Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 331: Tạm biệt Cửu Vương Gia



Tô Tử Mạch biết rõ lần này liên quan đến nội viện hoàng cung, chỉ dùng vũ lực chưa chắc đã giải quyết được chuyện này, tốt nhất là đi tìm Cửu Vương Gia thương lượng cho thỏa đáng.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch vội vàng rời đi, chỉ là khi vừa tới gần phủ đệ của Cửu Vương Gia thì đã nhìn thấy hai tên thị vệ đi tới, hai người họ trực tiếp chặn đường đi của Tô Tử Mạch.

“Đây là phủ đệ của Cửu Vương Gia, người không có phận sự thì không được tự tiện đi vào.”

Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì nhìn thoáng qua hai tên thị vệ, sau khi đánh giá trên dưới thì Tô Tử Mạch cảm thấy hai tên thị vệ này rất lạ mặt.

Lúc trước Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đã sống ở đây một thời gian dài với Cửu Vương Gia, nên nàng gần như biết hết hạ nhân ở trong vương phủ, chẳng lẽ sau khi nàng rời đi thì hai tên này mới tới sao?

Lúc này trong đầu Tô Tử Mạch đột nhiên lóe lên tia sáng, vẻ mặt hai tên thị vệ này hung ác, có lẽ họ không phải thuộc hạ của Cửu Vương Gia, rất có thể họ là người mà Âu Dương Bá Thiên phái tới để giám sát Cửu Vương Gia.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch vội vàng giả vờ hoảng sợ nói: “Hai vị đại ca, thật sự xin lỗi, ta lần đầu tiên mang con đến kinh thành, thực sự không biết đây là phủ đệ của Cửu Vương Gia, nếu có đi nhầm vào thì xin hai vị đại ca thứ lỗi.”

Hai tên thị vệ kia nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy thì liếc qua Bảo Bảo ở bên cạnh, cũng không chút nghi ngờ, khoát tay áo nói: “Cút ngay, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, kinh thành này không phải là nơi mà ngươi có thể chạy loạn, nếu chạy nhầm vào nơi không nên chạy thì cẩn thật mất mạng đấy.”

Sau đó Tô Tử Mạch vội vàng lôi kéo Bảo Bảo nhanh chóng rời đi, đợi đến lúc khuất tầm mắt của hai tên thị vệ kia, vẻ mặt Bảo Bảo không phục nói: “Mẫu thân, hai tên gia hỏa kia bất kính với người, tại sao người lại không ra tay dạy dỗ bọn họ một trận.”

“Bảo Bảo đừng quên mục đích lần này của chúng ta là gì, nếu trực tiếp động thủ thì sẽ đánh rắn động rừng, như vậy sẽ không tốt.”

Sau khi nghe thấy Tô Tử Mạch giải thích, Bảo Bảo cái hiểu cái không nói: “Được rồi, vậy mẫu thân, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ, hai tên gia hỏa kia canh cửa chúng ta không thể xông vào, như vậy căn bản không thể thấy được Cửu Vương Gia.”

Tô Tử Mạch nghe vậy thì cười giảo hoạt nói: “Bảo Bảo, không phải bình thường con rất thông minh hay sao, sao bây giờ lại nghĩ không ra rồi, chúng ta không thể vào bằng cửa chính nhưng chúng ta có thể đi vào từ chỗ khác mà.”

“Con biết rồi, mẫu thần, người muốn leo tường vậy người này thì tính sao?”

Bảo Bảo vừa nói vừa nhìn về phía La Diệu ở bên cạnh, Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm vào La Diệu một lúc mới nói: “Không có việc gì, bây giờ hắn ta chỉ là phế nhân không có tu vi, đợi tí nữa trực tiếp dùng dây thừng cột hắn ta lại rồi nhét vải vào miệng hắn ta là được.”

“Tô tiểu thư không được, hai người muốn gặp Cửu Vương Gia thì hãy mang theo ta đi với.”

Sau khi cột chặt La Diệu vào, Tô Tử Mạch trực tiếp nhét ông ta vào trong bụi cỏ ở bên cạnh phủ đệ của Cửu Vương Gia, lúc này mới dẫn Bảo Bảo vòng ra đằng sau vương phủ.

Tuy vương phủ này là đại viện nhà cao cửa rộng, nhưng với tu vi của Tô Tử Mạch thì nàng chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể mang Bảo Bảo tiến vào trong vương phủ.

Sau khi tiến vào vương phủ Tô Tử Mạch nhìn bốn phía, vậy mà trong vương phủ lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy, rất nhiều vị trí có binh lính canh gác, nhưng với tu vi của những binh lính này muốn phát hiện Tô Tử Mạch là một điều không tưởng.

Tô Tử Mạch mang theo Bảo Bảo trực tiếp vượt qua những binh lính kia, quen cửa quen nẻo rất nhanh đã đi đến bên ngoài gian phòng của Cửu Vương Gia.

Tô Tử Mạch chẳng thèm gõ cửa, nàng trực tiếp đẩy cửa ra rồi dẫn Bảo Bảo đi vào phòng, ngay lúc Tô Tử Mạch quay người đóng cửa phòng lại thì sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh.

Lúc này Tô Tử Mạch không cần quay đầu lại cũng biết đường người đánh lén ở sau lưng mình là ai, nhưng tu vi của người đánh lén này lại rất bình thường, chỉ thấy Tô Tử Mạch lắc mình một cái đã có thể dễ dàng tránh né, thoát khỏi đòn đánh lén của đối phương.

“Ngươi là người phương nào lại dám xông vào phòng của bổn vương gia, Tô Tô cô nương.”

Chỉ thấy trong tay Cửu Vương Gia cầm dao găm nhìn chĩa về phía Tô Tử Mạch, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Tô Tử Mạch thấy thế cười nói: “Cửu Vương Gia, đã lâu không gặp, bây giờ vừa gặp lại đã muốn động thủ với ta rồi, xem ra lá gan của ngươi lớn không ít nhỉ.”

Kinh ngạc qua đi, Cửu Vương Gia rốt cục xác định được người trước mắt chính là Tô Tử Mạch, vội vàng buông dao găm trong tay ra nói: “Tô cô nương, sao ngươi lại tới đây, chỗ này không phải là nơi nói chuyện, mau theo bổn vương vào bên trong.”

Cửu Vương Gia mang Tô Tử Mạch và Bảo Bảo vào trong phòng, đồng thời quay người nhìn xung quanh vài lần, sau khi xác định không có người chú ý tới Tô Tử Mạch thì mới quay lại hỏi Tô Tử Mạch: “Tô cô nương, bổn vương không ngờ ngươi lại tới đây, lần cuối cùng gặp mặt cách đây cũng lâu rồi, gần đây Tô cô nương có ổn không?”

Tô Tử Mạch nghe vậy cười nói: “Ta và Bảo Bảo đều rất tốt, nhưng nghe nói gần đây Dạ Lan Quốc có một số chuyện không yên ổn cho lắm, ngươi và Phương Phương muội muội có vẻ đã gặp một ít chuyện phiền phức thì phải.”

Nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy Cửu Vương Gia thở dài nói: “Tô cô nương cũng biết, sau khi người rời đi được một thời gian ngắn thì hoàng huynh đã bổ nhiệm Âu Dương Bá Thiên vào vị trí thái tử, ai ngờ tên Âu Dương Bá Thiên này tuổi không lớn mà tâm tư lại thâm sâu như vậy, trong thời gian ngắn hắn ta đã uy hiếm và cưỡng chế văn võ bá quan đứng về phía hắn ta, mà ngay cả phần lớn thái giám và cung nữ cũng bị hắn ta thu mua, gần đây hoàng huynh bệnh tật đầy mình sớm muộn gì ngôi vị hoàng đế cũng sẽ truyền cho Âu Dương Bá Thiên, không ngờ Âu Dương Bá Thiên lòng muông dạ thú một khắc cũng không chờ được, hắn ta đã âm thầm tiến hành một cuộc đảo chính muốn mưu quyền soái vị, Phương Phương muốn ngăn trở nên đã bị giam lỏng ở trong nội cung, mặc dù bổn vương tuyên bố với bên ngoài là bổn vương bị bệnh sẽ không can thiệp vào chuyện triều chính, nhưng Âu Dương Bá Thiên vẫn chưa yên tâm nên đã phái không ít người đến giám sát ta, chắc Tô cô nương cũng đã thấy rồi.”

Trong lúc Cửu Vương Gia nói những lời này thì đã thở dài mấy lần, có thể thấy được tình huống bây giờ đúng là rất bất lợi.

Lúc này Tô Tử Mạch cười nói: “Cửu Vương Gia, lần này ta tới tìm ngươi chính là vì muốn giúp đỡ chuyện này, nhưng ta không biết rõ chuyện triều chính, Cửu Vương Gia có dự định gì không có thể nói tóm tắt lại, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút kế hoạch tiếp theo.”

Cửu Vương Gia nghe xong những lời này ánh mắt không khỏi sáng lên nói: “Tô cô nương, nếu ngươi chịu ra tay giúp đỡ thì còn gì tốt hơn chứ, đúng rồi tại sao không thấy thần tôn đại nhân, hắn không đi cùng ngươi sao?”

Nghe thấy Cửu Vương Gia đột nhiên nhắc đến Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch nhướng mày giả bộ tức giận nói: “Lời này của Cửu Vương Gia là có ý gì, có phải không tin ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề hay không, Dạ Ly Thần không đến chẳng lẽ ta không thể giúp ngươi được ư?”

“Tô cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, bổn vương không có ý này, chỉ là vấn đề bây giờ xác thực là rất khó giải quyết, nếu như có thần tôn đại nhân ở đây, chỉ cần hắn ra tay thì mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.”

Tô Tử Mạch tức giận nói: “Cửu Vương Gia, ta vừa nghe được tin tức đã vội vàng tới đây giúp đỡ, ngươi lại xem thường ta như vậy, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta đây sẽ không quản chuyện này nữa.”