Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 29: Không bán cho nàng



Bước chân vào chính phòng, một hương thơm dễ chịu quẩn quanh chóp mũi khiến Chu Nghiên Vũ không khỏi cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Chính phòng bài trí rất đơn giản, nhưng những đồ trang trí nhìn qua chắc chắn là đồ tốt, cũng không hề rẻ chút nào.

Nàng trông thấy Lưu Tĩnh Văn mặc bạch y tinh khôi, thanh khiết mà cao ngạo đứng dậy từ ghế chủ vị, tiến đến chỗ nhà nàng, lễ phép chào hỏi. Không hiểu sao mỗi lần nàng nhìn thấy chàng lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Chu phu nhân thì âm thầm hài lòng, đứa trẻ này rất lễ phép, cũng rất có cốt khí. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, rất đúng mực. Đôi khi bà còn hoài nghi, lễ nghi chu toàn như thế này thực sự là do một nhà thương nhân dạy ra ư?

“Phiền phu nhân cùng công tử và Nghiên Vũ đến đây một chuyến rồi. Tại hạ đã nói các vị không cần khách sáo, nếu thực sự muốn cảm tạ ta thì chỉ hy vọng các vị cần mua bán gì thì hãy nhớ đến thương đoàn Bạch Hạc. Như vậy là đủ rồi.” Lưu Tĩnh Văn lễ độ nói, hoàn toàn là phong thái chủ động, không có chút gì là dè dặt cùng tự ti vì thân phận của mình.

“Hả? Ngươi cùng muội muội ta đã thân thiết đến như vậy rồi sao?” Chu Gia Ý ngạc nhiên không thôi, nhưng Chu phu nhân đã kịp nhéo đùi hắn một cái để cảnh cáo hắn im lặng.

“Đương nhiên chúng ta biết. Nhưng lễ vẫn phải có, Lưu công tử đã cứu mạng người Chu gia mà. Nay ta tới là gửi lời cảm ơn riêng đến công tử, còn về thương đoàn thì đấy là vấn đề của lão gia cùng nhi tử ta.” Chu phu nhân trả lời chàng.

Nhân lúc họ đang trò chuyện hăng say, Chu Nghiên Vũ lại hướng tầm mắt đến mành lụa với hoạ tiết cực kỳ bắt mắt trong phòng.

“Nhưng mà Tĩnh Văn này, tấm mành treo ở đây có vẻ rất đẹp đấy. Đây là loại vải gì thế?”

Nghe nàng nói, chàng cũng nhìn theo tầm mắt của nàng: “À, đó là lụa từ Xích Thiêm. Xích Thiêm khí hậu nóng nực nên người dân chuộng mặc trang phục có chất liệu mỏng mà mát mẻ, thoải mái.”

“Nàng thử sờ vào vải đi, xúc cảm thực sự rất tuyệt đấy.” Chàng vừa nói vừa đi lại chỗ mành lụa, ngón tay miết nhẹ lên mặt vải.

“Thật vậy sao?” Chu Nghiên Vũ nửa tin nửa ngờ, cũng tiến lại chỗ đó.

“Oa, thực sự rất thích nha, chất liệu cực kỳ tốt luôn ấy. Loại vải này ta có thể mua ở đâu vậy?” Nàng vui cười thích thú hỏi Lưu Tĩnh Văn.

Thấy nàng hào hứng vậy chàng cũng cười nhẹ trả lời: “Nàng không tìm thấy được đâu. Hiện giờ nó chưa được mang đi bán đâu, chỉ mỗi chỗ ta có thôi.”

“Thế, ngươi còn dư nhiều không? Nể tình là chỗ thân quen, có thể bán cho ta giá ưu đãi được không?”

“Nàng muốn mua sao?”

“Đúng.”

“Nhưng mà ta không bán cho nàng.” Lưu Tĩnh Văn khoanh tay quay sang hướng khác.

“Ủa kìa, tại sao vậy?” Chu Nghiên Vũ tràn đầy thắc mắc chạy sang hướng đối diện chàng.

“Không có tại sao cả. Không bán là không bán.” Nói rồi, chàng trở về chỗ ngồi, mặc kệ nàng đang đứng đần mặt ra khó hiểu.

Tên này cũng quái thật, thương nhân mà khách hàng hỏi mua sản phẩm còn không chịu bán buôn? Có tí đạo đức thương nghiệp nào không thế!

Chu phu nhân cùng Chu Gia Ý đang cúi đầu uống trà làm ngơ nãy giờ cuối cùng cũng thở phào. 2 người kia chịu nhớ tới bọn họ rồi.

Thấy cũng vừa lúc, Chu phu nhân cũng cáo biệt ra về. Lưu Tĩnh Văn tiễn cả nhà họ ra tận cổng, cả đường đều cố gắng nhịn cười với cô nàng đang lườm chàng đăm đăm kia.

Nàng là thật sự không hiểu mình có làm gì khiến tên kia phật ý à? Đang yên đang lành, nàng chỉ hỏi mua mỗi tấm vải thôi mà thay đổi thái độ xoèn xoẹt vậy đó. Coi có chịu nổi không!

“Nương, ca. Hiện giờ chúng ta về nhà luôn ạ?” Chu Nghiên Vũ hỏi.

Xe ngựa vẫn chạy lộc cộc trên đường lớn, Chu Gia Ý hỏi: “Sao vậy? Muội còn muốn đi đâu nữa à?”

“À, cũng có. Muội muốn ghé đến con phố phía trước chơi một chút thôi à.”

“Ra ngoài chơi chút cũng được, không sao. Nhưng nhớ về sớm đó Nghiên nhi.” Chu phu nhân gật gật đầu.

Sau khi được cho phép, nàng thẳng tiến bước xuống con phố kia cùng với Xán nhi.

“Có vẻ trang phục của ta hơi gây chú ý nhỉ?” Nàng nói nhỏ với Xán nhi, khi đã trông thấy kha khá người nhìn sang phía nàng.

“Không phải đâu tiểu thư, do nhan sắc của người đó. Đã bảo người phải đeo mạng che mặt vào rồi mà.” Xán nhi nói.

“Ta nghĩ cần phải thay đồ một chút thôi. Xán nhi, ghé đến tiệm trang phục gần nhất nào.”

Chủ tớ hai người ngay lập tức tấp vô một tiệm trang phục.

“Tiểu thư, như vậy không ổn chút nào đâu.” Xảo nhi e dè nhìn bộ dạng lúc này của nàng.

Phải, Chu Nghiên Vũ vừa tìm được một bộ nam phục đơn giản cực kỳ. Nhờ vào sự giúp đỡ của Xảo nhi, nàng cũng đã mặc vào được. Tóc thì cột cao lên, trông tiêu sái vô cùng. Chỉ có làn da trắng trông hơi mỏng manh và gương mặt điên đảo chúng sinh của nàng là hơi “ngộ” thôi.

Nàng cũng nhìn vào gương mấy lần rồi sau đó gật đầu đồng tình: “Ừm ừm, cũng đúng. Ta trông quá xinh đẹp, trông không giống một thiếu niên chút nào. Xảo nhi, lại đây giúp ta, mau khiến ta trông xấu hơn đi.”

Xán nhi cũng ba chấm luôn, biết là tiểu thư đẹp nhưng người nói như vậy liệu có … quá mức tự tin không?

À không không không, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là sao tự nhiên tiểu thư lại nảy sinh chủ ý “kỳ khôi” này chứ? Nhẽ ra mình không nên giúp tiểu thư.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Xán nhi vẫn tuân lệnh mà làm theo nàng. Trước tiên là bôi một thứ bột làm da nàng trông tối màu hơn lên, cũng vì vậy mà các đường nét của nàng cũng lu mờ đi, trở nên nam tính hơn. Thậm chí Xán nhi còn cẩn thận chấm cho nàng một cái mụn ruồi to đùng ngay mép.