Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 330: Trở lại Dạ Lan quốc



"Thái tử? Chẳng phải là Dạ Lan quốc không có Thái tử sao?"

Tô Tử Mạch nghe thấy La Diệu nói không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc, trước kia lúc nàng ở Dạ Lan quốc cũng không nghe nói Dạ Lan quốc có Thái tử.

Lão hoàng đế Dạ Lan quốc mặc dù lớn tuổi nhưng thân thể vẫn được coi là khoẻ mạnh, vì vậy cũng không lập Thái tử gì cả, bây giờ đột nhiên nghe thấy La Diệu nhắc tới Thái tử, trong lòng Tô Tử Mạch đương nhiên rất khó hiểu.

La Diệu lại mở miệng nói: "Cũng gần đây Hoàng đế bệ hạ mới sắc phong Âu Dương Phách Thiên làm Thái tử điện hạ, mà lần này chính là Âu Dương Phách Thiên hạ lệnh để cho Bổn tướng quân tới giết ngươi."

"Âu Dương Phách Thiên "

Khi La Diệu nói ra cái tên Âu Dương Phách Thiên này, Bảo Bảo cách đó không xa không nhịn được kêu thành tiếng.

Chỉ thấy Bảo Bảo bước nhanh đến bên cạnh Tô Tử Mạch nói: "Mẫu thân, Âu Dương Phách Thiên mà hắn nói có phải Âu Dương Phách Thiên trước học chung với ta kia hay không?"

Tô Tử Mạch thấy phản ứng của Bảo Bảo lớn như vậy rất nhanh cũng nghĩ tới, lúc ấy Tô Tử Mạch mang theo Bảo Bảo ở Dạ Lan quốc trúng thời điểm, đã từng tìm Âu Dương Phương hỗ trợ để cho Bảo Bảo tiến vào học viện đi học, mà Âu Dương Phách Thiên kia chính là một người bạn học của Bảo Bảo.

Lúc ấy giữa Bảo Bảo và Âu Dương Phách Thiên từng xảy ra mấy lần mâu thuẫn, nhưng sau đó đều là Âu Dương Phách Thiên bị thua thiệt nhiều, không nghĩ tới lúc này mới ngắn ngủi mấy năm Âu Dương Phách Thiên lại thành Thái tử của Dạ Lan quốc.

La Diệu nghe được Bảo Bảo nói nhướng mày nói: "Trong Dạ Lan quốc chỉ có một Âu Dương Phách Thiên, nghe ý tứ của ngươi thì các ngươi quen biết Âu Dương Phách Thiên?"

Bảo Bảo coi thường nói: "Hừ, Âu Dương Phách Thiên đó chính là bại tướng dưới tay ta lúc trước thôi, loại người như hắn mà cũng có thể làm thái tử, ta thấy mắt của hoàng đế Dạ Lan thật sự bị mù rồi."

Tô Tử Mạch cũng mở miệng nói: "Nếu là Âu Dương Phách Thiên phái ngươi tới vậy thì không kỳ lạ, nhưng tiểu tử này thật đúng là thật sự thù dai, thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn cố ý phái người tướng quân là ngươi tới giết ta, thật đúng là nhỏ mọn mà."

La Diệu nghe vậy lại đột nhiên lắc đầu nói: "Ta cơ bản cũng không biết ân oán lúc trước giữa các ngươi và Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ phái ta tới giết các ngươi là có nguyên nhân quan trọng hơn. Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt Thái tử điện hạ chuẩn bị lên ngôi, Thái tử điện hạ biết ngươi và công chúa có quan hệ tốt, ta tới giết ngươi là vì phòng ngừa ngươi nhúng tay vào chuyện của hoàng thất Dạ Lan quốc."

"Ngươi nói gì, chuyện này cũng có liên quan đến Âu Dương Phương, bây giờ Âu Dương Phương thế nào rồi?"

Nghe thấy La Diệu nói xong Tô Tử Mạch mới phản ứng lại, xem ra chuyện này cũng không đơn giản như nàng tưởng tượng.

Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, La Diệu trả lời: "Công chúa điện hạ đã bị Thái tử điện hạ nhốt ở trong hoàng cung, bây giờ Thái tử điện hạ đã nắm giữ phần lớn thế lực trong kinh đô, chỉ cần thời cơ chín muồi là Thái tử điện hạ sẽ trực tiếp lên ngôi."

La Diệu vừa nói như vậy Tô Tử Mạch phút chốc hiểu ra, sắc mặt trầm xuống nói: "Ngươi không cần phải nói khó hiểu như vậy, lão hoàng đế mặc dù tuổi tác đã cao nhưng sức khoẻ còn ổn, ta thấy là tiểu tử Âu Dương Phách Thiên kia không kịp đợi cho nên muốn làm phản trực tiếp soán vị chứ gì."

Lần này La Diệu không có mở miệng nữa rõ ràng là thầm chấp nhận cách giải thích của Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch không khỏi cả giận nói: "Ngươi thân là tướng quân của Dạ Lan quốc lại giúp Âu Dương Phách Thiên mưu phản, ngươi thật đúng là to gan."

Đối với sự trách cứ của Tô Tử Mạch La Diệu lại xem thường nói: "Bổn tướng quân hàng năm trấn thủ biên cương, đối với chuyện kinh đô không hiểu nhiều lắm, Thái tử điện hạ mặc dù trẻ tuổi nhưng văn thao võ lược tuấn tú lịch sự, hơn nữa lão hoàng đế sớm muộn cũng phải truyền ngôi vị hoàng đế cho Thái tử điện hạ, sớm một ngày muộn một ngày có cái gì khác nhau đâu." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
3. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
4. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
=====================================

Thấy La Diệu không biết xấu hổ như vậy Tô Tử Mạch lười nói thêm nữa, trực tiếp quay đầu nói với Dạ Li Thần: "Dạ Li Thần, công chúa của Dạ Lan quốc Âu Dương Phương là bạn tốt của ta, bây giờ Dạ Lan quốc xảy ra chuyện lớn như vậy nàng lại bị người ta nhốt, ta nhất định phải đi đến đó cứu nàng mới được."

Dạ Li Thần nghe vậy lúc này gật đầu nói: "Nếu bằng hữu gặp nạn thì đương nhiên phải ra tay cứu giúp rồi, vi phu dĩ nhiên là không có ý kiến, vi phu đi cùng ngươi."

Tô Tử Mạch gật đầu một cái sau đó nhìn Bảo Bảo và Trương Tiểu Á một cái nói: "Chuyện này không phải chuyện đùa, Bảo Bảo hay là con và Tiểu Á muội muội về điện Lăng Vân trước đi."

"Mẫu thân con chẳng nhiều cá Âu Dương Phách Thiên ban đầu con đã muốn dạy dỗ hắn nhưng vẫn luôn không có cơ hội, bây giờ hắn lại làm Thái tử còn muốn mưu phản, ta muốn đi theo người cùng nhau dạy dỗ hắn mới được."

Nhìn dáng vẻ tức giận của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch không biết làm sao cười nói: "Được rồi, vậy ngươi đi cùng ta, nhưng chuyện này Tiểu Á muội muội cũng không cần nhúng vào, Dạ Li Thần ngươi đưa Tiểu Á muội muội trở về trước, ta dẫn Bảo Bảo đi Dạ Lan quốc trước được không?"

Đối với đề nghị của Tô Tử Mạch Dạ Li Thần đương nhiên không có ý kiến, sau khi bàn bạc xong nhóm người liền chia nhau hành động.

Dạ Li Thần đưa Trương Tiểu Á về Lăng Vân Điện trước, Tô Tử Mạch thì dẫn theo Bảo Bảo và La Diệu đi về phía kinh đô Dạ Lan quốc.

Dưới sự dẫn đường của La Diệu không đến mấy ngày đoàn người đã thuận lợi tiến vào trong đô thành của Dạ Lan quốc, nhưng lần này đi tới kinh đô Tô Tử Mạch rõ ràng cảm giác được không khí trong kinh đô có chút không đúng lắm.

Đường phố trong kinh đô vẫn rộng rãi như vậy, chẳng qua là người đi trên đường phố lại ít hơn rất nhiều, Tô Tử Mạch đi ở trên đường không khỏi nghĩ tới hình ảnh ở cùng với Âu Dương Phương khi trước.

"Tô tiểu thư, ta đã dựa theo phân phó của ngươi dẫn các ngươi đến kinh đô rồi, có thể thả ta đi hay không."

Tô Tử Mạch nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi cho rằng bổn tiểu thư ngu sao, trước khi giải quyết tất cả mọi chuyện ta sẽ không tha ngươi đi, hơn nữa ngươi đừng quên trên người ngươi đã bị Dạ Li Thần hạ cấm chế, bây giờ ngươi chính là một người bình thường không có tu vi, không có Dạ Li Thần giúp ngươi giải trừ cấm chế ngươi chính là một kẻ phế nhân, vẫn là ngoan ngoãn đi theo bổn tiểu thư đi."

Nghe được Tô Tử Mạch nói La Diệu chỉ có thể ngậm miệng không nói, tu vi của hắn rõ ràng có cấp bậc linh đế cao hơn Tô Tử Mạch, nhưng lại bị Dạ Li Thần hạ cấm chế, bây giờ chỉ có làm việc theo lệnh của Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch đi dạo ở trên đường đột nhiên vô thức đi tới trước mặt một tòa trạch viện, mà nơi này chính là phủ đệ của Cửu vương gia.

Trước kia Tô Tử Mạch và Bảo Bảo ở nơi này một khoảng thời gian rất lâu, Tô Tử Mạch không nhịn được hỏi: "Đúng rồi lúc trước vẫn quên hỏi ngươi, trong cung phát sinh chuyện lớn như vậy Cửu vương gia đâu vì sao cũng không nghe thấy ngươi đề cập tới Cửu vương gia?"

La Diệu vội vàng trả lời: "Từ sau khi Âu Dương Phách Thiên thành Thái tử Cửu vương gia vẫn ở trong phủ đóng cửa không ra ngoài, sau đó mọi người cũng dần dần quen cũng không ai hỏi tới Cửu vương gia, Thái tử điện hạ bên kia thấy Cửu vương gia biết điều như vậy cũng không động đến Cửu vương gia nữa, thậm chí có tin đồn nói Cửu vương gia mắc bệnh nặng nằm liệt giường không dậy nổi."

Tô Tử Mạch nghe nói như vậy không khỏi nhướng mày nói: "Không thể nào, tuổi tác Cửu vương gia cũng không cao, sao có thể đột nhiên bị bệnh, chúng ta vào xem thử trước rồi nói sau."