Xung Hỉ

Chương 23: Gặp nhau



“Ngươi theo ta làm gì?”

Lý Ngoan lạnh lùng nhìn Ôn Như Hối.

Hai chân Ôn Như Hối như nhũn ra, thấy Lý Ngoan nhìn mình đi tới, sợ đến mức run lên cầm cập, tự nhiên là hỏi gì đáp nấy.

Khi Lý Ngoan vào kinh, Ôn Như Hối nhận được thư của Tào Ý, trong thư Tào Ý khẩn thiết cùng ủy thác, Lý Ngoan một mình ở bên ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì, y ở Lưu Châu xa xôi hữu tâm vô lực, kính xin Ôn Như Hối chăm sóc nhiều hơn.

Ôn Như Hối mặc dù không thích Lý Ngoan, cảm thấy đứa nhỏ này tính tình quỷ quyệt, tâm tư sâu không lường được, dù hai người cũng không có quan hệ gì, Ôn Như Hối cũng giống như đại ca, thường xuyên sai người đưa quần áo đồ ăn cho Lý Ngoan, còn dùng quan hệ trong nhà, nhờ mấy vị tiên sinh trong trường thái học trông nom Lý Ngoan cùng Tề Uyển nhiều hơn, lúc thường được rảnh rỗi cũng sẽ đích thân đến thăm một chút.

(*) 太学 (tàixué): trường thái học, thái học viện (cấp học cao nhất thời phong kiến.)

Một năm gần đây, quan hệ của hai người mặc dù quỷ dị nhưng cũng nhờ Tào Ý mà đạt được sự cân bằng vi diệu, Lý Ngoan biết Tào Ý khổ tâm, mặc dù không ưa Ôn Như Hối làm việc cổ hủ bướng bỉnh nhưng cũng có thể cùng hắn tâm bình khí hòa nói mấy câu.

Đúng lúc mấy ngày sắp tới hắn phải đi xa nhà, lại nghe nói Đại thiếu gia Lý gia đang trên đường vận chuyển muối thì mất tích, có chút không yên lòng Lý Ngoan, mới sẵn trước khi đi đến nhìn một chút.

Tề Uyển nói Lý Ngoan mới vừa đi, còn nói hắn mấy ngày nay thần thần bí bí, luôn một mình đi ra ngoài. Ôn Như Hối ngẩng đầu nhìn sắc trời, thầm nghĩ sắp mưa rồi, Lý Ngoan đi nơi nào? Hắn không yên lòng, đi theo hai vết bánh xe một đường tìm đến đây, không nghĩ tới cho hắn gặp được Lý Ngoan giết người.

Ôn Như Hối trong lòng hoảng sợ, chưa từng gặp chuyện như vậy, chỉ sợ Lý Ngoan nổi ý giết người, tiện tay giết luôn hắn.

Hắn nói chuyện lộn xộn, câu đầu không khớp câu sau, miệng run rẩy nói ra mấy chữ “Tào Ý”, “trông nom”, tự mình nghe cũng không hiểu đang nói cái gì, Lý Ngoan lại nghe lọt.

Bước chân hắn dừng lại, như vừa tỉnh giấc chiêm bao, hai chữ “Tào Ý” vừa ra, hình dáng âm thanh khuôn mặt của người kia nhất thời hiện lên trong đầu.

Tào Ý vẫn luôn kiên nhẫn, ở dưới ánh đèn may quần áo cho mình, dạy mình đọc sách biết chữ, lâu lâu cũng sẽ nổi nóng, quăng đũa ngã nồi, nói mình chọc y tức giận, y không muốn nấu cơm cho mình nhưng đợi đến khi hết giận, lại nắm tay mình, ngại ngùng lấy mấy đồng tiền trong túi ra, dẫn hắn đi mua đồ ăn ngon.

Nếu có thể lập tức nhìn thấy Tào Ý thì tốt rồi.

Trong lòng Lý Ngoan nghĩ như vậy, trên trời đổ mưa mù như gió, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, chóp mũi lại ngửi được mùi máu tanh, hắn đột nhiên cười yếu ớt, nương theo nước mưa chậm rãi lau sạch nửa bên mặt, nhẹ giọng nói: “Thôi.”

Hắn xoay bước rời đi, coi Ôn Như Hối như không khí, đi tìm đám người lục lâm thuê tới xử lý mấy chuyện còn lại. Lúc trở ra, Ôn Như Hối đã không thấy tăm hơi chắc là cuống quít chạy trốn, Lý Ngoan cũng không ngại bị Ôn Như Hối bắt gặp cũng không sợ ngày sau tra được trên đầu hắn, tự có Hạ Minh sẽ giúp hắn đè xuống.

(*) lục lâm: từ chỉ bọn giặc cướp ở Trung Quốc thời trước.

Hắn tự mình thay xiêm y sạch sẽ, đi đến bên sông rửa sạch tóc nhuốm máu, mới lên đường trở về trường thái học, vừa mới vào cửa, Tề Uyển cực kì đáng thương lại gần, hỏi Lý Ngoan đi đâu, sao không dẫn hắn theo.

Lý Ngoan như không có chuyện gì xảy ra, tìm cái cớ lấp liếm cho qua, thuận miệng hỏi Tề Uyển có muốn ăn khoai lang nướng hay không. Hai người ăn nhịp với nhau, thấy mưa cũng nhỏ, cũng không kịp gọi Tàm Đậu Đại Táo, liền trèo tường chạy ra ngoài đào đất trộm khoai, lão nông đập đường tức giận mắng, Lý Ngoan bỏ lại khối bạc vụn, đem khoai lang bỏ vào vạt áo trước trùm lại, lôi kéo Tề Uyển vội vã chuồn nhanh.

Hai người tìm một chỗ khô ráo, giống như thời thơ ấu, đem củi vụn chất đống một chỗ, nghe tiếng nổ bùm bùm, Lý Ngoan đột nhiên nói: “Tề Uyển, ngươi nhớ nhà không?”

Tề Uyển oa một tiếng bật khóc.

“Nhớ oa, nhớ nương tử muốn chết luôn, ngươi còn nhớ lúc chúng ta vừa mới tới, năm người ngủ chung một phòng, đều là mùi mồ hôi! Trên người đàn ông hôi quá! Hay là do nương tử ta ôm thoải mái… Hiện tại hai chúng ta ngủ chung một phòng, còn may mắn hơn chút, ngươi có phải nhớ đệ muội hay không?”

Lý Ngoan mỉm cười, nhớ tới Tào Ý liền không nhịn được cười, gật đầu thừa nhận.

Tề Uyển trấn an hắn: “Ráng chịu thêm nửa năm là có thể trở về rồi, nhịn một chút, ta muốn ăn củ lớn một chút khét thêm một chút, được không?”

Lý Ngoan không hề gì, nhận khoai lang nướng kỹ, nhìn chằm chằm đống lửa ngẩn người, Tề Uyển ăn xong cái kia, thấy Lý Ngoan còn chưa ăn miếng nào, liền lấy của Lý Ngoan ăn luôn. Hai người thỏa mãn, vỗ vỗ quần áo trở về trường thái học, tắt đèn, khoe khoang, ngủ.

Tề Uyển một hơi ăn hai củ khoai lang, ngủ thẳng tới giờ tý bị khát tỉnh dậy, còn buồn ngủ mà mò xuống giường rót nước uống, chỉ nghe giữa đêm khuya tĩnh lặng truyền đến tiếng động quỷ dị, sợ đến tỉnh luôn, nín thở lắng nghe, thanh âm kia vậy mà từ trên giường Lý Ngoan truyền tới.

Chỉ thấy Lý Ngoan hai mắt nhắm nghiền, thở hổn hển không ngừng, cả người rùng mình, như bị vớt lên từ trong nước, trên trán một lớp mồ hôi ướt đẫm.

Tề Uyển nhất thời tỉnh cả ngủ, kéo lê giày đi đến bên giường Lý Ngoan, sợ sệt nói: “Lý nhị, Lý nhị ngươi làm sao vậy?”

Nhưng gọi thế nào Lý Ngoan cũng không tỉnh, ngược lại càng run càng lợi hại, Tề Uyển hết cách rồi, còn nghĩ Lý Ngoan gặp ác mộng, leo lên người hắn, đang muốn tát một cái giúp đỡ huynh đệ tốt nhà mình, Lý Ngoan lại đột nhiên mở bừng hai mắt, vươn mình ngồi dậy, tàn nhẫn bóp cổ Tề Uyển.

Tề Uyển bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn ta bóp đến hai chân đạp loạn, hắn oa oa khóc lên, không thấy lúc Lý Ngoan bừng tỉnh trong mắt lóe lên sát ý, trong miệng mắng Lý nhị ngươi là tên khốn, sau này sẽ không đối tốt với ngươi nữa!

Nghe rõ thanh âm quen thuộc, Lý Ngoan mới cuống quít buông tay, ngạc nhiên nhìn bốn phía.

Yết hầu hắn lăn qua lăn lại, đỡ Tề Uyển lên, cho dù như vậy, Tề Uyển cũng bị hắn bóp một hơi không thở nổi, dùng sức bưng cổ ho khan.

Lý Ngoan thấy thế, ngay cả giày cũng không mang, đi rót nước cho Tề Uyển uống, thành khẩn nói: “Xin lỗi, ta gặp ác mộng, trong mộng có con chó đuổi theo ta cắn, ta leo lên cây, con chó kia cũng nhảy lên cây, ta nhảy xuống sông, con chó kia cũng nhảy xuống sông, chân chó đạp loạn, nhào tới còn nhanh hơn ta, bắt đầu gặm chân ta, gặm từ từ lên trên, cuối cùng ta chỉ còn lại cái đầu, nhìn con chó này gặm cổ ta.”

“Ngươi đừng nói mấy thứ hù người nữa…” Trong lòng Tề Uyển vẫn còn sợ hãi, trong đầu xuất hiện hình ảnh, thực sự đáng sợ, cũng không tính toán với Lý Ngoan nữa, đang muốn bò trở lại giường, Lý Ngoan lại kéo cánh tay của hắn, do dự nói: “Đêm nay hai chúng ta ngủ chung đi, giấc mộng này thật sự đáng sợ.”

Tề Uyển cảnh giác che ngực, Lý Ngoan cũng không để ý hắn, tự nhiên ôm chăn bò lên giường Tề Uyển, dùng chăn đắp thành ổ chó, chui vào ngủ. Tề Uyển không thể lại so đo với hắn, đành nằm xuống bên cạnh Lý Ngoan, rất nhanh đã ngủ.

Nhưng ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng lại nghe được Lý Ngoan đang nói mớ, Tề Uyển không dám động sợ Lý Ngoan lại mơ màng cho hắn một quyền.

Nín thở lắng nghe, trong miệng tên này Thần Thần Phật Phật, lúc thì gọi nương, lúc thì gọi Tào Ý, Tề Uyển ít nhiều cũng biết chuyện mẫu thân Lý Ngoan, lại cảm thấy hắn đáng thương, trong lòng run sợ vươn tay ra, vỗ vỗ trên lưng huynh đệ tốt của mình.

Lý Ngoan không lên tiếng.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ của Tề Uyển kéo tới, tay vỗ không nổi, vừa mới dừng lại, Lý Ngoan nếu như gặp ác mộng con chó kia nữa, Tề Uyển đành phải tiếp tục đưa tay vỗ hắn, lặp đi lặp lại, bị Lý Ngoan giày vò cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Tề Uyển mang theo hai vành mắt đen thui, đau đầu cố sức chửi Lý Ngoan, Lý Ngoan lại mặt đầy vô tội thật sự không biết chút gì, oan uổng nói: “Không có khả năng! Ta ngủ thành thật nhất, Tào Ý chưa từng nói ta thích nói mớ bao giờ!”

Tề Uyển xì một tiếng, không thèm để ý tới Lý Ngoan, tìm một chỗ trút giận.

Hắn vốn không để ý, ai ngờ mấy đêm kế tiếp Lý Ngoan lại bò lên giường mình không chịu ngủ một mình. Trong lòng Tề Uyển sinh nghi, cẩn thận quan sát Lý Ngoan, lại phát hiện huynh đệ tốt của mình không chỉ ngủ không ngon, ngay cả ăn cũng ăn không ngon. Lúc ăn cơm mặc dù vẫn như bình thường, liên tục ăn hai chén lớn, lượng cơm cũng không giảm, trên bàn cơm chuyện trò vui vẻ, cùng một đám công tử khoác lác tán gẫu, sau khi ăn xong lại tìm một chỗ không người, lặng lẽ nôn ra.

Nửa tháng trôi qua như vậy, mắt thường có thể thấy thân hình Lý Ngoan ốm đi, trước mặt không có gì dị thường, sau lưng lại thường xuyên ngẩn người.

Tề Uyển thực sự nhìn không nổi, kéo Lý Ngoan đi tìm đại phu, mới đầu Lý Ngoan còn không chịu, Tề Uyển liền uy hiếp nói không đi liền viết thư cho đệ muội cáo trạng, Lý Ngoan vừa nghe, mặt mày vui vẻ mang giày đi y quán, Tề Uyển nghĩ thầm thật sự có bệnh, hắn đi phía sau hét lên: “Ta thấy cháu trai ngươi chính là bị bệnh tương tư…”

Quả nhiên đại phu không tìm ra bệnh gì, ngược lại trên đường trở về, nghe được một tin tức sởn cả tóc gáy.

Nhi tử Lý gia bán muối ở Lưu Châu, trên đường vào kinh bị sơn tặc giết, mẫu tử hai người không giữ lại ai, không biết đắc tội người nào. Tề Uyển sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, nhìn sang Lý Ngoan, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Ở Lưu Châu chúng ta có nhiều nhà họ Lý nhưng bán muối hình như chỉ có nhà của ngươi.”

Lý Ngoan thuận thế gật đầu, không nói gì, dọc theo đường đi mất tập trung, Tề Uyển chỉ coi hắn bị hù sợ, cũng không quấy rầy hắn nữa, đến trường thái học, lại thấy Tàm Đậu chờ ở cửa, thấy Lý Ngoan trở về, cuống quít nghênh đón: “Thiếu gia, người trở lại rồi!”

“Có chuyện gì? Nhìn ngươi gấp gáp như vậy.” Lý Ngoan thuận miệng nói.

“Tào công tử!”

Lý Ngoan ngẩn ra.

Tàm Đậu kích động không để ý thân phận chủ tớ, nắm lấy cánh tay Lý Ngoan vui mừng nói: “Tào công tử đến kinh thăm thiếu gia, phái người đi trước một bước đến đây truyền lời, buổi tối ngày mai sẽ đến!”

Lý Ngoan không lên tiếng.

Tề Uyển không nhìn nổi, đẩy Lý Ngoan, ghé vào bên tai hắn lớn tiếng nói: “Đệ muội! Đệ muội tới rồi! Ngươi phản ứng như vậy à? Lý nhị, Lý nhị, ngươi điếc hả?”

Người bị đẩy thuận thế lắc lắc, bình tĩnh a một tiếng, cũng không có phản ứng gì khác, trên mặt sững sờ, chậm rãi nói: “Người kia đến truyền lời khi nào, xe đi đến đâu rồi?”

“Hình như vừa mới đi đến thôn trang cách đây trăm dặm.”

Tàm Đậu còn chưa dứt lời, trước mắt Tề Uyển xẹt qua, đã không thấy bóng dáng Lý Ngoan đâu, Tàm Đậu cuống quít đuổi theo, la to: “Thiếu gia! Người chạy đến chuồng ngựa làm gì!”

Lý Ngoan mắt điếc tai ngơ, dắt một con ngựa đen cao lớn ra.

Con ngựa kia vẫn còn tính hoang dã, bộ lông bóng loáng, vóc dáng to lớn, Lý Ngoan xoay người leo lên, chỉ nghe tuấn mã hí lên một tiếng, mang theo hắn nhanh chóng chạy đi.

Trong thành không có việc gấp, không thể thúc ngựa chạy nhanh, binh lính tuần tra đuổi theo phía sau Lý Ngoan, muốn bắt hắn vấn trách. Thiếu niên khống chế dây cương, dùng sức ghìm đầu ngựa lại, dừng lại trước mặt đám nhỏ đột nhiên lao tới, sau đó khống chế con ngựa kia, vòng qua đám nhóc, vui vẻ hét lớn: “Ta thay Thế tử làm việc! Các ngươi tìm ngài ấy đi, đa tạ các vị đại ca!”

Lần đầu trong nửa tháng qua tinh thần phấn chấn như vậy, lần đầu chờ mong đến vậy, Tào Ý đến rồi!

Các binh sĩ cuống quít thu xếp đám nhóc, lại ngẩng đầu nhìn đã không thấy bóng dáng Lý Ngoan.

Lý Ngoan một đường ra khỏi thành, dọc theo quan đạo chạy về thôn trang cách đó trăm dăm, một đường đón gió, ngửi mùi cỏ xanh bị vó ngựa dẫm lên, băng qua con suối chưa qua khỏi chân ngựa, Lý Ngoan giương roi ngựa, khống chế con ngựa kia nhảy qua, vó ngựa nhẹ rơi xuống đất, đạp lên nước, giống như bay, mang theo thiếu niên chạy về phía người hắn yêu.

Nước suối bắn lên, thấm ướt ống quần Lý Ngoan nhưng hắn không để ý chút nào, tâm như nổi trống, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Tào Ý đến rồi!

Hắn một hơi không ngừng, chạy ra gần trăm dặm, cuối cùng tại vùng bình nguyên rộng lớn gặp đoàn xe của Tào Ý. Đoàn xe đang dừng lại để nghỉ ngơi, Tào Ý nâng quyển sách, ngồi ở trước xe vẻ mặt chăm chú, làm nổi bật trời cao mây rộng, tất nhiên là một phong cảnh đẹp. Lý Ngoan xuống ngựa chạy tới, Tào Ý có cảm giác trong lòng mà ngẩng đầu, hai người ở tại đây không hẹn mà bất ngờ gặp nhau, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng.

(*) Kim phong ngọc lộ (金风玉露: jīn fēng yùlù): hàm ý sự quý giá của cuộc gặp gỡ, ‘gió’ như vàng và ‘sương’ như ngọc.

Hắn từ chạy đến, rồi chậm rãi đi tới trước mặt Tào Ý, mắt không chớp nhìn chằm chằm y.

Tào Ý cũng có chút không biết làm sao, hiếm thấy thất thố, quyển sách trong tay rơi xuống đất bị gió thổi lật mấy trang, y nhìn người từng bước đi về phía mình, trong lòng dâng lên sự rung động, đã một năm rưỡi chưa gặp mặt Lý Ngoan, lúc đi còn cao hơn hắn, hiện tại vậy mà phải hơi ngửa đầu nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Lý Ngoan viền mắt đỏ lên, lại khóc.

Tào Ý buồn cười, Lý Ngoan vừa khóc, y cũng khó chịu theo.

Trong đoàn xe không ít người thuận đường kết nhóm đi chung, không biết thân phận hai người, chỉ coi Lý Ngoan là công tử nhà có tiền nào, thấy thân ca còn muốn khóc, trong đám người vang lên tiếng cười vang trêu ghẹo, Tào Ý lại không thèm để ý, tay nhẹ nhàng thay Lý Ngoan lau đi nước mắt.

“Làm sao còn khóc, ở kinh thành chịu ủy khuất?”

Nước mắt Lý Ngoan chảy ròng, chỉ có ở trước mặt Tào Ý, hắn khóc mới là khóc, cười mới là cười.

Lần đầu tiên khóc trước mặt Tào Ý là trong ngày vui của hai người, hắn thoi thóp nằm ở trên giường không dám vươn mình, không dám nhúc nhích, hơi dùng sức, vết thương mưng mủ sau lưng sẽ vỡ ra, hắn rất nhớ mẫu thân của mình, bà tử thô thiển hầu hạ hắn nói hôm nay là ngày vui của hắn nhưng hắn lại nghe tiếng mẫu thân kêu rên trong viện, cuối cùng một tiếng kêu thảm thiết, không còn âm thanh.

Mẫu thân để lại cho hắn câu cuối cùng, chính là tiếng kêu thảm thiết.

Lý Ngoan khóc ngất đ lại bừng tỉnh bởi tiếng vào cửa của Tào Ý, hắn ngơ ngơ ngác ngác cầu xin bà tử thô thiển kia, ta không muốn tức phụ, ta muốn nương, ta nghe lời, các ngươi đừng đánh bà mà. Hận ý trong mắt hắn chưa tiêu, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy một người chưa từng gặp qua, cả người mặc hỉ phục đỏ thẫm, sống động như thế, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà xông vào thế giới của hắn.

“Chịu ủy khuất gì rồi, nói cho ta biết.” Tào Ý còn muốn hỏi lại, lại bị Lý Ngoan ôm vào trong ngực.

Nước mắt hắn lăn dài trên cổ Tào Ý, gắt gao ôm chặt người, nức nở nói: “Nhìn thấy ngươi nên không còn ủy khuất gì nữa.”