Xuyên Không Vào Vương Phi Thất Sủng

Chương 13



Cô đã làm tới như vậy rồi, không tin hắn không thể không hưu cô. Hắn muốn chơi, thì cô chơi với hắn tới cùng, để xem ai hơn ai.

Đúng lúc này thì Linh về cô vội vàng hỏi thăm tình hình.

- Sao rồi mọi chuyện xuông xẻ chứ?

- Hoàn mỹ... nhưng lại xuất hiện nhân vật mới.

Ả...Nhân vật mới...Ai?...Cô xuyên không tới đây có biết cái mô tê gì đâu?

- Là Thanh mai trúc mã với mày, tên gì ấy nhỉ...À là Vương Thần, nghe giọng điệu của hắn là hình như hắn thích mày đó.

Vương Thần...nghe quen quá... Hình như tiểu Nhu từng nói qua.

À... đúng rồi chiến thần.... Vương gia Vương Thần không ngờ mình lại là thanh mai trúc mã với với hắn. Còn cái gì mà hắn thích mình chứ cái tình huống máu chó gì đây.

- Mày chắc chứ?

- Không...tao chỉ đoán thôi.

Thôi kệ hắn đi, dẹp hắn qua một bên. Miễn sao kế hoạch của cô thành công là được được.

Ọt~~ọt tiếng bụng của cô kêu. Nhắc mới nhớ, sáng giờ chưa ăn sáng. Nhưng nghĩ tới bàn cơm chỉ có hai món lại chán chả muốn ăn.

Cùng lúc đó, Tiểu Nhu đi vào dọn đồ ăn ra bàn nhưng hôm nay lại nhiều món thế.

- Tiểu Nhu à hôm nay sao nhiều món thế?

- Em nghe nói là Nhi Phi bị phát hiện ăn chặn bổng lộc của viện chúng ta. Nên Vương gia đã ra lệnh cho Nhi phi trả lại tất cả. Gia nhân cũng được đưa tới Viện họ đang dọn dẹp ở ngoài.

Bị như vậy, chắc cô ta hận cô lắm. Cô chắc chắn cô ta sẽ không cam tâm mà an phận như vậy đâu. Cô cũng rất mong chờ chiêu trò tiếp theo của cô ta. Còn bây giờ, ăn cái đã lâu lắm mới có một bữa thịnh soạn như này.

Đêm xuống... sáng giờ mà vẫn chưa thấy hắn có động tĩnh gì. Làm cô sốt ruột muốn chết, cứ đi qua đi lại trong phòng.

- Không được, phải tới viện của hắn xem sao.

Nói rồi cô thay một bộ y phục đen, lẻn ra ngoài trèo lên nóc nhà nơi hắn đang ở, gỡ một miếng ngói ra nhìn vào bên trong.

Cảnh tượng bên trong khiến cô bất ngờ, ngỡ ngàng đến bất ngữa. Hắn đang tắm, ôi thân hình sáu múi sầu riêng, múi nào ra múi nấy. Bắp tay rắn chắc, yết hầu to càng tăng thêm vẻ nam tính.

- Không ngờ vương phi của ta lại có sở thích biến thái như vậy.

Chết hắn phát hiện rồi mau chạy. Nhưng vừa định quay lưng chạy đi thì đã bị Triệu Ảnh từ phía sau đẩy tới. Khiến cô từ nóc nhà rơi thẳng vào hồ tắm của hắn.

Hắn cũng thừa diệp bơi tới tay luồng ra sau eo cô, kéo sát lại. Tay kia đỡ gáy, đặt lên môi cô một nụ hôn trong nước.

Cô đứng hình mất năm giây, sau khi định thần lại thì lật đật đẩy hắn ra. Hai người đánh nhau trong nước cho đến khi lên bờ. Nhưng võ công của hắn rõ ràng là cao hơn cô nhiều.

Nhân lúc cô không tập trung hắn đã tiến tới ôm eo cô, cưỡng ép đẩy xuống giường. Bốn cánh môi hòa quyện vào nhau. Cái lưỡi hư hỏng của hắn muốn đưa vào khoang miệng của cô nhưng cô cắn chặt răng không chịu mở miệng.

Hết cách, hắn đành cắn lên cánh môi khiến cô đau mà mở miệng. Nhân lúc đó hắn đưa lưỡi mình vào khoang miệng của cô mút hết dịch ngọt. Đến khi tưởng chừng như cô sắp tắt thở thì hắn mới buôn tha cho môi của cô.

- Cái tên **** ***** thượng nào kia ai cho người hô...

Còn chưa kịp nói hết câu, một tay hắn đã giữ hai tay cô lại. Tay còn lại xé rách y phục của cô. Hắn bắt đầu vùi mặt vào cổ mút mạnh để lại dấu đỏ đến chói mắt. Sau đó hắn định di chuyển xuống dưới, ngậm hai điểm hồng trên ngực cô thì bỗng nghe thấy tiếng nấc.

- Hức... Hức ngươi quá đáng đồ tra nam buôn ta ra hức... hức.

Thấy cô rơi nước mắt, ánh mắt hắn hiện lên một tia đau xót. Vội vàng lấy chăn bọc cô lại ôm vào lòng dỗ dành.

- Ta sai rồi, ta sai rồi nàng đừng khóc ta không làm nữa, ta xin lỗi... ngoan... ngoan.

Thấy hắn đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy tim cô bỗng nhiên đập càng ngày càng nhanh. Trái tim của nàng thiếu nữ chưa biết yêu là gì bây giờ lại loạn nhịp vì một người...mà người này sống cách thời đại của cô mấy ngàn năm. Nhưng liệu hắn bây giờ có yêu cô không hay là yêu Từ Tiểu Vy?

Trước giờ cô là người thẳng thắn nghĩ gì nói. Tình yêu đã biết trước không có kết quả thì nên kết thúc sớm bớt đau khô. Nằm trong lòng hắn, cô thều thào

- Ta thật sự không phải Từ Tiểu Vy, vương phi của ngài. Vì một vài sự cố mà ta...một người đến từ hiện đại cách thời đại này mấy ngàn năm. Xuyên không đến đây, không biết ngài có tin hay không nhưng ta chỉ là một Vương phi giả mạo mong ngài hãy đưa hưu thư cho ta.

Những tưởng rằng hắn sẽ cười cô. Mắng cô là một kẻ thần kinh nhưng không. Hắn lại vui vẻ nắm hai vai cô đẩy ra, để hai người đối mặt với nhau nói rằng:

- Thì ra nàng cũng đến từ hiện đại sao?