Xuân Ý Nháo

Chương 53-1



Lam Vong Cơ truyền tin cho Lam Hi Thần, Nguỵ Vô Tiện gửi thư cho Giang Phong Miên, thông báo tình hình cụ thể, xin viện trợ, hai người sẽ lên đường đi Di Lăng trước.

Nhưng Di Lăng lớn như vậy, muốn tìm thiếu gia đó, cũng không biết phải tìm từ đâu. Đường phố Di Lăng rất là náo nhiệt, thêm vào đó Nguỵ Vô Tiện đã rất lâu không đến đây, cho nên, khi Giang Trừng dẫn người đến chỗ hẹn với hắn, thì thấy Nguỵ Vô Tiện đang lôi kéo Lam Vong Cơ đi mua sắm, tay cầm một quả táo lớn, ngươi một miếng ta một miếng đút qua đút lại.

Nào có chút cảm giác khẩn trương sắp gặp kẻ địch đâu, ban đầu nghe nói trước đó Nguỵ Vô Tiện bị thương Giang Trừng quyết định lần này sẽ đối xử tốt với hắn một chút, nhưng thực sự là nhịn không nổi, gào to lên: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi nghèo đến nỗi chỉ mua được một trái táo thôi hả, ta mời ngươi, đi mua thêm một trái!!"

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy hắn, tiếp tục đút cho Lam Vong Cơ một miếng, rồi mới nói: "Giang Trừng, ngươi chẳng có tình thú gì cả".

Giang Trừng trợn trắng mắt, "Ngươi kêu ta lại giúp trừ quỷ, hay là xem tình thú của ngươi"

Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, gặm nốt phần còn lại của quả táo, rồi đi tới quàng vai hắn: "Giang Trừng, tên quỷ đó thế mà đánh sư huynh của ngươi, ngươi không thể không giúp ta báo thù đúng không". Chùi chùi bàn tay dính đầy nước lên vai Giang Trừng.

Giang Trừng trực tiếp đá hắn đi, "Nguỵ Vô Tiện! Ta thấy ngươi đúng là đáng đời! Chắc chắn là ngươi đã làm gì người ta rồi đi!"

Thầm nói Giang Trừng này hiểu hắn hơn cả mẹ hắn luôn, mặc dù không phải ý định ban đầu, nhưng đúng thật cũng coi như là hắn đã làm gì người ta rồi. Cho nên quay lại dán sát bên người Lam Vong Cơ, đổi đề tài: "Bất kể thế nào vẫn cần phải tìm ra người trước đã, Lam Trạm, Cô Tô cách rất xa, Trạch Vu Quân có phải sẽ đến đây muộn đúng không?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện lại nói với Giang Trừng: "Giang Trừng, ngươi cho người đi hỏi thăm một chút trước, xem xem ở đây có từng phát sinh chuyện quái lạ tương tự không".

Phân phó xong xuôi, Giang Trừng hỏi hắn: "Vậy các ngươi thì sao?"

Nguỵ Vô Tiện vốn muốn tiếp tục đi mua sắm, nhưng nhìn vẻ mặt Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện cũng có thể đoán được, nếu như hắn dám nói vậy Giang Trừng nhất định sẽ đá hắn, hắn muốn trốn sau lưng Lam Vong Cơ cũng không phải là không thể, Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ giúp hắn đối phó Giang Trừng, nhưng sợ Giang Trừng tức ói ra máu thì cũng không tốt, dù sao đi nữa cũng là con trai của Giang thúc thúc, vẫn cần phải giữ thể diện cho Giang thúc thúc. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, hắn chỉ về phía trước, "Chúng ta qua đó hỏi thử".

Nhìn theo hướng hắn chỉ, phía trước có một quầy bói toán, có một tiên sinh đoán mệnh đang ngồi đó, phía sau treo một lá cờ: Giang Hồ Bách Hiểu Sanh (Biết tất tần tật về giang hồ).

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi không bị gì chứ, còn tin mấy thứ này" Giang Trừng bực bội.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện đã đi qua đó, chào hỏi vị tiên sinh đoán mệnh: "Tiên sinh khoẻ ha".

Người đó nhìn một cái, quá tuyệt rồi, ba vị tiểu công tử khí phái bất phàm, quầy hàng của ông cũng không phải là ghê gớm gì, đều dựa vào nhãn lực cực tốt để kiếm miếng ăn, hai trong số này vừa nhìn là biết người có tiền, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: "Các vị công tử, đoán mệnh ha? Hay là xem tương lai?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi gọi là Bách Hiểu Sanh, vậy hẳn là biết chuyện này chứ đúng không?"

"Đúng vậy". Bách Hiểu Sanh tự hào vỗ ngực, "Tổ tiên ta bao đời nay đều ở đây đoán mệnh, trong Di Lăng này, không có chuyện gì mà ta không biết".

Nguỵ Vô Tiện hỏi gã: "Vậy nói cho chúng ta biết ở đây có chuyện quái lạ gì không, càng tà ác càng tốt, có người nào bị ngớ ngẩn mất trí không".

Người nọ thấy mấy vị thiếu niên này tuổi đều không lớn lắm, sao khẩu vị lại nặng như vậy, vừa đến là muốn nghe loại chuyện này, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Tiền sẽ thanh toán đủ cho ngươi, cứ việc kể ra".

Câu nói vừa xong, Lam Vong Cơ đã lấy túi tiền ra, đặt bạc lên.

Ánh mắt sắc bén của Giang Trừng liếc thấy, túi tiền đó rõ ràng là tác phẩm thêu tay của Giang Yếm Ly, hoàn toàn không cần nghĩ cũng biết Nguỵ Vô Tiện đưa cho Lam Vong Cơ, lại còn là hoa nhỏ màu đỏ, nội tâm hắn rống lên: A a a a a a a Đau mắt quá, ta muốn về nhà!!!

Nhìn thấy tiền, Bách Hiểu Sanh tất nhiên là biết được gì đều nói hết, gã nói: "Chuyện ngớ ngẩn mất trí thực sự vẫn có, lúc nào chả có, một vài gia đình gặp tai ương, người bị hại đa số đều là thiếu niên, đột nhiên không hiểu sao bị mất trí, tất cả y sư đều bó tay, nói là trúng tà".

"Cái gì gọi là lúc nào chả có" Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta cũng là người Di Lăng, trước đây từng lăn lộn trên con đường này, nhưng chưa từng nghe có chuyện nào như thế".

Bách Hiểu Sanh vừa nghe, liền sửa lời, "Là chuyện mới xảy ra vài năm nay, chắc là bốn năm năm, gần đây có người tuổi cỡ các vị bị hại, các vị phải cẩn thận". Nói rồi, lấy ra mấy tờ giấy có vẽ hình, nói với bọn hắn: "Ta ở đây có đồ hình trấn quỷ, các vị có muốn lấy vài tấm không".

Nguỵ Vô Tiện nhìn mà không nói nên lời, khoan nói là có hiệu quả hay không, đây là bức vẽ thất loạn bát tao gì chứ. Giang Trừng nói thẳng: "Cái gì đây, xấu như vậy, ngươi nghĩ là có thể giết chết tà tuý bằng sự xấu xí hả." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Nói vậy khiến Bách Hiểu Sanh mất vui, gã nói: "Tổ tiên ta có người đã tu tiên đắc đạo, đây là đồ hình trấn quỷ đặc biệt của nhà ta, rất là linh".

Tức là biết chuyện tiên môn thế gia, Lam Vong Cơ cảm thấy kỳ quái, hỏi gã: "Vậy tại sao không mời người trừ quỷ?"

Bách Hiểu Sanh cảm giấy câu hỏi của y mới kỳ quái, nói: "Mời ai? Người tiên môn hả? Không phải tai hoạ chết người, ai mà quản chứ"

Đúng là như vậy, việc trong tiên môn cũng khá nhiều, thường quan tâm chuyện lớn không quan tâm chuyện nhỏ, mấy chuyện không chết người này chẳng có ai sẵn lòng để ý cũng là chuyện bình thường, có thể không nhìn mấy chuyện này, mỹ danh Phùng Loạn Tất Xuất, cũng chỉ có một mình Lam Vong Cơ mà thôi.

Nguỵ Vô Tiện hỏi gã: "Tại sao mất trí? Có biết cụ thể không?"

"Người khác không biết, gần đây nhất có một người ta biết" Bách Hiểu Sanh kể lại: "Nửa năm trước, chính cháu trai ta gặp nạn. Di Lăng có một nơi gọi là Loạn Tán Cương, hung tà rất nhiều, ngay cả cây cỏ cũng đều là màu đen, bình thường nào có ai dám đi đến đó, cháu trai của ta hôm đó cũng không biết trúng tà gì, vài người thấy nó đi về hướng đó, sau đó thì điên khùng chạy loạn trên đường phố, không nhận ra được người thân nào. Mọi người đều đồn là nó đi tới Loạn Tán Cương, bị tà vật nơi đó ăn mất thần trí".

Giang Trừng nói: "Nguỵ Vô Tiện, Loạn Tán Cương này rất nổi tiếng, ngay cả tiên môn bách gia cũng không có cách nào lấy lại được nơi đó".

Nguỵ Vô Tiện cũng có nghe nói, nơi đó vừa âm vừa tà, xác thật là một nơi rất tốt để lẩn trốn.

Vì vậy nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chúng ta đi xem thử?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu: "Đợi huynh trưởng đến, sẽ bàn bạc với huynh trưởng".

Bách Hiểu Sanh nghe thấy, liền lên tiếng can ngăn: "Các vị, chỗ đó không đi được đâu! Không thể trở về!" Sau đó lại cầm ra mấy bức vẽ kia, "Nếu phải đi, thì mang theo đồ hình trấn quỷ này, bảo vệ bình an".

Nguỵ Vô Tiện bị gã chọc cười, "Hình vẽ của ngươi quá xấu đi, vẽ thế thà rằng vẽ ta còn hữu dụng hơn đó". Nói xong cũng không nhiều lời, kéo Lam Vong Cơ tiếp tục đi mua sắm.

Giang Trừng đang định đuổi theo, thì Bách Hiểu Sanh kêu hắn lại: "Vị này, có muốn lấy mấy tấm không?"

Nhưng Giang Trừng không dễ chịu như vậy, nhìn gã một cái, nói: "Thứ này của ngươi... về sau thực sự ngươi vẽ hắn còn tốt hơn."

Bách Hiểu Sanh nói: "Vị tiểu công tử đó là ai thế? Nhìn rất không tầm thường".

Giang Trừng hừ một tiếng, nhướng mày, muốn giở chút trò xấu: "Là lão tổ tông của ngươi, hiển linh đó".

"Tiểu công tử, không muốn nói thì đừng nói, hà tất phải hại người như thế". Bách Hiểu Sanh chỉ dựa vào cái miệng để kiếm sống, đương nhiên không tin, đoán chừng đại khái là người trong tiên môn, cho nên tướng mạo khí phái đều khác thường.

Giang Trừng cũng lười nói nhiều, chỉ nói: "Ngươi quan tâm hắn là ai, nếu sau này cháu trai của ngươi hồi phục, nhớ đốt cho hắn vài nén nhang là được." Sau đó lại hừ một tiếng, bỏ đi mất.