Xuân Ý Nháo

Chương 48-1



"Không chỉ là một ngôi nhà hoang, mà còn nghe nói là có nháo quỷ" Ôn Tình nói tiếp.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi nàng: "Nháo quỷ? Vậy không có ai đến cầu cứu các ngươi hay sao? Các ngươi không phải là tiên môn thế gia trấn thủ ở địa phương này à?"

Ôn Tình rất thẳng thắn nói với hắn: "Chúng ta hành nghề y, việc bắt quỷ..." nàng lắc lắc đầu "Không biết làm".

Vì vậy hèn chi không có người đến cửa cầu cứu, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chúng ta đi xem thử?"

Nhà hoang cũng không sao, cũng có thể có chút manh mối, bằng không người đó đã không để lại thông hành ngọc lệnh của Ôn gia, để lại manh mối đó, tất nhiên là muốn bọn hắn đến điều tra. Lam Vong Cơ đồng ý, gật gật đầu.

Ôn Tình nói: "Chỉ hai người các ngươi đi?"

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười: "Thân thủ của chúng ta đều rất tốt, không sao".

Ôn Tình nhắc nhở bọn hắn: "Y hiện giờ trong tình trạng này, các ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn, đừng có xem thường".

Lam Vong Cơ có thể từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua tình trạng này, nên cũng hơi do dự, Nguỵ Vô Tiện nắm chặt lấy tay y, nói: "Không sao đâu, Lam Trạm, còn có ta nữa mà, ta sẽ bảo vệ ngươi".

Mặc dù Lam Vong Cơ căn bản cũng không cần sự bảo vệ của hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện nói như thế, dáng vẻ hắn cong khoé môi tươi cười tràn đầy tự tin nhìn y, quá là đẹp đi, Lam Vong Cơ bất giác chỉ biết gật gật đầu.

Ôn Tình cũng là người hiếm hoi vẫn có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người này, nhưng nàng thực sự không muốn nhìn, trực tiếp đưa địa chỉ, kêu hai người nhanh nhanh rời đi, đừng ở đây làm hư đệ đệ trong sáng của nàng.

***

Địa chỉ mà Ôn Tình đưa cũng không tính là xa, là một toà nhà rất lớn, trên tấm bảng viết chữ Dương phủ rất to, mặc dù nói là nhà bỏ hoang, nhưng không giống một chút nào, cánh cửa cổng được lau chùi sạch sẽ sáng bóng, hai người có chút kỳ quái, Nguỵ Vô Tiện bước tới trước, thử gõ cửa, một lát sau, cánh cửa đó thế mà lại mở ra.

Ra mở cửa là một thiếu niên tuổi không lớn, ước chừng xấp xỉ tuổi bọn hắn, má bên trái có một vết sẹo rất to rất dài, từ thái dương xuống thẳng đến khoé miệng, tóc tai hơi lộn xộn, cả người trông có vẻ u ám, may mắn là giữa ban ngày, nếu không Nguỵ Vô Tiện còn tưởng là con quỷ đang quậy phá ở gia đình này đã xuất hiện chứ.

"Các ngươi là...." Thiếu niên mặt sẹo hỏi bọn hắn.

Xác định đây là người rồi, Nguỵ Vô Tiện mới hỏi gã: "Xin chào, chúng ta là người của tiên môn, người sống gần đây nói là chỗ của các ngươi có nháo quỷ, đến chỗ chúng ta xin giúp đỡ, cho nên chúng ta mới đến đây xem một chuyến".

Thiếu niên mặt sẹo nhìn nhìn bọn hắn, vẫn không có ý định mời bọn hắn vào, nói: "Người sống gần đây?"

Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhớ ra khu vực gần đó toàn là đất đai của gia đình này, hơn nữa sự việc cách đây 12 năm quá khủng khiếp, nơi đây còn bị nháo quỷ, xung quanh đây căn bản là không có ai dám ở, nhưng lời đã nói ra, chỉ đành phải căng da đầu tiếp tục bịa chuyện: "Đúng, có người ở khu vực gần đây vừa mới dời đi, mặc dù cách đây hơi xa, nhưng chỗ này của các ngươi là một toà nhà bị ám, có người sợ cũng là bình thường đúng không".

Giọng nói Lam Vong Cơ lãnh đạm, nói: "Chúng ta nghe nói, nơi này hẳn là nhà bị bỏ hoang?"

Sau đó Nguỵ Vô Tiện lại nói thêm một thôi một hồi, thiếu niên mặt sẹo mới đồng ý mở cửa cho bọn hắn, dẫn bọn hắn vào, nói: "Sau khi lão gia và phu nhân trước kia qua đời, nơi này do tỷ tỷ của lão gia quá cố tiếp quản, toà nhà này bị mọi người nói là toà nhà ma ám, bán cũng không bán được, ai dám mua, vì vậy phu nhân hiện giờ kêu mấy người chúng ta phụ trách dọn dẹp, nhìn căn nhà này xem, cả một khu đất rộng lớn như vậy, để hoang hoá cũng không tốt."

Nói xong, gọi mấy người trong nhà, sau đó có vài người bước ra, một người mặt rỗ, một người chột mắt, một người cụt tay, một người què chân, thêm người mặt sẹo này, tổng cộng có năm người, chính là những người dọn dẹp ở đây mà thiếu niên mặt sẹo đã nói.

Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn bọn họ, hỏi: "Chỗ này bị ma ám, các ngươi cũng dám ở đây làm việc, không sợ hay sao?"

Người mặt rỗ trả lời hắn, mỉm cười, nói: "Tiểu công tử, người như chúng ta đây, còn có chọn lựa nào khác, có việc làm là tốt rồi".

Nguỵ Vô Tiện cũng không phải không biết nỗi khổ của thế nhân, cũng có lòng trắc ẩn, nhìn thấy toà nhà này được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất không nhiễm chút bụi trần, ngay cả lớp đá xếp ở miệng giếng kia, cũng bóng loáng. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi bọn họ: "Tất cả các ngươi đều ở đây hay sao? Ở đây được bao lâu rồi? Có biết việc trước đây của gia đình này không?"

Người chột mắt nói: "Chúng ta sao có thể ở đây, chỉ ban ngày đến đây dọn dẹp thôi, toà nhà đẹp thế này làm thế nào có thể để cho chúng ta ở được."

Người mặt sẹo nói: "Ta đến đây trễ nhất, là người mới nhất ở đây, chuyện trước kia, chỉ nghe nói về thảm án 12 năm trước, những chuyện khác không rõ".

Mấy người kia cũng nói là họ không rõ, đều là sau khi lão gia và phu nhân trước đó bị mất trí rồi qua đời, nơi này thành nhà bỏ hoang, họ mới được gọi đến đây dọn dẹp.

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một lát, hỏi bọn họ: "Nghe nói nơi này có nháo quỷ?"

Mấy người bọn họ nhìn nhau, rồi mới đáp: "Haizz"

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Các ngươi có từng thấy qua?"

Bọn họ lại nhìn nhau, lắc đầu: "Không, không".

Cảm thấy không hỏi được gì, nên cả hai rời đi. Tìm đến một khách điếm ở địa phương, sau khi ăn xong, Nguỵ Vô Tiện lại đẩy ngã người nọ trên giường, cười nói: "Lam nhị công tử, nghỉ ngơi một lát, nghỉ khoẻ rồi thì tối nay mới có sức nha".

Cách nói lẫn giọng điệu của hắn đều rất ái muội, nói xong còn nháy nháy mắt với người ta, Lam Vong Cơ có chút bất lực liếc nhìn hắn một cái, nhưng cũng không trốn tránh, mà nằm xuống, ngoan ngoãn làm tấm đệm ngủ, đợi Nguỵ Vô Tiện nhào lên trên người y.

Ôm hắn ngay ngắn trong vòng tay, Nguỵ Vô Tiện nằm trên người y, nhưng người này không có nề nếp, co chân lên cọ lung tung, Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản, chỉ nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, những người này đều không thành thật".

Lam Vong Cơ đồng ý, nói: "Ban đêm đi thám thính".

"Ta biết ngươi chắc chắn hiểu ta đang nghĩ gì, âm thầm, bắt bọn hắn tại trận, để xem bọn hắn còn nói được gì".

Bản thân hắn ấy mà, lúc trước ở Vân Mộng thường cả đêm không ngủ cũng không sao, nhưng lịch sinh hoạt của Lam Vong Cơ rất đều đặn, nên lo lắng y sẽ mệt mỏi. Có lẽ hắn bị Lam Vong Cơ nuôi thành ngốc rồi, cũng không nghĩ xem bình thường bọn hắn lăn giường có thể lăn tới giờ nào, Lam Vong Cơ cũng đâu có yếu ớt như vậy.

"Được" Lam Vong Cơ đáp lời hắn, đôi mắt nhạt màu nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy hình ảnh của mình trong ánh nhìn trong veo lấp lánh đó. Đôi mắt của Lam Vong Cơ quá đẹp, dường như hình bóng hắn in trong đó lại càng đẹp hơn một chút, bất giác càng lúc càng tiến gần hơn, dán môi lên hôn một cái.

Lát sau, bĩu bĩu môi, nói: "Lam Vong Cơ thực sự có đôi mắt câu hồn người ta".

Hoàn toàn không biết khi mình nói như thế, đôi mắt hoa đào loé sáng rực rỡ, những vì sao rải rác trong đó, Lam Vong Cơ nghĩ, đây mới thực sự là đôi mắt câu hồn người ta. Kéo hắn gần vào một chút, Lam Vong Cơ hôn lên đôi mắt xinh đẹp của hắn, hàng lông mi rung rung, có chút ngứa ngáy, khiến trong lòng người ta hơi rung động.

"Nghỉ ngơi đi, Nguỵ Anh". Lam Vong Cơ giữ cái chân đang ngọ nguậy lung tung của hắn lại, đắp chăn cho cả hai.

Nguỵ Vô Tiện vẫn có chút bất mãn, chân lại co lên, chống lên ngực y và hỏi: "Lam Trạm, ta làm như vậy, ngươi thật sự sẽ có cảm giác ư?"

Lam Vong Cơ thở ra một hơi, gật gật đầu, "Cho nên, đừng quậy".

Nguỵ Vô Tiện "hả" một tiếng, để chân xuống ngay ngắn, bây giờ hắn cũng không dám chọc ghẹo quá mức nữa, lát sau, lại ngước mắt lên, con ngươi đảo qua đảo lại, nói: "Lam Trạm, cho đến khi mọi việc được giải quyết, ta sẽ cùng người làm thật tốt, cho nên hiện tại...." Nói rồi hôn một cái thật to lên đôi môi mỏng có hình dạng hoàn mỹ đó, "hiện tại giải quyết cơn thèm này trước đi!"

Đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết, bọn hắn vẫn sẽ ở cùng nhau, cho nên không vội vàng. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Được". Sau đó kéo người nọ giải quyết thoả đáng cơn thèm đã.