Xuân Ý Nháo

Chương 52-2



Bọn hắn bị thương không nhẹ, mỗi ngày đều cần phải kiểm tra, lúc Ôn Tình bước vào nhìn thấy bọn hắn, gương mặt không nói nên lời. Cũng không biết hai người này làm cái gì, để một cái giường trống không ngủ, cứ phải chen chúc một chỗ, hai cái giường chỉ cách nhau không tới ba bước chân, làm gì mà không thể tách rời ra như thế.

Hơn nữa Lam Vong Cơ rõ ràng là đã thức, cũng không ngồi dậy, vẫn ôm Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nằm, nhìn thấy nàng, mới cảm thấy không thích hợp, đẩy đẩy Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng, rì rầm kêu: "Lam Trạm..." tiếp tục rúc vào lòng người nọ.

Hai người vốn đã dính nhau như thế, làm như bây giờ càng dính nhau hơn, Ôn Tình một chút cũng không muốn nhìn, nếu không phải vì lòng nhân đạao của người hành nghề y, nghĩ đến hai bệnh nhân này, nàng chỉ muốn ném cả hai ra ngoài.

Đi qua hét kêu Nguỵ Vô Tiện dậy, ép buộc tách ra, mỗi người một giường, bắt mạch cho từng người, dặn dò vài câu, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết có nghe hay không, đợi nàng nói xong, mới hỏi nàng: "Ôn Tình, ngươi đổi cho chúng ta một căn phòng, có, giường lớn hơn".

Lam Vong Cơ nhìn xuống, nhưng không nói gì cả. Ôn Tình nhìn nhìn vết thương trên môi Lam Vong Cơ, một chút cũng không muốn nghĩ bọn hắn đòi đổi giường để làm gì, dứt khoát từ chối: "Không có".

Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, không thèm quan tâm đến nàng, chuyển qua cười với Ôn Ninh đang giúp đỡ ở bên cạnh: "Ôn Ninh à, ngươi chắc là có giường dành cho hai người chứ?"

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi xem chỗ này của chúng ta là khách điếm hay sao?" Ôn Tình nói thẳng, nhưng Ôn Ninh là một người thật thà, cười nói: "Có, có á".

.... Ôn Tình còn chưa kịp nói, Nguỵ Vô Tiện trực tiếp bật dậy tìm Ôn Ninh, "Ôn Ninh à, ngươi dẫn chúng ta đi đổi phòng". Nghĩ nghĩ, kéo Ôn Ninh lại gần, nói thật nhỏ: "Muốn giường to một chút".

Ôn Ninh cũng không hiểu, chỉ thành thật gật gật đầu, "Được, được".

"Nguỵ Vô Tiện!!! Ngươi buông Ôn Ninh ra!!! Ngươi đừng dạy hư đệ đệ của ta!!!" Ôn Tình ném thẳng hộp thuốc qua, Nguỵ Vô Tiện né một cái, sau đó thu người sát bên cạnh Lam Vong Cơ.

Giọng điệu đáng thương, nói: "Đệ, đệ đệ của ngươi giúp đổi phòng cho ta thôi, ta đâu có nói cho hắn biết chuyện phía sau, làm sao mà dạy hư hắn được".

Ôn Tình nhịn không nổi nữa: "Nguỵ Vô Tiện!! Ngươi cút cho ta!!!"

Nguỵ Vô Tiện trốn sau lưng Lam Vong Cơ, thò đầu ra, nói: "Ta còn lâu mới cút, đại, đại ca nhà chúng ta đã trả tiền, ngươi phải chữa bệnh cho chúng ta."

Lam Hi Thần xác thật là đã trả cho Ôn Tình rất nhiều tiền, mời nàng điều trị cho Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, lúc này Ôn Tình thực sự, đã biết cái gì gọi là há miệng mắc quai, kiếm tiền đúng là không dễ!

Ôn Ninh cứ cười khuyên can, "Tỷ, tỷ tỷ, Nguỵ, Nguỵ công tử..."

Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chỉ có ánh mắt sáng lên.

Ôn Tình đảo mắt, thôi bỏ đi, không quản nữa, chỉ bỏ lại một câu: "Nguỵ Vô Tiện, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi vì bất kỳ chuyện gì chơi giỡn, làm cho vết thương nặng thêm, ta sẽ không chữa cho ngươi!"

Nhưng cuối cùng vẫn là kêu Ôn Ninh dẫn hai người đến một căn phòng ở xa nhất, hẻo lánh nhất, đương nhiên, là giường đôi.

***

Ôn Tình quả nhiên là y thuật cao minh, bọn hắn hồi phục cũng nhanh, tay của Lam Vong Cơ không cần phải treo nữa, linh mạch cũng dần dần khôi phục. Tuy kim đan của Nguỵ Vô Tiện vẫn không thể vận chuyển, nhưng ngoại thương đã không còn là vấn đề lớn nữa, chỉ là vết thẹo trên cánh tay đó vừa dài vừa đáng sợ, Lam Vong Cơ nhìn thấy đau lòng, lại hỏi xin Ôn Tình một ít loại thuốc tốt, mỗi ngày xức cho hắn, ngược lại vết sẹo cũng nhạt đi rất nhiều.

Cả hai đều biết vẫn còn một vấn đề quan trọng cần phải giải quyết, cũng không lười biếng, cảm thấy khôi phục ổn rồi, vì thế xuất phát đi đến Dương phủ trước đó để tìm manh mối thêm một lần nữa.

Nhưng khi đến đó, hoàn toàn khác với những gì bọn hắn nhìn thấy lúc trước, vẫn là bức tường đó, vẫn là cánh cửa đó, tấm biển vẫn như cũ, chỉ là chỗ này khắp nơi tiêu điều, bụi bặm đổ nát, làm gì giống như có người dọn dẹp.

Nhưng xung quanh đúng là không còn yên tĩnh như lần trước tới, vùng phụ cận Dương phủ vẫn có người qua lại, chỉ là lúc đi qua, thì vô thức tăng nhanh bước chân. Nguỵ Vô Tiện bước tới, kêu một lão bá dừng lại, hoà nhã giới thiệu bọn hắn là người trong tiên môn, đến đây để xử lý toà nhà bị ám, lão bá vừa nghe thấy, toà nhà bị ám này rốt cuộc đã có người để ý tới, cũng rất cao hứng, vốn sống gần đây, trong lòng cũng hơi sợ, có người đến giải quyết, ông đương nhiên vui vẻ trả lời.

Nguỵ Vô Tiện hỏi lão bá: "Lão bá, nơi này không có người chăm sóc hay sao? Có mấy người, một người trên mặt có sẹo, một người mắt chột, mấy người có tật ở chân tay"

Lão bá đó nghĩ một chút, nói: "Mấy người đó hả, đều là chuyện từ nhiều năm trước rồi". Lão bá nói với bọn hắn: "Các ngươi hẳn là biết chuyện xảy ra từ rất lâu trước đây của gia đình này, lão gia và phu nhân mất trí, thiếu gia tuy an toàn sống sót, nhưng trên mặt có một vết sẹo khá dài, vì chuyện này mà tính tình rất là cổ quái, thấy người là chửi mắng, không có cách nào, gia đình đành mời vài người có khuyết tật trên cơ thể đến chăm sóc, có lẽ là đồng bệnh tương liên chăng, vị thiếu gia đó lại sống hoà thuận với bọn họ. Nhưng mấy năm trước lão gia và phu nhân mất trí đã qua đời, vị thiếu gia đó nghe nói cũng biến mất, mấy người còn lại cũng bị đuổi việc, nơi này hiện giờ là một toà nhà bỏ hoang."

Hai người vừa nghe, cảm thấy như vậy mới đúng, ban đầu cứ thấy kỳ lạ, Ôn Tình cũng nói chỗ này là một toà nhà hoang, mặc dù là người hành nghề y, nhưng dù sao cũng là tiên môn thế gia trấn thủ nơi đây, làm thế nào mà ngay cả một tin tức như vậy cũng có thể nhầm lẫn. . Đam Mỹ Hài

Hoá ra ngay từ lần đầu đến Dương phủ, đã là trong ảo cảnh, mọi thứ bọn hắn nhìn thấy, đều là những thứ mà gã kia muốn bọn hắn nhìn thấy mà thôi.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có một loại cảm giác bị người ta dắt mũi, trong lòng nổi giận không phục, đi tới đá bay cánh cửa, bước vào. Quả nhiên bên trong hoang tàn thê lương hơn bên ngoài, không có một chút sinh khí nào.

Nguỵ Vô Tiện thở dài: "Có người thực sự có thể làm ra một ảo cảnh lớn như thế, thì thực lực của người này phải thế nào chứ".

"Đúng là, không thể đánh giá thấp kẻ địch". Lam Vong Cơ cũng cảm thấy không thể tin được, không chỉ khung cảnh ảo, mà còn làm ra các loại nhân vật ảo, trước đây bọn hắn đã điều tra chỗ này, ngay cả các chi tiết đều rất chân thật.

Hai người dựa theo ký ức trước đây, một đường đi đến tiểu viện có giếng nước mà người mặt sẹo đã dẫn bọn hắn tới. Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy, lại càng bực bội hơn, nói: "Lam Trạm, ta thực sự muốn bắt tên quỷ đó để đập te tua một trận".

Mặt đất trong tiểu viện này không giống những chỗ khác, dọn sạch cỏ thì lộ ra một mảng, có dấu tích của mấy ký tự lớn được vẽ bằng máu đỏ sẫm: Ta đợi các ngươi ở Di Lăng.

Lam Vong Cơ không hiểu, hỏi: "Tại sao là Di Lăng?"

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày nói: "Di Lăng, là nơi ta uống chén máu đó"