Xung Hỉ

Chương 22: Chó con



Hai tay Tam phu nhân bị trói, miệng nhét vải rách, bị người lớn tiếng quát đẩy một cái: “Bà già thối, đi nhanh lên!”

Bà ta tất nhiên chưa từng chịu qua loại oan ức nhục nhã này, chỉ muốn sau khi cởi trói, đập đầu chết cho xong việc, lúc này một giọng nói châm chọc chen vào, mang theo ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đừng đẩy đừng đẩy, để tự bà ta đi, năm đó bà ta cũng không có đẩy ta, nhìn thấy ta cứ như nhìn thấy chó, sao có thể tự mình đi đẩy một con chó con kia chứ, bà ta chưa đẩy ta, hôm nay cũng không được đẩy bà ta như vậy, ha ha ha.”

Tam phu nhân nhất thời sởn cả tóc gáy, nghe ra chủ nhân giọng nói này là ai, trong miệng ô ô kêu loạn, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống cổ, quả nhiên là vô cùng nhục nhã, còn không kịp ngẫm nghĩ chuyện gì đang diễn ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, miếng vải đen che trên đầu bị người lấy xuống.

Lý Ngoan tiện tay ném tấm vải đen kia, đứng ở trước mặt Tam phu nhân, ý cười dạt dào mà nhìn bà.

“Nơi này có ta là được rồi, làm phiền mấy vị ca ca ra bên ngoài chờ chút, sau khi chuyện thành công chúng ta thanh toán luôn.”

Mấy đại hán trói bà ta nghe vậy, trực tiếp đi ra ngoài. Tam phu nhân nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây là một ngôi miếu bỏ hoang đổ nát, tượng Phật ngồi ngay ngắn trên đài sen, khuôn mặt xót thương nhìn xuống chúng sinh. Ngoài cửa sổ gió bão gào thét, mây đen cuồn cuộn, một tia chớp giáng xuống, rọi sáng mặt Lý Ngoan, hắn cười vui vẻ, vậy mà đang cười.

Ánh mắt Tam phu nhân giống như dao đâm vào người Lý Ngoan, mang theo phẫn hận, khinh thường, chết đến nơi rồi cũng không nguyện cúi đầu trước người Lý Ngoan.

Thứ súc vật này hiển nhiên bây giờ không giống ngày xưa, bất luận là xiêm y, hay là khí thế, cũng không thể đánh đồng với ngày trước, lắc mình biến hóa như công tử sinh ra và lớn lên nơi kinh thành. Nhưng dù hắn mặc xiêm y có tốt đến đâu, phô trương lớn đến mức nào, đứng vị trí cao hơn nữa, cũng không che giấu được lòng dạ như mẫu thân hắn, vẫy đuôi cầu xin, không chừa thủ đoạn thối nát nào.

Bà ta cực kỳ hận mẫu thân Lý Ngoan, càng hận hơn chính là phụ thân của Lý Ngoan cùng Lý Kỳ, lần đầu tiên gặp mặt trượng phu là trong đêm động phòng hoa chúc, bà tìm mọi cách không muốn, lại chẳng thể làm được gì, chỉ mong phu thê cho dù không có tình cảm, tương kính như tân cũng được, ai biết tên nam nhân thối kia ngay lúc bà mang thai liền đi ra ngoài ăn chơi chè chén, sau khi Lý Kỳ sinh ra càng chẳng quan tâm đến.

Bà cũng do nhìn thấy mẫu thân Lý Ngoan, mới hiểu được trượng phu thật lòng yêu thương một người lại là bộ dáng này.

Càng hận hơn mình quá nhân từ, không bóp chết Lý Ngoan khi còn trong tã lót.

Lý Ngoan lấy miếng vải trong miệng bà ra, kiên nhẫn chờ, Tam phu nhân không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn. Lý Ngoan đợi một lát, tự thấy vô vị, lại nhét vải bố vào trong miệng bà, tự lẩm bẩm: “Hơi, thôi, chuyện cầu người này đâu phải ai cũng làm, bà cứng đầu không cầu, ta có cắt lưỡi bà cũng vô dụng.”

Hắn một bên tự lẩm bẩm, vừa đi đến phía sau hương án, nhấc tay lên, lôi một người đầy máu như lôi con chó chết ra, Tam phu nhân định thần nhìn kỹ, chính là nhi tử Lý Kỳ của mình.

Đại thiếu gia máu me khắp người, gầy gò đến mức không còn hình người, thân trên để trần, phần lưng có không ít lỗ máu bị dao khoét ra, cuộn tròn bên chân Lý Ngoan thoi thóp. Lý Ngoan lấy chân thay hắn trở mình, hướng Tam phu nhân ý tốt giải thích: “Tìm không ra cách làm cho lưng hắn lập tức lở loét chỉ có thể lấy dao khoét vài lỗ, bất quá đau cũng chỉ đau một chút, hời cho hắn quá rồi. Lúc ta lở loét nằm ở trên giường, mỗi một lần vươn mình, mỗi một lần lau người, đều đau đến chết đi sống lại.”

Tam phu nhân thấy ái nhi như vậy, lúc này lòng như dao cắt, trong miệng ô ô thét lên, một hơi không thở nổi, hai mắt trợn trắng, có dấu hiệu ngất đi. Lý Ngoan tựa như đã sớm đoán được, thấy thế đi về phía cái vại lớn đã chuẩn bị, trong vại chứa nước cùng cái gáo, Lý Ngoan múc một gáo nước, giống như tát, hất mạnh vào mặt Tam phu nhân, sau đó lắc người bà, ép bà tỉnh lại.

Tam phu nhân hai mắt rưng rưng, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lý Ngoan, chỉ hận không thể nhào lên cắn đứt cổ hắn.

Bị bà ta như vậy nhìn, Lý Ngoan lại cảm thấy thú vị.

Bà ta nhìn Lý Ngoan như nhìn chó, Lý Ngoan lại nhìn bà ta càng giống chó hơn.

Hắn nhớ tới ổ chó con mình nuôi ngày bé, bị Lý Kỳ sai người đánh chết, lúc đó chó mẹ cũng đứng ở một bên như vậy, bốn chân cào đất, lưng cong lại, lông cả người dựng lên, mắt con chó kia mang nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ phẫn hận uy hiếp, hận không thể nhào tới cắn đứt cổ Lý Kỳ.

Lý Ngoan lại đột nhiên cười rộ lên.

Mẫu thân mình đã từng có một khắc, cũng là bộ mặt này hay không?

Lý Ngoan lười biếng, gọi mấy tên đại hán tiến vào, chỉ tay vào Tam phu nhân phát run trên đất, bình tĩnh nói: “Lôi bà ta đến phòng nhỏ cách vách đi, nể tình cũng làm nương, sẽ không tra tấn bà, nhưng cũng không cho bà ta ngất đi, khiến bà ta tỉnh, nghe động tĩnh phòng này, dù sao lúc mẫu thân ta bị đánh chết, ta cũng bị người ấn ở trong phòng bắt nghe, một thù trả một thù, rất công bằng.”

Dứt lời, mặc cho Tam phu nhân giãy dụa gào thét, Lý Ngoan cũng không để ý tới, múc một gáo nước, rưới lên người Lý Kỳ.

Hắn ngồi xổm xuống, cười hì hì nhìn đại ca cùng phụ khác mẫu này.

Ở đây đã mấy ngày, đếm không biết bao nhiêu lần bị dội nước, Lý Kỳ từ từ tỉnh lại, lạnh đến mức cả người run lên, bị Lý Ngoan ở gần trong gang tấc dọa sợ giãy dụa lùi về sau, sau đó không còn cách nào đành cười làm lành với Lý Ngoan. Hắn ta cười, Lý Ngoan cũng cười, Lý Kỳ sợ hãi quay đầu một lần, Lý Ngoan cũng quay đầu theo, trong miệng còn cười hì hì.

“Hôm nay chơi cái gì đây.” Lý Ngoan tự lẩm bẩm, vỗ tay một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Vẽ tranh đi.”

Lý Kỳ bị hắn dọa khóc, trong quần bốc lên mùi tanh tưởi, dần dần xuất hiện một bãi nước lớn.

Hắn lại lấy giấy bút đã sớm chuẩn bị từ trên hương án xuống, ngồi xổm trước mặt Lý Kỳ, làm bộ không nhìn thấy hắn ta tè ra quần, dường như vừa phát hiện tay chân hắn ta bị trói, ơ kìa một tiếng nghi hoặc nói: “Vậy rồi làm sao vẽ đây? Hay ngươi dùng miệng vẽ đi.”

Hắn cười ha ha không ngừng, tâm tình cực kì sung sướng, đem bút nhét vào miệng Lý Kỳ, lệnh cho hắn lấy răng cắn, giấy trắng trải trước mặt hắn. Lý Kỳ run cầm cập, mực từ ngòi bút nhỏ xuống, văng tung tóe trên tờ giấy trắng.

“Ngươi đoán xem ta muốn ngươi vẽ cái gì.”

Lý Kỳ lộ vẻ hoảng sợ, sợ mình đoán không ra, Lý Ngoan sẽ làm ra chuyện càng thêm phát điên hơn, nhưng Lý Ngoan hình như cũng không ý để cho hắn ta đoán, chỉ nghe hắn lập tức nói đáp án: “Vẽ một con rùa đi, ngươi có vẽ được không? Ta sẽ không dạy cho ngươi đâu.”

Hắn cười híp mắt nhìn Lý Kỳ, “Trước tiên vẽ một vòng tròn, vẽ tiếp bốn cái chân, vẽ cái đầu, cái này ngươi cũng nên biết vẽ chứ? Con rùa đen nha, cũng không có hoa văn.”

Chuyện đến nước này, Lý Kỳ cuối cùng cũng coi như nhìn thấu ý trêu chọc của Lý Ngoan, hối hận cao giọng khóc lớn, mặt mũi cái gì, thiếu gia kiêu ngạo cũng mặc kệ, trong miệng không ngừng cầu xin, cầu Lý Ngoan tha cho hắn một mạng. Hắn quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu lạy, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sét, tiếng Lý Kỳ dập đầu lạy so với sét đánh còn vang hơn, bút lông trong miệng cũng không ngậm được nữa, rơi trên giấy, một mảng mực đen, hắn dùng đầu đập đất, trán dính phải mực hòa lẫn với máu tứa ra từ đầu.

Lý Ngoan thờ ơ không động lòng chỉ lạnh lùng nhìn.

Ánh mắt Phật sau lưng hắn hướng xuống phía dưới, Lý Ngoan đứng, ánh mắt cũng hướng phía dưới, lại không hề có chút tâm thương xót, bên ngoài điện mây tản đi, chiếu rọi vẻ lạnh lùng trên mặt Lý Ngoan.

Đợi đến khi Đại thiếu gia dập đầu chảy máu, hắn lại khẽ mỉm cười, tiến lên thân thiết đỡ người dậy, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Vậy được rồi, ngươi cùng ta chơi trò cuối cùng đi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, cái trò này gọi là chó con ăn bánh ngọt, rất đơn giản, ta đem bánh ngọt ném xuống đất, ngươi bò qua ăn là được, nơi này không có hồ, càng không phải là mùa đông, ta cũng giơ cao đánh khẽ, không kêu ngươi trần truồng nhảy vào.”

Nước, bút, giấy đều là sớm chuẩn bị xong, Lý Ngoan tỉ mỉ lên kế hoạch, hôm nay từng chuyện từng chuyện, tất nhiên là từ lúc nằm ở trên giường không xuống được, bị người dùng mọi cách nhục nhã la mắng lúc đó đã ở trong đầu luyện diễn qua vô số lần, đương nhiên điểm tâm cũng đã sớm chuẩn bị rồi.

Hai tay hắn chống dậy, ngồi vững trên hương án, trong tay bưng bánh ngọt.

Lý Kỳ mất đi hết niềm tin, ngẩng đầu lên nhìn muốn cầu Bồ Tát phù hộ, vừa ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy Lý Ngoan so với ác quỷ còn hung sát hơn.

Lý Ngoan dường như biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười híp mắt nói: “Muốn cầu Bồ Tát phù hộ? Không có tác dụng, ta đã cầu rất nhiều lần, bất quá khi đó ta chỉ có thể nhìn đỉnh trướng cầu xin, không nhìn thấy mặt Bồ Tát, ngươi so với ta tâm còn thành khẩn hơn, có thể thử một lần.”

Lý Kỳ ngượng ngùng nở nụ cười, nhớ tới trò chơi này gọi chó con ăn bánh ngọt, lúc này hắng giọng, nuốt xuống miệng đầy máu tanh, học chó con gâu gâu kêu lên.

Lý Ngoan nghe được lắc đầu, mất hứng nói: “Không đúng không đúng, ta lúc đó không có học chó sủa, ngươi cũng không được học.”

Hắn ném bánh sang trái, nhìn Lý Kỳ như một con sâu sắp bị người nghiền chết, ngọ nguậy bò qua ăn, chờ ăn xong, lại lấy một khối mới, vứt sang bên phải, Lý Kỳ đành phải thở hổn hển lếch qua, lẫn vào nước mắt nước mũi, liếm sạch khối bánh bụi bẩn.

Hai người một người vứt, một người đuổi theo liếm, chỉ trông chốc lát, dĩa điểm tâm đã thấy đáy, Lý Ngoan lúc đầu còn cười, ngoài miệng cười vui vẻ, ném đến cuối cùng, cũng không cười, biểu hiện trên mặt càng thêm quỷ dị bình tĩnh.

Đại thiếu gia thấy không có bánh ngọt để liếm, muốn Lý Ngoan buông tha cho mình, liền tới liếm giày hắn, lại bị Lý Ngoan đá một đá văng ra, Lý Ngoan lạnh lùng nói: “Ta chưa từng liếm giày của ngươi, ngươi cũng không được liếm ta.”

Hắn ném dĩa trống trong tay xuống đất, nhặt một mảnh sứ vỡ lên, túm tóc Lý Kỳ nhấc lên, lại tự tay đem từng lỗ vết thương kết vảy trên người hắn ta cắt ra, Lý Kỳ đau đến không ngừng gào thét, nói năng lộn xộn: “Tha cho ta, ta biết sai rồi, Lý Ngoan, đệ đệ tốt, ngươi, ngươi tha ta! Nể mặt Tào Ý!”

Không đề cập tới Tào Ý còn đỡ, nhắc tới Tào Ý, Lý Ngoan nhớ tới, lại đúng vậy một tiếng, tự lẩm bẩm: “Đa tạ nhắc nhở, ngươi còn cho nương tử ta gặp mẫu thân y một lần cuối, ơ kìa, nhưng bởi vì ngươi, ta còn không nhìn thấy mẫu thân ta lần cuối? Này nên làm sao cho phải đây, ngươi thật sự rất đáng ghét, làm người khác khó xử.”

Nghĩ đến Tào Ý, trên mặt Lý Ngoan lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy, đi vòng quanh ba vòng, cuối cùng khó nhọc nói: “Vậy được rồi, nể mặt nương tử ta, cho ngươi trước khi chết gặp mẫu thân ngươi một lần.”

Hắn đi tới cách vách, gọi kia vài tên đại hán đem Tam phu nhân vào, còn mình đi trước một bước, trở lại bên cạnh Lý Kỳ, như xách con chó chết mà mang theo hắn ta, Lý Kỳ chưa từ bỏ ý định nói: “Lý Ngoan, ngươi tha cho ta một mạng, ngươi khi còn bé ta cùng mẫu thân mặc dù có khắt khe với ngươi nhưng cũng không thật sự lấy tính mạng của ngươi, ngươi buông tha chúng ta, về sau gia nghiệp Lý gia đều là của ngươi.”

Lý Ngoan buồn cười nhìn hắn: “Ai thèm gia nghiệp Lý gia? Ai thèm mang họ Lý?” Hắn lấy mảnh sứ vỡ vỗ vỗ mặt đại ca: “Được thôi, vậy lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đoán xem thời thơ ấu ta ngày đêm nằm ở trên giường, cả người lở loét, chỉ đành mở mắt nhìn đỉnh trướng qua ngày, đều đang suy nghĩ gì?”

Lý Kỳ bị dọa đến nói không nên lời, nhớ tới lúc trước đối xử tàn nhẫn với Lý Ngoan.

Đồng dạng, lần này hắn cũng không có ý muốn Lý Kỳ đoán, Lý Ngoan cười vui vẻ, lầm bầm lầu bầu, cao hứng nói: “Tất nhiên là nghĩ cách giết hết cả nhà ngươi đó.”

Lý Kỳ vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng đúng vào lúc này, đại hán ngoài cửa bước nhanh đi vào, do dự nói: “Lý công tử…”

Lý Ngoan thu lại nụ cười, vẻ mặt nham hiểm, hờ hững nói: “Nói.”

“Bà già thối kia thừa dịp chúng ta không để ý, đập đầu tự sát.”

Lý Ngoan hơi giật mình, hai mắt Đại thiếu gia đứng yên trừng như muốn rơi ra ngoài, nhất thời hai chân đạp loạn, trong miệng a a kêu loạn, vẻ mặt bi phẫn gào thét, sắp nứt cả tim gan, muốn nhảy lên cắn cổ Lý Ngoan, bị Lý Ngoan đạp vào ngực một đạp, lại lăn trở lại trên đất.

Lý Ngoan từ trên cao nhìn xuống cười lạnh một tiếng, sau đó cầm mảnh sứ vỡ trong tay ném xuống đất, hai tay tàn nhẫn bóp cổ Đại thiếu gia.

Khuôn mặt Lý Kỳ nghẹn tím, chết đến nơi rồi cũng không cầu xin, trong mắt hắn hiện ra ý cười ác độc, gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Lý Ngoan.

Lý Ngoan nghĩ thầm: Hắn đang nhìn cái gì? Tay cũng không buông lỏng, theo tầm mắt đại ca hờ hững quay đầu lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn vào cặp mắt từ bi của tượng Phật, pháp tướng trang nghiêm của tượng phật đối diện, trùng hợp ngoài cửa sổ sấm chớp bổ xuống, làm lòng hắn cả kinh, ngoài cửa sổ sấm rền nổ lên, kèm theo tiếng sấm vang —— trời mưa.

Thần Phật trên trời có thể nhìn thấy lúc này hắn đang giết người sao?

Lý Ngoan lạnh lùng nhìn, nghĩ thầm, vậy thì thế nào.

Trong miệng Lý Kỳ trào ra máu tươi, từ lâu đã tổn thương phổi, mạnh mẽ ngẩng cao, phun máu lên nửa bên mặt Lý Ngoan, oán độc nói: “Ta, ta có, thành quỷ… cũng, cũng không buông tha cho ngươi.”

Lý Ngoan thu hồi ánh mắt, chậm rãi quay đầu lại, cười nhạo một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nếu thật sự có ác quỷ đòi mạng, mẫu thân ta đã sớm tìm tới, ta ước gì thật sự có quỷ thần, cũng có thể cho ta gặp người một lần cuối.”

Dưới tay hắn từ từ dùng sức, trán nổi gân xanh, ngực không ngừng phập phòng, chỉ nghe Đại thiếu gia “ô ô” vài tiếng, sau đó quẹo cổ không còn hơi thở, đúng là sống sờ sờ bị Lý Ngoan bóp chết.

Lý Ngoan mặt không hề cảm xúc, bóp chết người còn không buông tay, một lúc lâu mới ném thi thể Lý Kỳ xuống đất, nhìn lại một cái cũng ngại nhiều, hắn dùng sức quá mức, ngón tay không khống chế được mà run lên.

Mấy tên đại hán kia thấy hắn xong việc, tiến vào thu dọn chuẩn bị dựa theo Lý Ngoan dặn dò, đem một già một trẻ này treo ở nơi đội buôn thường đi qua, tạo thành hiện trường giả bị sơn tặc cướp của giết người. Đợi bọn họ khiêng thi thể hai người đi, Lý Ngoan mới không khống chế được, há miệng phun trên đất, đem nước trong dạ dày, ói ra không còn một chút.

Hắn phun xong bắt đầu cười, cười xong lại bắt đầu khóc, từ nhỏ đã ngụy trang, khi cười trong lòng sợ hãi, lúc khóc là trong lòng chờ mong, chỉ có ở trước mặt Tào Ý, hắn cười mới là cười, khóc mới là khóc.

Lý Ngoan giống như phát điên, đầy người máu tươi, một bên thở hổn hển, một bên nhìn tay mình tự bóp chết người, hai bàn tay run rẩy không ngừng, khóc khóc cười cười, không biết qua bao lâu mới dần dần bình tĩnh lại, như không có chuyện gì xảy ra mà lau đi nước mắt, đi ra ngoài. Bên tai truyền đến tiếng động, Lý Ngoan nghe tiếng vừa nhìn, chỉ thấy bên ngoài ngôi miếu đổ nát, Ôn Như Hối bị dọa sợ vỡ mật, ngã ngồi trên mặt đất, run cầm cập, mặt như màu đất mà nhìn hắn.

Lý Ngoan ngơ ngác, mờ mịt nghĩ thầm, tên ngốc này thực sự không thú vị, sao bị dọa như thế, mình bây giờ rất đáng sợ sao?

Hắn báo thù rửa hận, quang minh lỗi lạc, rốt cuộc đáng sợ chỗ nào?