Xuân Ý Nháo

Chương 47-2



Ở bên kia Giang Trừng rất nhanh đã có kết quả, đi tới tìm bọn hắn. Cũng đã học được một bài học, túm đại một môn sinh Lam thị trong sân, kêu họ đi thông báo, dù sao thì hắn cũng không muốn đến gần phòng của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện một chút nào.

Qua một lát, thấy hai người mở cửa bước ra, hắn nói: "Nguỵ Vô Tiện, tìm ra rồi".

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười: "Giang Trừng, ngươi quả nhiên đủ lanh trí".

Hoá ra Nguỵ Vô Tiện kêu Giang Trừng phát ra một tin tức, nói muốn báo thù cho Nguỵ Vô Tiện, ai có manh mối nào đáng ngờ thì cung cấp, đều sẽ có trọng thưởng. Nhưng toàn là những công tử và đệ tử hàng đầu của các thế gia tham gia thi đấu, không quan tâm đến tiền bạc, chỉ muốn tìm cơ hội làm quen với Giang Trừng mà thôi, số người đến đưa manh mối nối dài bất tận.

Sở dĩ để cho Giang Trừng làm việc này, bởi vì so với Lam Vong Cơ, Giang Trừng dường như là giao tế tốt hơn, Lam Vong Cơ mà tung ra tin này, sợ là không có ai dám đến làm quen, chung quy sẽ bị đóng băng không vòng bán kính ba thước. Vì vậy Nguỵ Vô Tiện nói là việc này Giang Trừng làm tốt hơn Lam Vong Cơ.

Mà hôm đó Lam Vong Cơ rõ ràng là không vui, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành, "Nhị ca ca, ngươi thế này mới tốt á, thế này sẽ chỉ có một mình ta mới dám đến làm quen với ngươi".

Nhưng Nguỵ Vô Tiện phải tốn một đống công sức, ở đó hôn hôn hít hít một hồi, Lam Vong Cơ mới chịu gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện đã lĩnh giáo, tiểu cũ kỷ này thực sự nhỏ mọn muốn chết.

"Tin tức vừa phát ra, quả nhiên có rất nhiều người đến tìm ta để đưa tin. Một trong số đó rất khả nghi." Giang Trừng vừa đi vừa nói với bọn hắn: "Gã nói gã phát hiện ra, bản thân luôn không nhớ nổi tướng mạo của một sư đệ của gã"

"Không nhớ được tướng mạo? Chuyện kỳ lạ như vậy mà sao gã không báo lên trên?" Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn.

Giang Trừng nói: "Đây chính là điểm kỳ lạ nhất á, gã kiểu như cảm thấy bản thân có lẽ không nhớ nổi tướng mạo của tên sư đệ dó trông như thế nào, thấy chuyện cũng bình thường, cho đến khi ngươi bị tấn công, sau đó ta tung ra tin tức, gã vì muốn nói chuyện với ta nên mới nói ra chuyện này, nhưng gã dường như cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, chỉ là muốn tìm một đề tài để nói".

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói với Lam Vong Cơ: "Con yêu sói trà trộn giữa cộng đồng loài người hàng trăm năm nay không bị phát hiện, đoán chừng là dùng phương pháp này.

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Đi xem thử trước".

Ba người đến căn phòng người đó đang ở, bên ngoài dĩ nhiên có vài môn sinh Giang thị ẩn núp để canh giữ, người khác đi tới không thể nhìn thấy, nhưng Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn là biết ngay, sự lanh trí của Giang Trừng ở điểm này vẫn là không tệ, vì thế vỗ hắn một cái, khen: "Giang Trừng, ngươi làm rất tốt nha".

Giang Trừng đang định phổng mũi khoe khoang một phen, thì Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ liếc sang, hắn lập tức sửa lời, "Cũng không tốt lắm, Giang Trừng, những việc ngươi xử lý đều tốt bình thường thôi".

Giang Trừng: "??? Nguỵ Vô Tiện, ngươi đang tìm cách mắng chửi ta đấy hả! Nói tiếng người được không!"

Nguỵ Vô Tiện lập tức giơ chân đạp mở cửa phòng, vừa bước vào, cũng không quan tâm hai người này nữa, thật khó hầu hạ. Trong phòng có một cảm giác lạnh lẽo tăm tối, không có dấu hiệu cho thấy có người nào đang ở đây.

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Người đâu?"

Giang Trừng trả lời hắn: "Sau khi ngươi bị tấn công thì không thấy xuất hiện nữa, có lẽ đã bỏ chạy. Ta cũng không dám đụng chạm gì mấy thứ này, các ngươi xem xem có chút manh mối nào không".

"Lẩn đi cũng đủ nhanh đấy". Nguỵ Vô Tiện thầm mắng chửi trong lòng, đi hai vòng ở chỗ đó, "Chỗ này đều không giống có người từng ở, liệu có thể có manh mối gì chứ".

Lam Vong Cơ cầm một vật gì đó trên nóc tủ, đưa hắn xem, là một tấm ngọc bội, trên mặt có khắc hoa văn thái dương, hắn có chút kinh ngạc: "Thông hành ngọc lệnh của Ôn gia? Sao lại có ở đây."

Lam Vong Cơ nói: "Xem ra người này muốn chúng ta đến Ôn gia một chuyến".

***

Nói tới cũng thật là trùng hợp, ban đầu hai người muốn sau Hội Thanh Đàm bách gia sẽ đến gặp Ôn Tình. Thứ nhất là muốn Lam Vong Cơ được chẩn bệnh, thứ hai là nàng ấy có manh mối của người sói.

Đến Ôn thị, hoàn toàn không giống với các thế gia tiên môn khác, nơi đây là một ngôi làng nhỏ, dọc bên đường trồng đầy thảo dược, mùi thuốc lan toả thành một hương vị khiến người ta yên tâm, ngửi thấy lập tức có cảm giác nơi đây thật yên bình, an ổn.

Ra đón bọn hắn là Ôn Ninh, Ôn Ninh nhìn thấy bọn hắn, cố gắng nở nụ cười, Nguỵ Vô Tiện trái lại chào hỏi hắn rất tự nhiên: "Lại gặp nhau ha, Ôn... Ôn..."

"Nguỵ, Nguỵ công tử, ta, ta tên Ôn Ninh". Ôn Ninh cứ mở miệng nói là khẩn trương, mà khẩn trương là sẽ nói lắp.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đúng, Ôn Ninh. Ôn Tình là gì của ngươi?"

Ôn Ninh dẫn đường cho bọn hắn, trả lời: "Là, là tỷ tỷ của ta".

Hoá ra là đệ đệ của Ôn Tình, chỉ là tính tình của hai tỷ đệ chênh lệch hơi lớn. Trong lúc nói chuyện thì đi đến một căn nhà gỗ, là phòng khám bệnh của Ôn Tình, hai người bước vào, Ôn Ninh lấy trà cho bọn hắn, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện nhìn theo bóng lưng của Ôn Ninh, nói: "Đệ đệ của Ôn Tình cô nương thật là nghe lời nha".

Ôn Tình là một người thẳng thắn, nói: "Gọi Ôn Tình là được rồi, bình thường hắn cũng không gặp khách, hắn nói muốn cảm ơn ngươi".

"Chuyện này thực sự không cần thiết, ta cũng không làm gì cả". Hành động khách sáo này khiến Nguỵ Vô Tiện có chút xấu hổ, hắn kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, hỏi nàng ấy: "Ôn Tình, thân thể Lam Trạm, ngươi đã nghiên cứu ra được thứ gì chưa?"

Ôn Tình lại bắt mạch cho y, nói: "Hiện giờ cũng hoàn toàn bình thường". Sau đó hỏi bọn hắn: "Nhưng nghe Trạch Vu Quân nói, Lam nhị công tử có gặp một người khiến nhịp tim đột nhiên tăng nhanh lên?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Ôn Tình nói: "Lúc còn nhỏ Lam nhị công tử bị trúng lời nguyền, cảm xúc bị đè nén, một tiền bối đắc đạo của Lam thị đã thêm một bí thuật lên người y, chỉ có mệnh định chi nhân mới có thể khiến tình cảm của y bộc phát ra...."

Lời nguyền, bí thuật gì chứ, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy là muốn đau đầu, nói: "Ôn Tình tỷ, nói tiếng người đi, có thể mô tả đơn giản hơn một chút không".

Ôn Tình nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cứ xem lời nguyền trên người y giống như một ổ khoá, khoá chặt cảm xúc của y, mà ngươi, chính là chìa khoá". Sau đó nàng lại nói: "Nhưng vẫn có người có thể mở được ổ khoá này, cho nên Lam nhị công tử gặp được gã, cảm xúc sẽ không thể khống chế tuôn trào ra ngoài, nhịp tim đập mới trở nên bất thường".

Lam Vong Cơ khẽ nói: "Người hạ lời nguyền".

Ôn Tình gật đầu, nói: "Hiện giờ vẫn chưa biết gã có thể ảnh hưởng tới mức nào, sợ là có thể sẽ tồi tệ hơn, các ngươi nên chuẩn bị tinh thần".

Bản thân bọn hắn cũng biết, việc quan trọng hiện giờ là tìm cho ra người đó, Nguỵ Vô Tiện lấy ngọc bài kia ra, đưa cho Ôn Tình: "Ôn Tình, ngươi xem cái này có phải của nhà các ngươi không?"

Ôn Tình cầm lấy xem, nói: "Tại sao ngươi có vật này?"

Hai người giải thích ngắn gọn một lượt, Ôn Tình nói: "Đây đúng là đồ của Ôn gia chúng ta, nhưng kiểu dáng này là của thế hệ cha ta, hiện giờ chúng ta không dùng kiểu này nữa."

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi nàng: "Vậy vật này, có liên quan gì đến con yêu sói không?" Hắn không nghĩ người kia để lại một thứ không liên quan gì cho bọn hắn, vật này thoạt nhìn có vẻ mang tính chỉ dẫn.

"Đây chính là chuyện ta muốn kể với các ngươi". Ôn Tình tiếp tục nói với bọn hắn: "Khoảng 12 năm trước, khi đó ta vẫn còn nhỏ, nhưng đã bắt đầu giúp cha ta làm một số việc trong khả năng, sẵn tiện học hỏi. Một ngày nọ, lão gia của một gia đình giàu có ở Kỳ Sơn, ôm con trai tới đây, cầu xin cha ta cứu mạng, đứa bé còn rất nhỏ, có lẽ cũng chỉ ba, bốn tuổi, toàn thân đầy máu, bị thương rất nặng".

Ôn Tình lúc đó nhìn thấy cũng có chút sợ hãi, may mà y thuật của cha nàng cao minh, mới cứu được người, đứa bé đó bị thương rất nặng, di chuyển bất tiện, nên ở lại dưỡng thương ở Ôn gia, khoảng mấy tháng. Vì tuổi tác xấp xỉ nhau, Ôn Tình thường đưa thuốc và đồ ăn này nọ cho đứa bé đó, có một hôm cũng đến đưa thuốc, nàng sợ cậu bé vẫn còn ngủ, nên bước đi nhẹ nhàng, kết quả đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy....

Ôn Tình nói: "Ta nhìn thấy nó giơ tay lên, trên tay toả ra khói đen, doạ ta muốn nhảy dựng, không cẩn thận phát ra một tiếng động nhỏ, nó lập tức thu lại. Lúc đó ta quá sợ hãi, chỉ biết bỏ chạy, cũng không biết nó có nhìn thấy ta không."

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Còn nhỏ như vậy đã có thể khống chế yêu lực?"

Ôn Tình gật gật đầu. Lúc đó còn nhỏ, đương nhiên hoảng sợ, nên nói với cha, cha lại kiểm tra tới kiểm tra lui đứa bé nhưng vẫn không ra vấn đề gì, đành coi như nàng nhìn lầm.

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đã thấy qua chuyện này trước đây, bọn họ chỉ cần không phát ra yêu lực, thì đúng thật là không khác gì người thường, không thể phát hiện ra".

Ôn Tình lại nói: "Đúng, sau đó thì không xảy ra chuyện gì nữa, ở tiếp một thời gian, đứa bé đó hồi phục tốt, cha nó đến đón đi, khi đó nghe thấy ông ấy nói chuyện với cha ta, ta mới biết chuyện của đứa bé đó".

Người cha đó kể, con trai ông bị sói tha đi, mất tích gần nửa năm, cuối cùng tự mình trở về, nhưng khắp người đều bị thương, ông ấy cũng không biết làm sao, mới tìm đến Ôn gia cầu cứu. Ôn Tình cũng đã nhìn thấy mấy vết thương đó, xác thực là dấu vết cắn xé của dã thú, nhưng một đứa trẻ bình thường, làm sao có thể chịu nổi, lẽ ra là không thể sống sót được.

Đứa bé này hồi phục rất nhanh chóng, sau đó trở về nhà, cha của Ôn Tình lo lắng sau này có vấn đề gì đó, vì thế đưa cho bọn họ một khối thông hành ngọc lệnh, để họ có thể thuận tiện tìm đến đây bất kỳ lúc nào.

Nguỵ Vô Tiện cũng rất thắc mắc: "Gã bị sói bắt đi, sau đó toàn thân đầy máu tự trở về? Cha của ngươi cứu sống gã, còn giúp đỡ như thế, vậy thì phải có tên tuổi có địa chỉ chứ?"

"Có cũng vô dụng". Ôn Tình nói tiếp: "Đứa nhỏ đó trở về, bảy ngày sau chúng ta nghe thấy tin, nhà bọn họ kể cả người hầu tổng cộng hơn 50 người, gần như chết hết, bị sói cắn chết".

Nguỵ Vô Tiện trợn tròn mắt, "Cái gì?!" Ôn Tình nói, "Lúc đó chỉ còn hai vợ chồng và đứa con còn sống, nhưng lão gia và phu nhân bị mất trí, đứa nhỏ bị thương, vài năm sau lão gia và phu nhân qua đời, đứa nhỏ cũng biến mất, hiện giờ ngôi nhà đã là một ngôi nhà hoang."