Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 28: Giả vờ giả vịt



Thấy không còn gì nữa, Chu Nghiên Vũ cũng định hành lễ cáo lui. Có điều, Trình Hạo Hiên lại không để điều đó xảy ra.

“Nghiên nhi muội, ân sư cùng phu nhân đã hồi phủ, sao muội vẫn còn ở đây?”

“À, cha nương về trước. Ta có chút chuyện nên về sau.”

“Vậy trẫm cùng muội tiễn muội ra xe ngựa nhé. Ở đây cách cửa cung cũng không xa.”

Chu Nghiên Vũ thực sự ba chấm. Gì vậy cha, nàng chỉ muốn ngồi kiệu lắc lư ra tới cửa cung xong lại lên xe ngựa lắc lư về nhà thôi. Nàng đâu có nhu cầu “tập thể dục” đâu trời.

Nhưng nàng cũng đâu còn cách nào khác ngoài mỉm cười đi cùng chàng. Hừ, ai bảo chàng là Hoàng đế chứ!

“Chuyện ngày hôm nay cũng liên luỵ muội và ân sư nhiều quá. May mà 2 người đều không sao, nếu không ta sẽ ân hận lắm.” Trình Hạo Hiên nhẹ nhàng nói.

Nàng khinh bỉ trong lòng một tiếng. Cẩu Hoàng đế ngươi muốn bảo vệ ai còn khó nữa sao, căn bản lúc ấy ngươi chỉ quan tâm đến tình trạng của mình. Hơn nữa, hình như trong lòng ngươi cứ đinh ninh như thể cha con ta nhất định không sao vậy.

“Hoàng thượng không cần tự trách. May mắn là chúng ta được Lý Trạch Dương cùng Tĩnh Văn bảo hộ nên không sao cả đâu ạ.”

“Tĩnh Văn? Tĩnh Văn là Lưu công tử của thương đoàn Bạch Hạc đó sao?” Chàng hướng ánh mắt về phía nàng, có vẻ suy tư.

Nhưng nàng lại cứ nhìn đúng một đường thẳng, cứ thế đi tới, không hề để ý đến ánh mắt của chàng: “Đúng vậy ạ.”

Trình Hạo Hiên cười nhẹ một tiếng: “Nghiên nhi có vẻ rất thân thiết với Lưu công tử nhỉ.”

“Nhưng mà, sao Nghiên nhi muội muội gọi Lý Tướng quân là Lý Trạch Dương, Lưu công tử là Tĩnh Văn thân thiết đến như vậy mà lại gọi trẫm xa lạ đến thế? Trẫm rất buồn vì sự thiên vị này đó.”

Nhìn chàng giả vờ giả vịt mà Chu Nghiên Vũ không khỏi ngao ngán. Định diễn tuồng gì đây?

Chu Nghiên Vũ cũng cùng hoá thân vào vở kịch với chàng luôn vậy.

Giọng nàng mềm mại hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút nũng nịu: “Làm sao ta dám chứ. Như vậy là khi quân phạm thượng, mất đầu như chơi đó. Ta còn yêu cái đầu này lắm, không muốn thay cái mới đâu.”

Trình Hạo Hiên phì cười, không thể ngờ được hành động của nàng mà.

“Sẽ không. Sao trẫm lại giết Nghiên nhi được chứ, trẫm sẽ không giết muội.”

“Thật không đó?” Chu Nghiên Vũ trợn mắt, rồi lại phồng má lên, dừng hẳn lại.

“Ta không tin đâu, Hoàng thượng định gạt ta chứ gì. Nếu người nói thật, vậy người ban cho ta kim bài miễn tử đi.”

Thế nhưng, Trình Hạo Hiên lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ như nghe chuyện đùa vui của con nít, ôn nhu cười: “Nào, đừng nghịch nữa. Về sau, ta cho phép muội gọi ta là Hiên ca. Sẽ không có ai dám nói gì muội đâu.”

Nói rồi, chàng lại tiếp tục hướng bước chân về phía cửa cung. Nàng cũng rảo bước theo chàng.

Chu Nghiên Vũ thầm bĩu môi. Biết ngay mà, Cẩu Hoàng đế gian xảo này làm sao dễ dàng trao kim bài miễn tử cho người khác như vậy chú.

Eo, nhưng mà tên này cũng sến thật đấy! Cái gì mà Hiên ca chứ, nghe mắc ói thật sự.

***

“Được rồi, mau kiểm tra xem có đủ đồ chưa … Ừ ừ … đúng, là nó đó. Tất cả đều ổn thoả rồi. Mau xuất phát đi.” Chu phu nhân bận rộn điều động.

Chu Thái phó còn phải vào triều, hơn nữa với thân phận của ông mà đến thăm một thương đoàn nào đó thì rất nhạy cảm. Vậy nên Chu phu nhân mới thay mặt ông làm chủ, sửa soạn mang lễ vật cùng nhi tử và nữ nhi nói lời cảm tạ với Lưu Tĩnh Văn.

Chu Nghiên Vũ thì đang tính toán trong lòng, đợi lát nữa có thể mượn cớ dạo phố đi tìm chiếc vòng kia rồi. Hôm sinh thần Thái hậu gặp được Trương Thư Di, cùng nàng ấy đi chào hỏi các quý tiểu thư. Thông qua câu chuyện của bọn họ mà nàng đã biết được kha khá tiệm trang sức nổi danh ở kinh thành, mong là có thể tìm được chút manh mối.

Hầy, cũng trách nàng chỉ lo tìm đồ ăn ngon, không biết rõ vị trí các cửa tiệm kim hoàn. Mà nghe nói món bánh mật nho của Ngọc Thanh Lâu rất ngon đó, ngon hơn nhiều các món điểm tâm ở con đường nàng vẫn hay mua nhiều.

Suy nghĩ miên man một hồi thì đã đến được hội quán của thương đoàn Bạch Hạc. Vừa xuống xe thì nàng đã nghe Chu Gia Ý trêu chọc: “Vận đào hoa của muội muội ta thật đúng là quá tốt mà. Đi đến đâu cũng gieo thương nhớ được cho người ta.”

“Ca, ta làm vậy bao giờ. Là người ta có ơn với nhà chúng ta.” Chu Nghiên Vũ lườm hắn.

“Đúng đúng đúng, dù là Lý Trạch Dương hay Lưu Tĩnh Văn thì đều có ơn với muội, vậy cũng là có ơn với cả nhà ta rồi. Nhưng cũng thật lạ nha muội muội. Một ngày có bao nhiêu người cần giúp đỡ, vậy mà đâu mấy ai được họ giúp, chỉ có muội thôi.” Chu Gia Ý nghiền ngẫm đi vài vòng xung quanh nàng.

“Hừm, muội muội ta quả thật ưu tú, xuất chúng hơn người mà. Mặc dù Lý Trạch Dương tới trước nhưng mà ca thấy Lưu Tĩnh Văn kia cũng không tệ đâu. Muội đừng coi thường thân phận thương nhân của hắn, chí ít thì cũng không phải ra chiến trận nguy hiểm đến tính mạng.”

Nàng không nhịn được bĩu môi: ”Ca à, trí tưởng tượng của ca phong phú quá rồi đó. Bọn muội không có gì cả.”

“Rồi rồi, muội nói gì thì là cái đó vậy. Muội cũng xinh đẹp như vậy, ta đoán là còn nhiều quý nhân của các đại gia tộc để ý nữa cơ. Chắc sắp tới cửa Chu phủ sẽ bị bà mai giẫm nát rồi.”

“Con lo cho chính mình trước đi. Bao nhiêu tuổi đầu rồi, hôn sự vẫn còn chưa ổn thỏa, ở đó mà trêu chọc muội muội con.” Chu phu nhân không hài lòng, di di trán nhi tử mình.

“Chào Chu phu nhân, Chu công tử cùng Chu tiểu thư. Để ta dẫn đường cho các vị ạ, công tử của bọn ta đã chờ sẵn ở trong chính phòng rồi.” Một người đàn ông cung kính làm động tác mời, trông có vẻ giống như quản gia.