Xuyên Không Đô Thị Kỳ Tình

Chương 1: Dị tượng



Hàm Vân Điện trong sân linh khí lập lờ, một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện mang theo từng tia kiếm khí lạnh người đánh vào không khí. Mỗi một thức được bạch y nữ nhân đánh ra mang theo tầng tầng thanh sắc (màu xanh) linh lực mạnh mẽ lan rộng làm vài gốc Du Mai trong vườn lay động theo. Cuối cùng, một kiếm đâm ra, thanh sắc linh lực cũng theo đó hóa thành long hình gào thét đánh thẳng vào mặt đất. Một tiếng nổ lớn kéo theo đất đá bay lên, sân viện vừa rồi còn bằng phẳng lập tức xuất hiện một cái hố sâu gần một thước (1m) dài hơn 2 thước (2m) chọc người rùng mình. Một chiêu cuối cùng này chính là Hàn Long Kiếm Quyết tầng thứ chín uy lực kinh người mà chỉ có Vĩnh Lạc Chân Quân sớm đã hóa thần cùng kì tài ngàn năm có một Huyễn Ảnh Thiên Tôn Bạch Cảnh Ngọc luyện thành.

Hoàn thành xong một tầng cuối cùng, Bạch Cảnh Ngọc thu lại Băng Phách, mặt không đổi sắc phất tay một cái, tức thì mặt sân trở lại bằng phẳng như trước. Thong thả ngồi vào bàn, không biết từ đâu trên tay Bạch Cảnh Ngọc nhiều thêm một chiếc khăn dùng lau thân kiếm. Thần kiếm Băng Phách dài hơn 12 tấc, rộng 7 phân 8 li, dày 1 phân 2 li, so với kiếm khí phổ thông đã dài hơn 3 tấc 7 phân. Chuôi kiếm dài nửa tấc, hoàng kim vỏ kiếm khắc thành long hình, thân kiếm sáng loáng, mỗi khi hấp thu linh lực lấp loáng thấy bóng tinh oánh băng long gầm thét. Khi xuất chiêu lại mang theo kình phong cùng kết băng thanh âm làm địch nhân không khỏi rùng mình.

Tương truyền, Băng Phách kiếm vốn là bảo vật của Vĩnh Lạc Chân Quân. Đại chiến Tiên-Ma nửa vạn năm trước, Vĩnh Lạc Chân Quân cùng Vĩnh Nhạc Chân Quân hợp sức chống lại Ma tộc càn quấy, bất quá nhị vị Chân quân lại bị Ma Vương song song đánh trọng thương. Giữa lúc nguy khốn, không ngờ hai người lại gặp được quý nhân, nhận được kì ngộ, đột phá Thượng tiên Cửu cảnh, trực tiếp phi thăng thành thần. Sau, cả hai hợp lực đem Ma tộc đẩy lùi, phong ấn Ma Vương Quách Kiến Đan dưới vách núi Cửu Thiên. Bất quá sau Tiên-Ma đại chiến, không ai còn nhìn thấy cả hai vị Chân Quân, kiếm khí cũng tìm không thấy tung tích. Mãi đến hơn trăm năm trước, trong lúc xuống núi lịch luyện, Bạch Cảnh Ngọc vậy mà lại tìm được thần kiếm Băng Phách, đồng thời thành công kí khế ước với hồn kiếm. Cho đến hiện tại, Thần kiếm Băng Phách lại tìm được một cái tân chủ nhân mà Thần kiếm Hỏa Diễm của Vĩnh Nhạc Chân Quân vẫn không người tìm thấy, chắc hẳn còn đang lưu lạc ở nhân gian, chờ đợi người hữu duyên.

Bạch Cảnh Ngọc mặt không đổi sắc lau thân kiếm, từng động tác đều là nhẹ nhàng cẩn thận. Trong sân yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió nặng nề thoảng qua. Đúng lúc này, lại nghe thấy một cái vui vẻ thanh âm:

"Tiểu hài đồng, ta nhận thấy khí tức của hắn."

Bạch Cảnh Ngọc nghe thấy giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trước mặt là một cái yêu mị nữ nhân thần sắc vui vẻ nhìn xem chính mình. Nữ nhân trên người mặc thanh y, đai lưng màu xanh thẫm, phục sức theo lay động của nữ nhân phát ra tiếng leng keng vui tai. Trên mặt nàng ta đều là ý cười kiều mị đến tận xương, giữa trán nở rộ xích long giác (sừng rồng màu đỏ) càng lộ ra khí chất yêu dã. Chân mày hình trăng non, mắt nai cong cong tràn đầy ý cười làm người thoải mái.

"Tiền bối, ý của Ngài là..." Không ngoài ý muốn, Bạch Cảnh Ngọc mở to mắt, khiếp sợ hỏi lại.

"Ta nhận thấy khí tức của Vĩnh Lạc. Dù là mong manh nhưng hắn vẫn còn sống." Nữ nhân kia mặt mày tràn đầy ý cười nói cho Bạch Cảnh Ngọc.

"Vậy thì tiền bối, Ngài cần ta giúp Ngài tìm lại Vĩnh Lạc Chân Quân sao?"

Bạch Cảnh Ngọc nói xong, nữ nhân kia chợt khựng lại, lâm vào trầm mặc, thần sắc xem ra có chút tái nhợt. Bạch Cảnh Ngọc cũng không nói nữa, lặng lẽ đặt lại Băng Phách lên bàn, từ trong nhẫn trữ vật, mang theo lục sắc bảo tiêu ra tới. Bảo tiêu tên gọi Tử Đàn, làm từ trúc tiên ngàn năm trên đỉnh Vô Nhai ở Vân Sơn Tuyết Lĩnh. Tiếng tiêu thanh lãnh tràn ra tới, chúng đệ tử ở Vân Sơn Tuyết Lĩnh thế mà lại nghe đến rõ ràng. Lòng không khỏi cảm thán, tiếng tiêu của Huyễn Ảnh Thiên Tôn cũng không khỏi quá dễ nghe rồi a! Một khúc kết thúc, Bạch Cảnh Ngọc thu tiêu, lần nữa đặt lên bàn. Thanh sắc con ngươi trong suốt mà đạm mạc nhìn thẳng vào hồng sắc nhãn của Kiếm hồn, yên tĩnh chờ đợi. Thanh y nữ tử nhìn thẳng vào mắt Bạch Cảnh Ngọc, hồi lâu sau mới rời đi, chầm chậm trả lời:

"Ngươi biết ta đã tồn tại trong thiên địa bao lâu sao? Một vạn năm hơn. Trước cả Vĩnh Lạc tiểu hài tử đó sinh ra, cùng Thập Phương Thần Khí, ta đã sớm tồn tại thần thức. Hơn nửa vạn năm tồn tại cùng thiên địa, ta vẫn luôn không biết sứ mệnh của ta là gì, ta tồn tại trên đời để làm gì. Mãi cho đến khi gặp được Vĩnh Lạc, ta thật bị tính khí của hắn làm cho cảm động rồi. Hắn ngay thẳng, hắn lương thiện, hắn thuần triệt con ngươi đều làm ta thật sâu cảm thấy hứng thú, mặc dù vậy, tu vi của hắn vẫn chầm chậm không thăng tiến. Lúc gặp ta, hắn chỉ mới là một cái nhỏ nhoi Nguyên Anh trung kì. Thế mà ta lại đồng ý lập khế ước với hắn, chuyện mà không một cái thần khí tồn tại linh thức nào muốn làm. Ta chỉ điểm hắn tu luyện, cùng hắn trừ ma vệ đạo.

Nửa vạn năm trước, đại chiến Tiên-Ma, Tiên giới tử thương vô số. Bất đắc dĩ, ta đành phải hóa hình cùng với tiểu hài tử kia hợp sức đánh bại Ma vương. Mặc dù Quách Kiến Đan bị đánh bại nhưng ta lại trọng thương bất tỉnh. Đến khi ta tỉnh lại, bên cạnh chỉ còn một tia thần thức của hắn. Hắn vậy mà lại nói muốn từ bỏ, trừ ma vệ đạo gì đó, hắn không cần nữa. Khoảnh khắc thần thức hắn tan biến, khế ước giữa ta và hắn thế mà lại biến mất. Ta dù có linh thức nhưng cũng chỉ là kiếm hồn, không chủ nhân ta chỉ có thể ngủ quên trong vỏ. Đến hơn trăm năm trước gặp ngươi, tiểu hài đồng, ngươi vậy mà lại đánh thức được ta. So Vĩnh Lạc năm đó, ngươi càng có tiền đồ, con mắt so hắn càng thêm thanh triệt. Chính vì vậy, ta tân quyết định lập khế ước cùng ngươi. Không cầu ngươi vang danh thiên hạ, chỉ cần ngươi không thẹn lương tâm, đứng đắn mà làm người. Hiện tại chỉ có ngươi là ta tân chủ nhân. Vĩnh Lạc vĩnh viễn là quá khứ, nếu hiện tại hắn cùng ngươi đối lập, ta chỉ sẽ đứng về phía ngươi một người. Chuyện ngươi muốn làm, chỉ cần không thương thiên hại lí, phóng hỏa giết người, ta đều có thể cấp ngươi cái hỗ trợ. Ta nói như vậy, tiểu hài đồng, ngươi thế nhưng nghe hiểu?"

Bạch Cảnh Ngọc nghiêm túc nghe xong liền đánh cái gật đầu, nghiêm trang nói:

"Ta tự mình hiểu rõ. Thanh tiền bối, đa tạ."

Kiếm hồn Vãn Thanh nghe xong Bạch Cảnh Ngọc trả lời mới miễn cưỡng xem như hài lòng. Bất quá, không đợi nàng ta nói thêm cái gì, ngoài viện vang lên tiếng bước chân dồn dập. Vãn Thanh ngưng mi, thân ảnh yểu điệu lập tức biến mất. Bạch Cảnh Ngọc nhìn thấy cũng không tỏ vẻ, tự cấp bản thân ly trà nóng, đưa đến môi, nhẹ nhấp một ngụm. Nước trà tuần tịnh vị đắng ở đầu lưỡi, nuốt hạ dư lại vị ngọt làm người mê say. Không đợi Bạch Cảnh Ngọc uống hết ly trà, một đệ tử bạch y đã tiến vào. Khom người hành lễ, hắn nhỏ giọng nói:

"Huyễn Ảnh Thiên Tôn, Tiêu Dao Thiên Tôn cho mời người đến Kiếm Tông xem chúng đệ tử luyện kiếm."

"Đã biết." Bạch Cảnh Ngọc nói hai tự liên buông xuống chung trà, ngự kiếm hướng Kiếm Tông điện bên kia đi qua.

Vân Sơn Tuyết Lĩnh ngự trên đỉnh núi Vô Ưu, quanh năm bao phủ trong sương mù. Toàn bộ phủ đệ được chia làm chín tiểu viện, tục gọi là Cửu Kim Điện. Nhiều đời Chưởng môn Vân Sơn Tuyết Lính đều ngụ tại Thiên Diễn điện, Tứ tôn ngụ tại Tứ điện lần lượt là Quảng Ngạn điện, Hồng Môn điện, Dữ Thiện điện và Hàm Vân điện. Bên cạnh còn có nơi để chúng đệ tử giáo sách gọi là Kinh Doãn điện, nơi luyện kiếm gọi là Kiếm Tông điện, vật phẩm là Viện Túc điện, y phục là Hoài Y điện. Ngoài ra, Vân Sơn Tuyết Lĩnh còn có Giới Phạn tông, dùng để giam giữ những đệ tử phạm lỗi, bí cảnh lịch luyện Vô Đạo Nhai...

Bạch Cảnh Ngọc ngự kiếm gần một khắc liền đến rồi Kiếm Tông điện. Hơn hai trăm tân đệ tử năm nay còn đang ở luyện tập Vân Sơn kiếm phổ thức thứ nhất dành cho đệ tử mới nhập môn. Khi Bạch Cảnh Ngọc tới, sư phụ nàng Hạ Tích Chân Quân cùng đại sư tỷ Tiêu Dao Thiên tôn đã đứng chờ sẵn. Chúng đệ tử thấy được kỳ tài Huyễn Ảnh Thiên Tôn lúc sau phải liều mạng bấu lấy tay chân mới ngăn bản thân phát ra âm thanh kích động. Này Huyễn Ảnh Thiên Tôn không khỏi quá đẹp rồi đi.

Chỉ thấy nàng thân mặc bạch y, đai lưng cũng là một màu trắng thuần, bất quá trên ngực áo lại thêu một đóa liên hoa nở rộ, tóc được vấn gọn gàng bằng một cây trâm thanh sắc, khỏi phải nói có bao nhiêu khí chất tiên tử. Mặt Bạch Cảnh Ngọc là đẹp, chính là cái dạng hồ ly tinh câu nhân cái này đẹp. Mày lá liễu mỏng mà đậm sắc, mắt phượng hẹp dài thanh sắc tròng mắt phân biệt rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hồng sắc đôi môi cân đối. Gương mặt là như vậy hồng nhan họa thủy nhưng quanh thân nàng lại là lãnh như muốn đông cứng người đối diện. Khí chất thanh lãnh trang nghiêm từ người nàng phát ra làm chúng đệ tử chưa bao giờ dám loạn tưởng những chuyện không đâu, càng không dám nghị luận loạn thất bát tao gì đó sau lưng nàng. Bạch Cảnh Hàn trên người mang theo khí tràng đặc hữu của Thượng tiên Cửu cảnh nghiền áp xuống dưới vô hình trung mang đến loại áp lực vô hình quấy nhiễu nhân tâm.

"Sư tôn. Sư tỷ." Bạch Cảnh Ngọc gật đầu xem như chào hỏi hai vị kia. Hạ Tích cùng Tiêu Dao cũng gật đầu xem như đáp lễ. Bất quá khi Bạch Cảnh Ngọc vừa tới, trong mắt Tiêu Dao Thiên Tôn lập lòe một tia dị tượng, bất quá rất nhanh liền ôn nhu trở lại. Bạch Cảnh Ngọc sắc bén bắt được tia dị thường kia nhưng tính cách nàng vốn đạm mạc, giải không ra đến tột cùng Tiêu Dao đang nghĩ gì.

"Nếu Tiểu Cảnh đã đến rồi thì xem một chút tân đệ tử năm nay đi. Xem ai vừa mắt thì thu vào môn hạ của ngươi đi thôi. Hàm Vân điện cũng quá quạnh quẽ rồi."

Một đám đệ tử nghe thấy lời Chưởng môn thì ý chí chiến đấu lập tức được khơi lên. Phải biết Huyễn Ảnh Thiên Tôn đã tiến nhập Thượng tiên hơn trăm năm nay nhưng dưới trướng còn chưa có đệ tử nhập thất. Nếu lần này may mắn được tiến nhập môn hạ của nàng, chẳng phải sẽ trở thành đại đệ tử của thiên tài ngàn năm có một Tu chân giới sao? Này cũng không khỏi chọc người đỏ mắt ghen tỵ rồi đi. Bất quá Bạch Cảnh Ngọc nghe xong Hạ Tích nói cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt nói lại:

"Kia tùy duyên đi. Ta cũng không tính toán thu đồ đệ."

Một câu nước chảy mây trôi dập tắt đi rồi ý chí vừa mới kích khởi trong lòng một nhóm tân đệ tử. Hạ Tích nghe thấy liền cười lắc đầu. Đệ tử này của nàng... Không phải là sợ thu đệ tử liền là trở ngại để nàng ấy đột phá đi? Bất quá, Hạ Tích Chân Quân đối này tiểu đồ đệ sủng ái có thừa, mọi việc đều theo Bạch Cảnh Ngọc tùy tâm mà làm, hoàn toàn không cần phải tiến hành theo môn quy. Vì vậy, chỉ thấy Hạ Tích đối nàng tiểu đệ tử cười nói:

"Kia, hành. Ngươi thích thu thì thu, không thích thu cũng hảo đi. Vi sư không lại xen vào."

Bạch Cảnh Ngọc gật gật đầu. Lúc này, Lục Hàm Quân, đại đệ tử của Tiêu Dao tiến lên phía trước một bước, cúi đầu hành lễ với các vị trưởng bối rồi nghiêm trang nói:

"Các sư đệ sư muội vừa tiến nhập môn hạ không lâu. Hôm nay Chưởng môn cùng hai vị Thiên Tôn đến cốt yếu để kiểm tra năng lực từng người. Kia các đệ muội xếp thành hàng lần lượt tiến lên để các vị Tiên tôn phẩm định đi thôi."

Tân đệ tử nhanh chóng đứng thành hai hàng nghiêm chỉnh. Đứng đầu tân đệ tử năm nay là Quan Anh Truy, cũng là một cái có tiềm năng nhất đệ tử, tố chất tốt, thành tích ưu dị lại là song hệ linh căn. Hắn ta có khả năng cao sẽ tiến nhập môn hạ của các vị Thiên Tôn đâu.

Quan Anh Truy theo nguyên tắc là cái đầu tiên tiến vào khảo nghiệm. Chỉ thấy hắn bước lên mấy bước, cúi đầu chào mấy cái Tiên nhân trước mặt rồi một bước nhảy lên Bắc Đẩu đài. Bất quá mộc kiếm vừa khai, thiên địa tối đen. Thiên lúc nãy còn trong xanh giờ đã tràn ngập mây đen, bạo phong cùng lúc quét tới, thổi bay vài thiên cành lá trong sân. Từng cụm mây đen hội tụ, từng đạo đại lôi tiểu lôi không ngừng đánh ra, gầm thét như muốn xé toạc cả bầu trời. Dị tượng trước mắt chọc cho một đám tu tiên giả nhíu mày, trên tay tụ quá linh lực, tùy thời đều có thể đánh tới. Trên trời, từng đạo tiểu lôi không ngừng hợp nhất mang theo từng tia linh khí cuồn cuộn gào thét, cuồng phong càng lúc càng dữ dội, một đám tu tiên dưới Nguyên Anh kì sớm bị đánh bay, nằm rạp trên mặt đất.

"Sư tôn, này phong không khỏi quá dữ tợn rồi đi." Lục Hàm Quân gian nan nói. Hắn một cái Nguyên Anh trung kì cũng sớm chật vật trước cuồng phong bậc này. Nếu không phải linh lực hắn còn được, hắn đã sớm theo huynh đệ đều trực tiếp bị thổi bay.

Tiêu Dao Thiên Tôn nghe thấy liền nhíu mày, lời này của Lục Hàm Quân cũng không giả. Dù cuồng phong này không thể thổi bay một cái Phân Thần hậu kì như nàng nhưng linh lực cường đại bậc này cũng làm nàng bị đè ép đến hít thở không thông. Người chân chính không chịu cuồng phong ảnh hưởng hẳn chỉ có Hạ Tích Chân Quân cùng Bạch Cảnh Ngọc này 2 cái Thượng tiên.

Chưa đầy một chung trà, mấy đạo tiểu lôi dường như hợp nhất xong rồi, đại lôi giằng co trong một cái chớp mắt vậy mà đánh thẳng vào chỗ Bạch Cảnh Ngọc. May mắn nàng đã sớm chuẩn bị, Hàn Long Kiếm Quyết tần thứ chín cứ vậy bay ra trực diện tiếp lấy đạo kim lôi kia. Hai bên giằng co bất phân thắng bại. Kiếm khí sắc bén như đao, oai phong như hùm liều mạng chống cự. Lưỡi kiếm Băng Phách sáng loáng như gương, bóng dáng oai hùng của tinh oánh băng long gầm thét dữ dội, từng đợt kết băng âm truyền rộng mang theo hàn khí bức người. Bất quá, Bạch Cảnh Ngọc rất nhanh lộ ra yếu thế, trên trán lấm tấm một tầng tinh mịn mồ hôi.

Tiêu Dao đứng gần đấy gấp đến muốn khóc nhưng nàng không cách nào đến gần được Bạch Cảnh Ngọc. Đạo kình lôi này linh lực cường đại, một cái Phân Thần kì như nàng căn bản không đủ tư cách đối chọi nó. Hạ Tích Chân Quân đứng bên cạnh nhìn đồ đệ bộ dáng sắp chống đỡ không nổi liền gấp đến không chờ được, lập tức triệu ra Lôi Kỳ kiếm, lao vào chống đỡ. Một đạo kình phong mang theo lôi hệ linh căn bắn ra, thế trận lập tức trở lại cân bằng. Không để sư đồ Bạch Cảnh Ngọc vui mừng quá lâu, đại lôi kim sắc thế nhưng càng lúc càng lớn mạnh mà tia linh lực của Hạ Tích Chân Quân bằng mắt thường có thể thấy đang bị cắn nuốt.

Bạch Cảnh Ngọc tất nhiên nhận ra dị tượng, nàng cũng không ngờ đạo kim lôi kia nhưng còn có thể hấp thu linh lực kẻ khác bành trướng sức mạnh. Sư tôn bên cạnh linh lực cũng nhanh không thể chống đỡ bao lâu mà linh lực của nàng cũng sắp không xong. Nếu đạo kình lôi này vì nàng mà tới ắt hẳn nàng trốn không thoát. Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi. Bạch Cảnh Ngọc làm xong cái quyết định liền một tay cường chống kình lôi, một tay khác tụ lực, liều mạng đem Hạ Tích Chân Quân còn gượng chống bên cạnh đánh ra ngoài. Không còn một tia lôi căn linh lực chống đỡ, sức mạnh của kim sắc lôi đột nhiên bành trướng, Hàn Long Kiếm Quyết cũng không cách nào chống đỡ bậc này linh lực, nhanh chóng bị đánh vỡ nát. Mà lôi đạo cũng theo sự biến mất của tầng chống đỡ này mà điên cuồng xông đến, trực tiếp bao trùm lấy toàn thân Bạch Cảnh Ngọc.

Một tiếng nổ lớn vang lên, kình lôi mang theo Bạch Cảnh Ngọc biến mất trong một chớp mắt. Thiên đạo trở lại trong xanh, cuồng phong cũng biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có đệ tử Vân Sơn Tuyết Lĩnh mới biết, trận cuồng phong kia thế như cuốn mất Huyễn Ảnh Thiên Tôn mà họ luôn ngưỡng vọng. Hạ Tích Chân Quân trọng thương nằm ở một bên, hai mắt vô thần nhìn vào nơi Bạch Cảnh Ngọc vừa mất tích, lòng trăm ngàn ngổn ngang cảm xúc. Chỉ có Tiêu Dao Thiên Tôn mắt đỏ bừng mang theo hận ý nhìn chằm chằm vào nơi đó, hai tay nắm chặt thành đấm, khóe môi bị nàng tàn nhẫn cắn đến bật máu.