ kỷ này ăn đến chết lên chết xuống, sau này làm sao chơi đùa. Oán giận nói một câu: "Thật sự nên để những người thèm muốn Lam nhị công tử nhìn xem, lúc riêng tư Lam nhị công tử là người như thế nào".

Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, hôn một cái lên đôi mắt hơi ngấn nước của hắn, "Không có người như thế".

Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc sững sờ, nói: "Không phải ngươi chứ, trên đường đi không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm ta, còn kêu không có ai thèm muốn ngươi hả."

Trong bụng nói tiểu cũ kỷ này có phải là ngốc không, thì nghe Lam Vong Cơ nói một câu "Đó là thèm muốn ngươi".

Được thôi, hắn thừa nhận rồi, tiểu cũ kỷ này đúng là ngốc, nhưng ngốc làm cho người ta vui vẻ. Vòng tay qua cổ y lại hôn một cái, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Nói thật nha, nhìn chằm chằm khiến cho ta ra ngoài không được thoải mái".

"Không thích, thì không ra ngoài" Lam Vong Cơ nói, bộ dạng đó, hiển nhiên là y không thích để Nguỵ Vô Tiện ra ngoài cho người khác nhìn".

Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một trận, "Nhưng ta muốn đi ra ngoài chơi, ngươi phải đi cùng ta".

Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Không phải là không thoải mái sao?"

Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười thật tươi với y: "Có ngươi ở đó mà, ai nhìn ta chằm chằm thì ngươi trừng mắt nhìn họ". Sau đó dán sát vào tai y khẽ nói: "Để bọn họ biết ngươi là ai nha".

Lam Vong Cơ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cảm thấy có thể làm được, gật đầu, nói: "Được".

Hai người đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện quả nhiên dẫn Lam Vong Cơ đi lang thang khắp nơi, hắn là một người rất có lòng hiếu kỳ, cực thích khám phá những vùng đất mới, không có gì chơi vui bằng thứ mà bạn chưa từng thử qua, hắn có thể nghĩ ra đủ thứ để chơi. Hơn nữa Lam Vong Cơ thực sự không phụ lòng mong đợi của hắn, nếu có ai đó nhìn chằm chằm hắn, Lam Vong Cơ đều sẽ nhìn chằm chằm ngược trở lại, với đôi mắt lạnh lùng chết người và khí chất của Lam Vong Cơ, đi hết một vòng, hiệu quả rõ rệt, cảm thấy số người nhìn hắn thực sự đã giảm đi nhiều.

Làm thế này, còn sẵn tiện thông báo cho mấy người đó, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có cơ hội đâu, Lam Vong Cơ là của Nguỵ Vô Tiện hắn thôi.

Nguỵ Vô Tiện vui sướng cười to không dứt, Lam Vong Cơ thì, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, y đều không sao cả, cùng hắn đi cả ngày, giúp hắn trừng mắt nhìn người ta nguyên một ngày cũng không sao cả.

Bọn hắn đi ngang qua một hành lang, đột nhiên lại có một ánh nhìn lạnh như băng, tim Nguỵ Vô Tiện thót một cái, quay đầu lại, nhưng trong viện tử bên kia lúc này toàn người là người. Đủ loại màu sắc quần áo xen lẫn cùng một chỗ, nghĩ đến vài gia tộc mới tới, đám tiểu bối đều đang giao lưu với nhau, rất là náo nhiệt, đừng nói muốn tìm chủ nhân của ánh mắt đó, thế này thậm chí muốn phân biệt gia tộc này với gia tộc khác cũng không thể nào.

Nguỵ Vô Tiện kéo kéo Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, chúng ta đổi đường khác đi, ở đây ồn ào quá".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, xoay người, cũng tuỳ ý liếc qua một cái, cũng không biết nhìn thấy bóng lưng thoáng qua của người nào, y đột nhiên ngừng bước chân không đi tới.

Nguỵ Vô Tiện đi vài bước, phát hiện y không đi theo, quay đầu lại gọi y: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ hiếm khi, hơi mở to đôi mắt, y đưa tay che lên trái tim mình, cảm giác rõ ràng điều đó là không thể, nhưng tiếng thình thịch thình thịch vang lên lại rõ ràng nói với y, trái tim y, đang đập.