Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 76: Chuyện gì lên cao hô



Sắc trời dần sáng không rõ đang là giờ nào, sương mù dày đặc khắp núi đồi, khắp nơi đều mờ mịt, toàn bộ Bạch phủ vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng, một bóng người không biết từ nơi nào lướt đến, từ chỗ hoa lá cây cảnh không tiếng động nhảy lên xuống mấy cái, đu người theo dây leo quấn quanh tường cao ở hướng tây nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Lại qua một canh giờ, tiếng gà gáy vang lên rốt cục đem không gian lặng yên bừng tỉnh, hai bên chái nhà trong hậu viện lục tục vang lên tiếng kéo cửa rất nhỏ, không lâu sau người hầu trong phủ đã bắt đầu đi đi lại lại bận rộn, hoặc chẻ củi gánh nước, nhóm lửa nấu ăn, hoặc chà lau bàn ghế, quét tước lầu các.

Trong Hoán Châu Các, Hạ Nhàn Phinh cũng đã thức dậy, từ trong mờ mịt ổn định lại thần hồn, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh việc đầu tiên là gọi Chiêu Đề vào phòng.

“Tối hôm qua Công tử đi lúc nào?”

Chiêu Đề sợ hãi nói: “Nô tỳ đáng chết! Tối hôm qua, tối hôm qua nô tỳ ngủ như chết…”

Trên mặt Hạ Nhàn Phinh có vẻ thất vọng, người giống như mệt mọi không thôi, cũng không có sức lực trách cứ Chiêu Đề, chỉ phất phất tay cho nàng lui ra.

Thời gian ngày từng ngày qua đi, trong Bạch phủ vẫn yên ổn như cũ.

Rõ ràng lúc đó mấy vị phu nhân đã bắt đầu nổi sóng ngầm, thế nhưng lại bình thản đến nỗi ngay cả mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng chưa từng xảy ra.

Người trong phủ cảm giác như bị rơi vào một loại áp lực to lớn mơ hồ nào đó, khiến họ không thể muốn làm gì thì làm, thậm chí giãy dụa cũng không được, chỉ cần dùng lực mạnh một chút sẽ bị sức mạnh vô hình kia hủy diệt, bởi vậy tình hình trong phủ cứ thế mà an tĩnh, giống như tất cả đang ở trong chén nước, mặc kệ mặt nướt ngã về hướng nào ngẫu nhiên chén nước có thể sẽ bị nghiêng, lại thủy chung không tràn ra bên ngoài chén được.

Không ai nghi ngờ thế nhưng người gây ra và phát huy loại áp lực này lại chính là Bạch Thế Phi, mà hắn lại làm cho áp lực này càng ngày càng phát huy mạnh mẽ xuống dưới, còn những người tùy ý thoải mái có thể thấy được là những người hầu trung thực.

Đến khi trời ngừng mưa, đúng như dự đoán của Bạch Thế Phi trước đó, không lâu lắm từ Hà Đông, Lưỡng Chiết cho đến vùng Kinh Nam to như vậy liền nhao nhao trình lên tấu chương khẩn cấp xin triều đình trợ giúp nạn thiên tai lũ lụt, trong lúc Tiết Khuê cũng hướng đến triều đình truyền tin cấp báo, thì giặc cỏ ở quan ngoại lại nhân đêm tối đánh lén vào binh doanh Tần Châu, dù chưa xảy ra thương vong, nhưng đã bị cướp đi hết một lượng vũ khí binh giới.

Nhiều lần, Hà Bắc cùng Vĩnh Hưng lộ truyền tin đến Sử Thượng thư nói rằng “Lo lắng vì thái bình đã lâu, Châu Huyện không còn duyệt binh luyện tập nữa, nay xin tuyển tướng luyện binh, vì hai bên biên phòng mà chuẩn bị”, thỉnh cầu triều đình gia tăng trợ cấp kinh phí chiến tranh.

Cho dù có Lưu Nga giật dây ở bên, nhưng Triệu Trinh ở trong triều vẫn bị phiền muộn đến sứt đầu mẻ trán, mỗi lần hỏi đến hai bên trái phải quốc khố đều chỉ có thể lấy được một ít, hai bên quốc khố do mấy năm gần đây đặc xá nhiều lần, ban thưởng phúc trọng, thuế má tiến cống hàng năm còn dư lại so với những năm trước bị giảm bớt trên diện rộng, chính là do đáp ứng chi tiền cho tu sửa điện đài, mà việc thu mua sao chép muối lại hao tốn nhiều, cho nên trong kho không còn thừa bao nhiêu.

Ngụ ý, quốc khố ngày ngày được chi dùng không thỏa đáng, đã trở thành quần rách áo tơi rồi.

Liên tiếp mấy ngày không ai có thể đưa ra hướng giải quyết thiết thực, Triệu Trinh rất tức giận, trên triều mắng: “Ngày thường mỗi người đều bàn luận nào là tùy cơ ứng biến, dũng mãnh mưa trí không ai bằng, đến lúc lâm nạn thì toàn bộ đều là thúc thủ vô sách, dè dặt cúi đầu chỉ cầu bình an cho bản thân, đúng là một đám phế vật tầm thường mà!” Dứt khoát buông tay mặc kệ, mượn cớ ốm bệnh mà an dưỡng trong tẩm điện, đem mọi chuyện trong triều vứt hết cho Lưu Nga.

Dính đến chuyện chi phí tiền bạc, Lưu Nga dù có ẩn chứa ngàn vạn tâm cơ cũng chỉ đành vô năng vô lực, mỗi ngày bị việc chính sự quân tình quấy nhiễu tâm thần, hao tâm tổn sức mà tiêu hao không ít thể lực, suốt mấy đêm liền đều khó có thể ngủ ngon.

Sau đó có đại thần đệ trình lên rằng không bằng kêu gọi các nhà phú hộ góp tiền, lời này vừa nói ra ngay tức khắc mọi người liền nghĩ đến phú thương giàu có bậc nhất trong kinh thành Bạch Thế Phi, lúc này lại có thần tử tâu lên rằng Bạch công tử hiện không có ở trong thành Biện Lương, nghe nói đã cùng bạn tốt đi du sơn ngoạn thủy rồi, cũng không biết ngày nào trở về.

Đến lúc này các chư vị văn võ bá quan lại một lần nữa thúc thủ vô sách.

Nên biết không chỉ có thành Biện Lương, mà ngay cả các Châu Phủ ở bên ngoài Đông Kinh, Thực Định, Giang Lăng đều chỉ có duy nhất Bạch thị làm chủ, sai đâu đánh đó, không uổng phí Thế Phi lên cao hô một tiếng, triều đình muốn chiêu nạp ngân lượng trong tay phú thương các nơi chỉ sợ so với lên trời còn dễ hơn.

Phía dưới vô kế khả thi, Lưu Nga cũng chỉ có thể cho người đưa chiếu thư đến Bạch phủ.

Không ngờ qua đến mấy ngày sau thư của Bạch Thế Phi mới được gửi trở về.

Đại ý nói là hắn hiện đang ở Ứng Thiên phủ thăm viếng Yến Thư, mắt thấy nhạc phụ đại nhân suy yếu tha hương, vô thân vô cố, kinh phí thì ít ỏi, phòng ốc sơ sài cũ kỹ, tự cảm thấy bản thân là còn rể mà hiếu đạo không tròn, trong lòng rất bất an, cho nên dự định sẽ ở lại lâu thêm ít thời gian, tu bổ lại đình viện cho nhạc phụ, mua sắm ruộng đồng để mời nô bộc tỳ nữ đến đây làm.

Trong thư càng là thành ý dâng cao, lời nói cũng gấp gáp như chuyện cấp bách của triều đình, chính là đợi hắn an bài thỏa đáng mọi chuyện ở đây, sẽ ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành ngay, tin rằng Thái hậu và Hoàng thượng thông cảm cho năng lực yếu kém của bản thân.

Mọi người trong triều hai mặt nhìn nhau, hàm ý trong thư này đã quá rõ ràng rồi.

Hôm sau, liền có quan viên thượng tấu, vì giải quyết tình hình khẩn cấp, tạm thời cần đưa ra kế sách thích ứng, thỉnh Thái hậu hạ chỉ phục chức điều Yến Thư trở lại kinh thành, phụ thân của Hạ Nhàn Phinh Hạ Kính đường đường bước ra khỏi hàng phản bác, tuy nhiên phe tán thành so với phe không tán thành rõ ràng chiếm đa số, chính xác là người phản đối chỉ có lẻ tẻ, một mình ông ta không thể chống cự, cuối cùng bị một đám đại thần theo phe ủng hộ bác bỏ đến im miệng không nói gì nữa.

Lưu Nga ngầm bực bội không thôi, không nói đến Triệu Trinh xưa nay giao hảo với Bạch Thế Phi nên đặc biệt không đếm xỉa đến, mà mấy vị thần tử có giao tình với Yến Thư cũng đều ra khỏi hàng trần tình, cộng thêm mấy ngày liên tiếp thư cấp báo từ các nơi gửi về như bay, riêng ở trên bàn đã tụ dày đặc thành một chồng cao rồi, chuyện quá khẩn cấp lại không thể kéo dài, tuy trong lòng bà cực kỳ không cam lòng, nhưng quốc sự làm đầu, cũng không còn cách nào khư khư cố chấp mà không để ý đến tiếng hô hào không dứt trong triều.

Mấy ngày nữa qua đi, khâm sai đại thần rốt cục mang theo thánh chỉ suốt đêm chạy đến Ứng Thiên phủ, phục hồi nguyên chức của Yến Thư, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở về kinh, khâm sai kia khi trở về cũng mang theo một phong thư do Bạch Thế Phi tự tay viết ra, lén sai người đưa đến tận tay Nhị quản gia của Bạch phủ Đặng Đạt Viên.

So với triều đình trên dưới chưa từng gián đoạn việc giương đao múa kiếm đấu võ mồm thì ở Bạch phủ lại hết sức yên bình.

Bên trong phòng tranh, Yến Nghênh Mi vận dụng tài múa bút, hoặc tỉ mỉ phác họa, hoặc màu sắc đậm nhạt phối hợp, vẽ ra hoa sen đang đón gió trong hồ nước xanh như ngọc bích bên ngoài cửa sổ, Thượng Trụy ngồi ở một bên làm bạn, không có tinh thần gì mà quan sát Yến Nghênh Mi vẽ tranh, thỉnh thoảng mỏi mệt che miệng ngáp một cái.

Yến Nghênh Mi liếc nhìn nàng: “Muội có muốn về nghỉ ngơi trước không?”

Thượng Trụy lắc đầu: “Một người đợi càng buồn bực.”

“Mấy ngày nữa ta sẽ lại lên núi, cùng với các sư phụ trong Vô Tâm am trai giới nửa tuần”.

Thượng Trụy không cho là đúng: “Không ngờ tỷ đơn thuần như vậy, lại lên núi, mọi người trong thành đều đang suy đoán Đại phu nhân rất có khả năng sẽ trở thành cư sĩ tu hành tại gia, chỉ thiếu chưa truyền tin ra ngoài là tỷ đã xuất gia rồi mà thôi”.

Yến Nghênh Mi cười xoay chuyển đề tài: “Lúc nào thì Công tử về? Cũng đã ra ngoài được mấy ngày rồi”.

“Thiệu quản gia nói thêm mấy ngày nữa sẽ về đến, lão gia sẽ về kinh sao?”

“Trong thư mẫu thân có nói vậy, dường như đối với phụ thân của Hạ Nhàn Phinh còn kín đáo phê bình nữa”.

Thượng Trụy cười cười: “So với tỷ thì, muội cảm thấy Nhị phu nhân giống như càng không muốn gặp muội hơn”.

“Muội nên cẩn thận thì hơn, phụ nữ khi đã đố kị rồi thì trên mặt sẽ càng đáng ghét, còn cây sáo kia của muội nữa, tốt nhất nên sớm lấy trở về đi”. Thấy Thượng Trụy vô tình lại ngáp một cái, Yến Nghênh Mi không khỏi hiếu kỳ, “Hắn có biết chuyện này không?”

Thương Trụy nhếch môi lên: “Thông minh cả đời, khó tránh khỏi hồ đồ nhất thời”.

“Muội cũng nên có chừng mực, ngày nào đó hắn biết rõ, chỉ e sẽ quở trách đến ngay cả ta cũng không được yên”. Yến Nghênh Mi thở dài, một lần nữa cầm bút lên, “Muội về nghỉ trước đi, ta vẽ xong bức tranh này rồi sẽ về”.

Thượng Trụy không hề lên tiếng, thấy sắc trời đã gần đến giờ trưa, giờ này chắc thuốc đã được đưa đến Sơ Nguyệt Đình rồi, liền từ trên ghế đứng lên.

Kỳ thật cũng không phải không nghĩ tới, giấu diếm hắn hậu quả rất có khả năng sẽ liên lụy đến những người bên cạnh, nhưng nếu cứ như vậy nói cho hắn biết, nàng cũng không cam tâm tình nguyện, trong lòng thủy chung cũng có vài phần băn khoăn, đang trong lúc do dự có nên nói hay không thì thời gian không nhanh không chậm đã qua hết mấy ngày rồi.