Xuyến Chi Trong Gió​

Chương 6: Cô Gái Số Hưởng



Xuyến Chi cực ghét những ai tỏ vẻ thương hại hay tội nghiệp cô. Lần này có lẽ lời nói của Kỳ Thiên đã làm cô cảm thấy khó chịu. Kỳ Thiên vẫn lái xe chầm chậm lần theo bước chân của Xuyến Chi, vừa khó hiểu vừa lại lo lắng vì bên ngoài trời rất lạnh, hắn lo cô sẽ bị ốm mất.

"Quái lại tại sao mình lại lo cho cô ta?"

Lòng thì lo muốn chết nhưng vẫn tỏ ra sỉ diện bởi từ trước đến nay chỉ có người khác bám theo hắn, quan tâm, lo cho hắn nhưng đổi lại còn bị hắn phũ một cách không thương tiếc, chứ bản thân hắn chưa bao giờ thật lòng đối với bất kì người con gái nào.

* * *

Đến trường Kỳ Thiên vẫn đi theo sau cô nhưng mắt thì dán ở đâu, hắn dáo dắc nhìn xung quanh. Bất thình thình Xuyến Chi dừng lại đột ngột khiến hắn va vào sau tấm lưng nhỏ bé của cô. Xuyến Chi quay lại ánh mắt sắc bén, cô lườm hắn, bỗng một đợt lãnh lẽo truyền đến không có độ ấm khiến hắn lạnh thấm người.

Kỳ Thiên giật thót lùi lùi lại phía sau đưa tay lên "Hi!" một tiếng rồi gãi gãi ót, vẻ mặt gượng gạo. Sau đó hắn cởi chiếc áo khoác đang mặt trên người quăng cho cô.

"Cô là đồ ngốc đó hả? Trời lạnh phải biết chăm sóc cơ thể chứ! Không may cảm lạnh thì sao?"

Kỳ Thiên luống cuống trách mắng Xuyến Chi một cách luộm thuộm xong rồi quay lưng bước đi một mạch. Đến khúc cua hắn rẻ phải chạy như ma đuổi.

"Trời ơi là trời! Dương Kỳ Thiên mày đang làm cái gì thế? Đường đường một đứa đào hoa như mày mà lại làm mấy chuyện thế này ư? Đúng là tự bôi tro trét trấu vào mặt mà!"

Đầu óc hắn đang thầm chửi chính bản thân mình trông rất buồn cười. Hắn vốn không biết rằng thần tình yêu đã ban cho hắn một mũi tên xuyên tim ngay từ lần đầu hắn gặp cô.

Xuyến Chi đứng ngơ người ra, cô nhìn chiếc áo khoác trên tay.

"Hù!"

"Sao cậu không có phản ứng gì thế, tính làm cậu giật mình một phen. Xem ra hoàn toàn thất bại rồi."

Kiều Phi chạy lại hai tay đập mạnh vào đôi vai Xuyến Chi tính làm cô hết hồn hết vía. Thế mà thấy cô cứ đứng ngây ra đó nên Kiều Phi cảm thấy hơi thất vọng.

Kiều Phi bỗng đưa mũi hít hít xung quanh: "Áo của ai thế? Hình như là áo của con trai, mà sao thơm vậy nhờ? Mùi hương còn lan tỏa ra xung quanh luôn đây này."

Bỗng Kiều Phi nhìn cô nhướng nhướng mắt lên, cười khúc khích: "Cậu đang hẹn hò với anh nào hả?"

"Cậu cứ giỏi nói lung tung! Làm gì có ai." Xuyến Chi vội giấu chiếc áo ra sau lưng.

"Xùy! Không có thì thôi, làm gì mà lớn tiếng với mình thế?"

Kiều Phi cúi mặt xuống buồn rũ rượi.

Xuyến Chi vỗ vỗ vai Kiều Phi nịnh nọt vài câu: "Thôi! Thôi! Mình xin lỗi! Lát bù cậu hộp giâm bông trứng muối, chịu không?"

Kiều Phi được đà vòi vĩnh thêm: "Hộp to bốn trứng mới chịu cơ."

"Hai trứng thôi!"

"Bốn trứng!"

"Hai!"

"Bốn!"

Xuyến Chi lắc đầu cười: "Chịu thua cậu, bốn trứng thì bốn vậy."

Kiều Phi cảm động ôm chầm lấy Xuyến Chi: "Cậu đúng là bạn tốt của tớ, tớ yêu cậu quá đi mất!"

* * *

Phòng một trăm linh bảy.

Xuyến Chi lại chỗ ngồi thì ôi thôi khỏi phải nói, bàn cô lênh lán toàn là rác, đổ cả trứng và nước lên, rơi vãi ra khắp ghế ngồi.

Xuyến Chi cầm chặt hai đai balo, giận run run: "Là ai làm?"

Và rồi cô hét lên, sau tiếng hét của cô khiến Kim Yến và bọn con gái trong lớp giật mình. Cô nghĩ chắc hẳn cả bọn lại nghe theo lời con nhỏ Kim Yến nên bày ra cái trò bẩn thỉu này.

"Là mày có phải không?"

Xuyến Chi tiến lại bàn Kim Yến hỏi. Kim Yến mặt tái nhạt có chút run sợ.

"Nói! Phải không?"

Xuyến Chi dồn nội lực đẩy giọng lên cao nộ một cái khiến Kim Yến giật bắn mình. Dẫu biết chẳng làm gì được thì nên ngoan ngoãn, cớ sao cứ thích giở trò tiểu nhân? Cô cực ghét những thể loại như vầy.

Kim Yến đứng dậy nghênh mặt: "Ờ phải! Tao đó thì sao? Mày tính đánh tao à? Ngon đánh đi! Đánh xong rồi tao về méc cha."

Xuyến Chi cắn răng nuốt cơn tức vào trong, cô cố gắng không động thủ với ả ta.

"Lần này không có lần sau."

Cô kìm chế bản thân lại, hạ giọng cảnh cáo lần cuối rồi bỏ ra khỏi lớp.

Kiều Phi vội vã chạy theo: "Xuyến Chi! Cậu tính cúp học hả?"

"Tớ muốn yên tĩnh một mình."

Xuyến Chi đã nói như vậy thì Kều Phi cũng không đi theo nữa.

* * *

Xuyến Chi mở cửa bước ra sân thượng. Khoảng không gian rộng lớn, yên tĩnh đến nhường nào. Gió thổi rất nhiều nhưng không hiểu sao cô chẳng cảm thấy lạnh nữa. Cô ngẩng đầu nhìn trời, lòng lại thấy nhớ mẹ.

Xuyến Chi cúi đầu rồi cầm lấy sợi dây chuyền hình hoa xuyến chi trên cổ thủ thỉ:

"Mẹ, có phải mẹ cũng đang buồn giống con không? Con thấy thật mệt mỏi, con chỉ muốn được yên ổn sống qua ngày, như vậy cũng khó lắm sao? Con nhớ mẹ biết bao, lắm lúc con muốn buông xuôi tất cả nhưng rồi lại thôi. Con biết mình cần phải sống thật tốt, sống thay cuộc sống mà mẹ còn dang dỡ.."

Cô nói mà lòng thắt lại, nước mắt rơi.

Đột nhiên có tiếng động phát ra khiến Xuyến Chi giật mình quay người lại. Thấy bóng dáng ai đó, cô liền lao đến túm lấy cổ áo hắn giơ nấm đấm lên.

"Khoan! Khoan! Nghe tôi giải thích!"

Trong tích tắc - Đầu mình làm sao thế này? Xuyến Chi thấy đầu mình choáng váng, mắt bỗng hoa cả lên, ánh sáng mờ mờ rồi tối sầm lại. Cô ngã huỵch xuống mặt đất lạnh giá.

* * *

Xuyến Chi tỉnh dậy, khứu giác cảm nhận được mùi hương thuốc cứ thoang thoảng, đầu cô lại nhói lên. Cô khẽ mở mắt nhưng vì ánh sáng quá chói khiến cô không thể mở ra được. Cô giơ tay phải lên xòe năm ngón, những ngón tay mảnh mai, thon gọn che chắn ánh sáng chói chang kia. Từng tia sáng len lỏi qua khe hở của những ngón tay chiếu vào mặt cô.

"Cô tỉnh rồi à?"

Một người con trai dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt dịu hiền tiến lại, giọng nói trong suốt, ấm áp như tia nắng ban mai.

Xuyến Chi chống hai tay xuống nệm cố gắng gượng người dậy: "Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?"

Chàng trai hiền lành có gương mặt dịu dàng như nắng ban mai ấy vội lấy tay đỡ Xuyến Chi dìu cô nằm xuống.

"Cô đừng vội ngồi dậy, cứ nằm nghỉ thêm chút đi!"

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?"

"Ban nãy trên sân thượng trong lúc túm cổ áo tôi cô đột nhiên ngất nên tôi đã đưa cô xuống phòng y tế."

Chàng trai nhẹ nhàng trả lời kèm theo nụ cười ấm áp tựa ánh mặt trời. Anh luôn trốn lên sân thượng nằm ngủ cho yên tỉnh bởi bên dưới thật sự rất ồn ào, không hiểu sao hôm nay lại gặp phải cô ấy chứ.

"Vậy sao? Tôi cảm ơn, phiền anh rồi."

"Cô đừng khách sáo, nếu là người khác tôi cũng sẽ làm vậy thôi."

Chàng trai đáp, khuôn mặt anh vẫn tươi cười, nụ cười ấy tạo cho Xuyến Chi cảm giác dễ chịu đến lạ thường.

"Mà cô không nhớ tôi sao?"

Xuyến Chi nghe vậy thì nhìn anh một hồi lâu rồi mới nhận ra: "Khải Lâm phải không?"

"May quá! Tôi không bị cô lãng quên."

Khải Lâm bỗng cười rạng rỡ và anh đi đến bàn lấy tô cháo còn nóng hổi bê đến giường cô.

"Mà này cô ý tá bảo cô bị suy nhược cơ thể. Cô nên bồi bổ nhiều vào, không sẽ bị ngất nữa đấy! Cháo vẫn còn nóng, cô ăn đi kẻo nguội."

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

"Alo! Vâng vâng!"

"Tôi có tí việc nên phải đi gấp. Tôi để cháo đây nhé! Cô ráng ăn cho khỏe, có gì lát tôi quay lại."

Khải Lâm đặt tô cháo trên chiếc bàn cạnh đầu giường rồi vội chạy đi. Dường như có việc gì đó quan trọng.

Xuyến Chi không để tâm đến tô cháo mà ngồi dậy, người vẫn còn cảm giác khó chịu, mệt mỏi. Cô thòng hai chân xuống xỏ giày vào và đi đến giá treo với lấy chiếc balo rồi rời đi.

* * *

Kỳ Thiên tấp xe vào lề dưới tán cây gần trường, đứng tựa mình vào thân cây. Hắn cứ liên tục đưa tay lên xem đồng hồ rồi ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy cô ra nên có chút sốt ruột.

"Không phải đã tan học hơn nữa tiếng mà sao vẫn chưa thấy cô ta nhỉ? Không biết có xảy ra chuyện gì không?"

Hắn vẫn còn nhớ như in cái ngày cô bị cả đám bao vây kiếm chuyện, lòng lại bất an. Định rằng vào trường tìm xem sao thì bất chợt thấy thấp thoáng bóng dáng cô bước ra khỏi cổng trường.

"Cô ngủ trong đó hay sao mà ra trễ vậy? Có biết tôi đợi cô lâu lắm rồi không?"

Kỳ Thiên mừng rỡ chạy lại nhưng Xuyến Chi mặt vẫn cúi sầm xuống, im thin thít.

"Cô sao thế? Còn giận chuyện hồi sáng hả?"

Kỳ Thiên đưa cánh tay hất nhẹ cô một cái: "Thôi mà cho tôi xin lỗi!"

"..."

"Nha! Nha!"

"..."

"Cô nói gì đi chứ!" Kỳ Thiên bắt đầu tức tối vì bị cho ăn bơ từ nãy đến giờ.

Xuyến Chi cảm thấy đầu bỗng trở nên nặng trịch, cơ thể cô như muốn tan rã. Cô cố nhấc bàn chân để tiếp tục đi, nhưng không.. Cô chẳng thể trụ nỗi nữa, khung cảnh trước mắt cô một lần nữa tối đen như mực, cô lại ngất.

"Rượu Vang tỉnh lại đi!"

Kỳ Thiên đưa tay đỡ lấy thân hình mảnh mai, yếu ớt của Xuyến Chi. Hắn lay lay gọi tên cô nhưng không thấy cô phản ứng, hắn lo lắng đến rối tung cả lên.

Mồ hôi vã ra khắp người Xuyến Chi, những giọt mồ hôi chảy từ trán đến cầm rồi đến cổ, ướt đẫm áo.

Kỳ Thiên vội đưa tay sờ trán Xuyến Chi: "Sao trán cô nóng thế này?"

Kỳ Thiên sợ hãi nhấc bồng Xuyến Chi lên rồi hớt ha hớt hải bế cô vào trong xe. Người hắn như như bị lửa thiêu đốt. Hắn bật khóa và chạy với tốc độ bàn thờ, giờ đây trong đầu hắn chỉ toàn Xuyến Chi và Xuyến Chi.