Xuân Ý Nháo

Chương 45-1



"Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện lại gọi y một tiếng.

Tim Lam Vong Cơ đập càng lúc càng nhanh, sau đó là tới cảm giác choáng váng, thân thể y lảo đảo, Nguỵ Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt, lập tức chạy tới đỡ y. Nhưng Lam Vong Cơ chỉ cảm giác trái tim của y cứ đập điên cuồng không thể nào khống chế, tim đập dữ dội, đến nỗi cảm giác khó chịu ập thẳng lên não, dường như chấn động đến mức khiến y sắp ngất xỉu.

Nguỵ Vô Tiện thấy rõ Lam Vong Cơ không ổn, sốt ruột gọi y: "Lam Trạm!"

Nhưng Lam Vong Cơ ngay cả trả lời cũng rất khó khăn, há miệng ra, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Tiểu tức phụ của nhà người khác, đều là nhu nhược yếu đuối nũng nịu mềm mại, còn tiểu tức phụ này của Lam Vong Cơ, vác y lên chạy như bay, rất nhanh chóng, bọn hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người....

Trở về nơi ở của Lam thị, các môn sinh Lam thị khác nhìn thấy bọn hắn, lập tức xúm vào giúp đỡ, Nguỵ Vô Tiện hét lên: "Nhanh đi mời Trạch Vu Quân lại đây! Nhanh!"

Đặt Lam Vong Cơ nằm trên giường, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh giường luôn nắm lấy tay y, mặt tràn ngập lo lắng. Lam Vong Cơ đã đỡ một chút, muốn lên tiếng an ủi hắn, cái miệng vụng về đó, rặn mãi ra được một câu, "Nguỵ Anh, sức lực thiệt mạnh".

Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, phụt cười một tiếng, "Lam nhị công tử bình thường đánh giá thấp ta thôi, lần sau ta cõng ngươi chạy càng nhanh hơn". Thế này ngược lại khiến cho tâm trạng Lam Vong Cơ thả lỏng hơn, thật là kỳ lạ, tiểu cũ kỷ - một người buồn chán như vậy, nhưng luôn có thể dễ dàng khiến hắn hạnh phúc.

Khi Lam Hi Thần bước vào, dẫn theo một cô nương xinh đẹp có làn da màu lúa mạch. Cô nương này mặc trường bào màu trắng, hoa văn hình mặt trời, thoạt nhìn trông rất là già dặn kinh nghiệm, khí thế cũng rất mạnh mẽ, Nguỵ Vô Tiện đoán, hẳn là Kỳ Sơn Ôn Tình.

Quả nhiên nghe Lam Hi Thần nói: "Nguỵ công tử, ta mời Ôn Tình cô nương đến chẩn trị cho Lam Vong Cơ." Lại nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, Ôn Tình cô nương là y sư giỏi nhất trong tiên môn, có chỗ nào không khoẻ, hãy nói cho nàng ấy biết".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nhường vị trí cho Ôn Tình, Ôn Tình hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không biết, đang đi trên đường, đột nhiên choáng váng".

Ôn Tình bắt mạch cho Lam Vong Cơ, hỏi y: "Lam nhị công tử, khó chịu chỗ nào?"

"Vừa rồi đột nhiên, tim đập rất nhanh" Lam Vong Cơ thành thật trả lời.

Ôn Tình đổi tay y, nói: "Hiện giờ rất bình thường". Nghĩ một chút, nàng đã nghe Lam Hi Thần nói qua thân thể Lam Vong Cơ đặc thù, hoàn toàn có thể hiểu được tình hình, lại hỏi y: "Tình huống này có xảy ra nhiều không? Lần trước là khi nào?"

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện, trả lời: "Lần đầu tiên gặp Nguỵ Anh".

Chọc cho Nguỵ Vô Tiện đang đứng bên cạnh, mặt mũi đỏ bừng lên. Ôn Tình là một người thẳng thắn, trực tiếp nói: "Ta không có hứng thú đối với khoảnh khắc động tâm của hai người các ngươi, Lam nhị công tử chắc là muốn nói với ta khi ngươi gặp hắn thì tim đập nhanh, giống lần này đúng không."

Lam Vong Cơ nghiêm túc nhớ lại một chút, lắc lắc đầu: "Không giống".

Nếu đã nghiêm túc suy nghĩ như thế, lần này Ôn Tình đã chắn chắn, Lam Vong Cơ này thực sự là rất kỳ quái. Vì vậy nói: "Trạch Vu Quân, đệ đệ của ngươi hiện giờ ta kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng hắn có chú thuật trong người, chú thuật không phải là thế mạnh của ta, ta phải quay về nghiên cứu một chút".

Nguỵ Vô Tiện rất nôn nóng, hỏi nàng: "Có cần uống thuốc gì không?"

"Hiện giờ y không cần uống thuốc gì". Ôn Tình nói vậy, nghĩ một lúc, lại nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi, tạm thời đừng kích thích y, tốt hơn hết y có yêu cầu gì cũng nên chiều theo y, trước tiên hãy để cảm xúc của y có thể thuận lợi bộc lộ ra".

Nguỵ Vô Tiện "Ồ" một tiếng. Kỳ thật không ai biết, hắn chưa từng từ chối Lam Vong Cơ bất kỳ điều gì, với khuôn mặt đó của Lam Vong Cơ, hắn nỡ lòng nào từ chối, những việc càn rỡ đáng xấu hổ này nọ đều chiều theo cùng Lam Vong Cơ chơi hết lần này đến lần khác, hắn căn bản bị Lam Vong Cơ ăn đến chết lên chết xuống. Người khác nhìn kiểu gì, cũng luôn cho rằng Nguỵ Vô Tiện ăn hiếp Lam Vong Cơ.

Sau đó Ôn Tình để lại vài viên thuốc, nói: "Nếu còn chóng mặt thì uống hai viên, không chóng mặt thì thôi". Bởi vì còn phải trao đổi một số vấn đề về chú thuật với Lam Hi Thần, giải thích vài câu xong, nàng và Lam Hi Thần cùng nhau đi ra.

Mọi người đi rồi, đợi đến khi cửa đóng lại, Nguỵ Vô Tiện lại ngồi bên mép giường, giọng điệu không giấu được sự quan tâm, "Lam Trạm, ngươi vẫn khoẻ đúng không?"

Thật ra Lam Vong Cơ sớm đã không còn bị gì, cũng chỉ chóng mặt một trận lúc đó thôi, khi quay về thì đều tốt, mới nãy Ôn Tình cũng nói không sao, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ lo lắng.

Nguỵ Vô Tiện đưa tay chạm vào mặt y, nhẹ nhàng mơn trớn, khiến Lam Vong Cơ tham luyến khoảnh khắc sung sướng này, vốn muốn nói không sao, nhưng Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện lo lắng cho y như vậy, cảm giác đó lại làm cho y có chút lâng lâng bay bổng, cuối cùng trì hoãn không mở miệng nói được gì.

Không nghe được câu trả lời, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, ngươi đừng làm ta sợ nha".

Lam Vong Cơ lập tức có cảm giác xấu hổ kiểu làm việc xấu và bị vạch trần, vội vàng nói: "Nguỵ Anh, ta không sao". Dừng một chút, lại nói: "Không cần lo lắng"

Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhẹ nhõm trong lòng, "Vậy ngươi tiếp tục nghỉ ngơi một chút". Nói rồi, lấy tay ra khỏi mặt y, nhưng Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn không buông, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, ghé sát lại hỏi y: "Hay là, ta nằm xuống cùng với ngươi?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Được".

Nguỵ Vô Tiện nằm xuống, rúc mình vào trong lòng người nọ, tay ôm chặt lấy y, hắn như vậy khiến cho Lam Vong Cơ càng cảm thấy tội lỗi hơn, hôn lên trán hắn một cái. Nguỵ Vô Tiện hôn đáp trả lại y một cái, hôn lên môi, mềm mềm, trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy ấm áp, ôm người vào lòng, cảm nhận nhịp tim của mình.

Nhìn xem, quả nhiên là không giống, thấy Nguỵ Vô Tiện thì nhịp tim của y, trản đầy niềm vui và hạnh phúc.

***

Như thể có một cặp mắt lạnh như băng truy đuổi, hắn bất lực khóc oà, sau đó mơ thấy cha mẹ của mình. Trước đây khi gặp chuyện gì sợ hãi, Nguỵ Vô Tiện cũng hay mơ thấy cha mẹ của hắn. Hôm đó, hắn cũng gặp ác mộng, kêu khóc ôm mẹ không cho đi, nhưng mẹ xoa đầu hắn, nói: "A Anh là một đứa trẻ kiên cường, gặp chuyện gì cũng có thể dũng cảm đối diện, đúng không?"

Đứa trẻ còn nhỏ cũng không hiểu gì nhiều, chỉ không muốn để mẹ thất vọng, cho nên gạt nước mắt, gật gật đầu.

Vì vậy ngoan ngoãn ở đó đợi cha mẹ trở về, mẹ cười nói như thế, rồi rời đi, nhưng sau đó cũng không hề quay lại.

Hắn lang thang trên đường phố Di Lăng, tranh giành thức ăn với con chó dữ tợn đáng sợ nhất. Mỗi lần bị truy đuổi, đều sợ hãi đến cùng cực, chỉ biết trốn trong góc, ngủ thiếp đi thì gặp ác mộng, đám chó dữ dường như muốn xé toạc thân thể hắn ra, gào thét lên "Trả lại cho ta", mà lúc đó, lần nào cũng sẽ mơ thấy cha mẹ hắn, đến cứu hắn, ôm hắn trong vòng tay ấm áp.

Cha mẹ là những người rất mạnh mẽ, hắn muốn giống như họ, muốn kiên cường, mới có thể miễn cưỡng sống sót. Sau đó đến Liên Hoa Ổ, cũng không còn xuất hiện tâm trạng sợ hãi nữa, rất lâu rồi hắn không còn mơ thấy cha mẹ hắn nữa.

Khi hắn tỉnh lại, Lam Vong Cơ đang vuốt ve khuôn mặt hắn, hỏi hắn: "Gặp ác mộng à?"

Nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, trề trề môi nói: "Nằm mơ thấy bị chó rượt".

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn hắn một cái, nói: "Đừng sợ, ta ở đây".

Nguỵ Vô Tiện ôm chặt lấy y, thầm nói tiểu củ kỹ thật sự rất lợi hại, sinh bệnh cũng khiến hắn sợ đến nỗi thành ra thế này, ngay cả cha mẹ hắn cũng tìm đến giấc mơ của hắn.

Nhưng sau đó, Lam Vong Cơ thật sự không bị gì nữa, có thể chạy có thể nhảy, Nguỵ Vô Tiện dần dần yên tâm, cuộc thi bắn cung bắt đầu. Bọn hắn đổi sang bộ trường bào màu đỏ tươi thống nhất, Nguỵ Vô Tiện chưa từng nhìn thấy Lam Vong Cơ mặc đồ màu khác, màu đỏ tươi này, làm cho y bớt đi vài phần thanh lãnh, làn da trắng nõn thêm phần tươi trẻ mạnh mẽ, thật là khiến người ta kinh diễm đến mức không thể rời mắt.

"Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm! Đẹp quá à!!" Nguỵ Vô Tiện kéo ống tay áo của y, ngắm say sưa từ trên xuống dưới.

Thật Nguỵ Vô Tiện cũng rất đẹp, bản thân hắn hoạt bát năng động, màu sắc mạnh mẽ này lại càng hợp với hắn, làm cho hắn bắt mắt hơn, trên gương mặt trắng trẻo toả ra hào quang ửng đỏ, đáng yêu rung động lòng người đến không thể nói nên lời.

Lam Vong Cơ nghiêng người qua, cắn nhẹ một cái lên gương mặt non mềm đó, rồi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của y: "Ngươi càng đẹp hơn".

Nói xong, tự mình cũng cảm thấy không quen, vành tai ửng đỏ, đôi mắt nhạt màu nhìn lung tung né tránh, dáng vẻ xấu hổ đó khiến cho màu hồng trên mặt Nguỵ Vô Tiện lập tức chuyển sang đỏ bừng. Trong lòng kêu lên điên cuồng: Tiểu cũ kỷ này, quá dễ thương đi! Phạm quy a a a a a a!!