Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 43



Tử Tuyết đốt giấy tiền vàng mã bên cạnh sông. Vụn tro bay theo hướng gió,lấp đầy cả một khoảng sông lớn.

Bạch Hoài Anh đứng dõi theo ánh nhìn trầm mặc của nàng,cảm thán một câu:

- Đến bây giờ, ta vẫn không thể hiểu,rõ ràng muội căm hận Dịch Hán Sa như vậy,tại sao lại tha cho nàng,để rồi ở đây dằn vặt chính bản thân mình.

- Ha..

Lần nào cũng vậy,bốn năm rồi,Tử Tuyết luôn để lại một tiếng thở hắt rồi rời đi. Cảnh hoàng hôn càng trở nên tĩnh mịch lạ thường.

Nhiếp Khương Dương ngồi trên mỏm đá,dõi mắt ra xa,tay xoay xoa chuôi dao rồi lại thu về. Hắn cũng đứng dậy,tiếp nối bước chân của Tử Tuyết mà rời đi.Bạch Hoài Anh bất lực trông theo. Con sông Lam Hạ tĩnh mịch dưới ánh hoàng hôn càng trở nên lạnh lẽo.

Người rời đi,người lại đến.

Một lão tiên sinh phong thái thoát tục,mái tóc búi cao được tô điểm bằng một cây trâm cài tựa như một cành hoa đào nhìn rất lạ. Tay lão tiên sinh cầm một chiếc giỏ,dáng người bước đi liêu xiêu như kẻ say rượu,nặng nhọc ngồi bệt xuống bên bờ sống Lam Hạ.

- Này,tiểu quỷ,ta tới đây thăm ngươi tám lần,tám lần cũng chỉ có ta ăn mì,cũng tám lần chỉ có ta một mình tự về,tiểu quỷ à,ngươi hiện ở đâu? Lão già này nhớ ngươi.

- Người đã chết,vì cớ gì lại luôn lưu luyến - Một giọng nói vang lên - Ta nói người nghe này lão tiên sinh,người sống được cùng lắm là thêm vài năm,vẫn là lo cho chính bản thân mình thì hơn.

"Ta nói ngươi này lão đầu hói đáng ghét,ngươi cùng lắm là sống thêm được vài năm,ngươi lo cho tốt hàm răng của mình đi,kẻo lại bị ta nhổ bằng hết

- Tiểu quỷ thối,ngươi nói gì...Đứng lại..ta đánh chết ngươi.

- Chắc ta ngu giống lão..Muahaha"

Tôn Huyền Thiết ngẩng đầu nhìn lên. Ra là một tiểu cô nương,dáng người đoán chừng đến độ tuổi cập kê. Nàng mặc một màu y phục đen tuyền,tùy tiện buộc lại mái tóc ở đằng sau,lại thêm vẻ mặt thâm trầm khó đoán. Người này,từ trước tới giờ,lão chưa từng thấy.

- Tiểu oa nhi,ngươi là ai?

- Ta tới thăm cố nhân. Ta nghe nói nàng tạ thế ở đây.

- Hầy...

- .....

Không gian rơi vào một khoảng trầm mặc. Thanh âm phiến lá rơi xuống thềm nước,cũng vang vọng khắp cả một vùng,như một nét chấm điểm xuyết trên cái nền lạnh lẽo vô vọng.

Hoàng hôn tắt nắng. Tôn Huyền Thiết để lại giỏ thức ăn không biết là gì ở bên trong. Vẫn chỉ một nữ nhân nhẫn lại đứng trong chiều gió. Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất. Nữ nhân cúi xuống ôm chiếc giỏ trên tay,khẽ mỉm cười,đáy mắt lộ rõ vẻ vui xuống,nhưng khóe mắt không kìm được rơi xuống những giọt nước long lanh.

- ....

Dịch Lăng Mặc đứng đằng xa ngây người nhìn.

- Hoàng thúc,chúng ta nên trở về thôi - Bạch Khinh giật giật tà áo của Lăng Mặc - Đại ca,cả huynh nữa,chúng ta trở về thôi. Mẫu hậu rất lo cho huynh a.

- .....

- Hoàng thúc. Đại hoàng huynh..Hai người năm nào cũng ở đây cho tới khi trăng tròn treo trên đỉnh. Năm nay mẫu hậu muốn hai người trở về tham dự lễ Bái Nguyệt a. Khinh Nhi muốn về nhà. Khinh Nhi muốn cùng hai người trở về.

- Bạch Nhiên,đưa Khinh Nhi về hoàng cung trước. Ta sẽ đuổi theo sau.

- Vâng,hoàng thúc.

Bạch Khinh nhảy lên ôm lấy vai của Dịch Bạch Nhiên. Y nhảu xuống ngọn núi,thoắt cái đã ẩn mình trong màn đêm thăm thẳm.

Dịch Lăng Mặc không giấu ý đồ muốn tiếp cận nữ nhân vẫn đang ngồi thơ thẩn trên rặng đá đằng xa. Nữ nhân tay vẫn ôm chặt lấy chiếc giỏ lão tiên sinh kia để lại. Cho đến khi hắn đứng ngay sau lưng nàng,lại thấy tay nàng thò vào bên trong lấy ra một chiếc màn thầu cực lớn,bắt đầu gặm từng miếng nhỏ. Nàng ăn mà như thể không hiểu một chút phép tắc nào của thế gian,bộ dạng nhếch nhác rất quen thuộc.

- Ngươi là ai? Bản vương chưa từng thấy ngươi.

- Vừa hay,ta cũng không thấy ngươi lạ mắt.

- .....

Ngang tàn,quá ngang tàn.

Nói rồi,Đắc Kỳ đứng dậy,rời khỏi rạng đá. Chỉ thấy Dịch Lăng Mặc vẫn trầm ngâm đứng ở phía sau nhìn theo bóng dáng người rời đi. Cảm giác này...sao có thể khiến hắn lưu luyến đến mức...không muốn nữ nhân kia bỏ lại hắn. Rất giống...phải rồi...rất giống tiểu nha đầu ương bướng đó.