Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 39



Chập choạng tối,tướng phủ được bao bọc bằng một màu trắng xóa.Một màu âm u đến khó tả. Ai đi qua cũng đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau khi hoàn thành việc chia phần thưởng cho các nha hoàn,người hầu trong phủ,Tiểu Hương mệt mỏi trở về biệt viện của Đắc Kỳ,trở về phòng của tiểu quỷ,ngồi gối đầu lên chiếc giường quen thuộc. Nước mắt lại chực trào rơi xuống. Tiểu Hắc từ trên chiếc hộp bò xuống,trườn về phía nàng,dùng lưỡi liếm đi những giọt nước mắt. Tiểu Hương lại vội cười,cố gắng lau đi tất cả những gì khiến gương mặt bản thân trở nên xấu xí,không còn xinh đẹp.

- Ta không buồn. Ngươi trở về với nương tử của ngươi đi. Tiểu Hắc ngoan.

- .....

Tiểu Hắc ngoan ngoãn chui vào trong tay áo của Tiểu Hương rồi biến mất. Lớp da màu đen tuyển ẩn hận dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tiểu Hương cười tự giễu bản thân. Không biết tại sao lại trở thành người không ra người,quỷ không ra quỷ. Bất cứ ai tuyệt vọng khi người thân rời đi,đều xảy ra biến hóa đến mức này sao? Tại sao khi nương mất,nàng lại không trở nên cường đại hơn. Cường đại hơn,chắc chắn có thể bảo vệ Đắc Kỳ. Bảo vệ tốt Đắc Kỳ thì người đã không chết. Tại sao..Tại sao chứ...

Ngày mai,toàn bộ đồ của tiểu thư đều đem đi đốt hết rồi. Mai này,nhớ tiểu thư,Tiểu Hương biết phải làm thế nào đây?

Tiểu Hương gục mặt xuống giường.Từ lúc Đắc Kỳ mất,nàng chưa có một giấc ngủ nào đàng hoàng. Nếu không bận việc trong phủ thì cũng bận việc quán xuyến mấy chuyện ở biệt viện Đắc Kỳ. Là nha hoàn thân cận của Đắc Kỳ,nàng có biết bao chuyện phải lo.Đôi vai nhỏ nhắn hao gầy,cũng đã đến lúc không thể chống đỡ thêm một phút giây nào nữa.Cũng khoảng thời gian ấy,một bàn tay phủ lên người nàng một tấm chăn dày,coi như là đủ nghĩa tình với nàng.

Cánh cửa phòng đặt Đắc Kỳ hé mở. Khương Dương một thân bạch y bước vào. Nhìn nắp quan tài biến mất,trống hoắc. Cứ ngỡ,có kẻ trộm. Y vội vàng bước đến. Bên trong chỉ có một tiểu hắc xà đang nằm cuộn tròn ngủ. Tiểu hắc xà mở mắt,nhổm người bò dậy,đung đưa cái thân người thanh mảnh,lè lưỡi phồng mang trợn mắt mổ về phía y.

Khương Dương phát giác kịp,đơn giản nghiêng sang một bên né tránh. Tiểu hắc xà không rời khỏi người Đắc Kỳ,cũng không có ý định tấn công tiếp. Có lẽ,nó được giao mệnh lệnh là bảo vệ Đắc Kỳ nếu có ai quá phận tới nàng. Tướng phủ,mà có cao thủ tới mức này sao?

Thấy Đắc Kỳ được trang điểm,sắc mặt hồng hào,không giống người chết là bao. Khiết sĩ này còn cố ý lưu lên đôi tay nàng mỗi bên một hình hoa bỉ ngạn,có lẽ là hi vọng Đắc Kỳ nơi chốn hoàng tuyền,cũng bởi không đành chia ly mà có thể qua mặt quỷ quan trở về tướng phủ,cơ duyên tốt,có thể trở thành vị thần bảo hộ của chính gia đình đó.

Mới hay,vị khiết sĩ kia yêu thương Đắc Kỳ đến mức độ nào. Bởi đây là cấm luật đối với khiết sĩ,có thể bị giảm thọ mười hai năm. Nghe người xưa tương truyền để lại những câu chuyện như vậy.

- Tiểu hắc xà ngoan,ta không làm tổn hại đến chủ nhân của ngươi.

- Khè...

Tiểu hắc xà tiếp tục thè lưỡi,phồng mang rướn người về phía trước như thầm cảnh báo cho Khương Dương biết,không được động vào nữ nhân này,nếu không,nanh độc của nó không có mắt,chắc chắn người sẽ chết. Bạch Hoài Anh đứng ngoài khẽ mỉm cười,khoanh tay nhìn biểu hiện bất lực của Khương Dương:

- Đúng là tiểu quỷ. Muội ấy luôn đặc biệt. Kể cả tới khi chết,cũng không muốn có người xót thương mà tới bên cạnh.

- ....