Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 52: 2_33 U linh giới



- " Chợ đông đúc thật".

- " Giai Giai, cẩn thận lạc."

Linh Hy đi bên cạnh, lắc đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ, chợ hải sản tanh nồng nhưng không làm người quá khó chịu.

- " Linh Hy, cá này thật to, sống khỏe ghê á, con này về làm sushi là tuyệt."

Kéo tay Linh Hy đang chú tâm đẩy xe bên cạnh, miệng thì nói như hỏi ý kiến, nhưng cô cũng đã hỏi giá bắt đầu cân kí, trả giá, kì kèo, chủ quán cũng vui vẻ bớt cho một ít. Hai bên đều vui vẻ thanh toán nhận cá.

- " Chẳng phải bảo hết tiền, cần tiết kiệm sao?"

Linh Hy thắc mắc, Nhiễm Nhan miệng luôn kêu hết tiền, nhưng cái gì thích đều mua không suy xét, mà còn mua rất nhiều. Hết tiền thật sao?

- " Ta hết tiền thật, cô không biết đâu, tên đại lão Lương Nhâm vì sửa sang nghĩa trang, tiêu hết toàn bộ vàng ta mang theo. Còn nợ gần 5000 kim ngạch, cô nói xem, ta không nghèo thì ai nghèo?"

- " Vậy những thứ này cô mua, tiền từ đâu ra?"

- " Ta bán dược trên hệ thống."

Linh Hy chớp mắt, bán trên hệ thống?

- " Đừng bảo cô không biết hệ thống có thu mua đồ."

- " Ta không biết thật."

- " Có, chỉ là... Chủ quán, bạch tuộc bán sao, tôm ngon nhỉ, mua nhiều bớt không ạ?"

- " Cô gái nhỏ, mua nhiều không, bớt cả, chỗ ta bán tươi rẻ nhất khu chợ này, cô mua bao nhiêu?"

Chủ quán nhìn xe đẩy bên cạnh Nhiễm Nhan, khách lớn đây rồi, cười vui vẻ mời chào. Cầm túi to bự chủ quán đưa, đã hết chỗ để.

- " Giai Giai, đẩy xe, đã quá chật".

- " Được, tới liền."

Giai Giai đẩy xe chứa đầy đồ tiếp tục dạo chơi, Linh Hy xoa trán nhìn vừa đổi xe trống không. Xem ra phải đầy hết xe này mới được về.

- " À lúc nãy đang nói, hệ thống có thu mua vật phẩm của Chuyển Giả, nhưng giá bèo lắm. Nên ta tự mở một thông đạo nhỏ chuyên bán dược. Có dược làm sẵn, và nhận chế dược theo yêu cầu nữa, làm ăn rất tốt."

- " Tự mở thông đạo không tốn phí sao?"

- " Đương nhiên là tốn rồi. Hệ thống sao, làm gì mà ăn được miễn phí từ nó chứ."

- " Bao nhiêu kim ngạch?"

- " Cô tra hệ thống ảo sẽ biết."

Nhiễm Nhan nhìn chăm chăm gương mặt Linh Hy từ bình thản sau đó há hốc miệng, kinh ngạc không tin vào mắt mình. Như phát hiện ra đại lục mới mắt sáng rỡ nhìn Nhiễm Nhan.

- " Tiểu Nhiễm, cô thật là giàu có."

- " Ha ha ha cô đùa sao, 5.000 kim ngạch ta còn phải nợ đó, nhìn dãy số dài ngoằng, ta còn không dám đếm bao nhiêu con số 0 cơ đấy."

Trêu đùa Linh Hy đủ rồi cô mới chịu trả lời.

- " Ta là ăn chia cùng hệ thống, chỉ cần dùng thông đạo buôn bán, tất cả vật phẩm đều chia 5/5".

- " Vậy cũng được sao? Hệ thống có nhân tính hóa như vậy?"

- " Lão Linh à, cô đừng nên xem thường hệ thống ảo, một người máy thế hệ cũ như Giai Giai còn có thể phát triển nhân cách đến như vậy, nói chi là hệ thống ảo liên thông toàn bộ Chuyển Giả. Nó được nâng cấp từng phút từng giây bởi Chuyển Giả tinh thần."

- " Cũng đúng, xem ra ta cũng quá ít liên hệ hệ thống ảo."

Nhiễm Nhan rơi nước mắt.

- " Đúng rồi, cô nợ nhiều như ta và đại lão sẽ biết, mỗi lần liên hệ đều phải kì kèo trả giá mấy tiếng đồng hồ, huống hồ ta đây còn nuôi thêm một con nhỏ phá sản... Ông chủ, cái này, cái này là mỹ nhân ngư sao? Lão Linh, mau xem?"

- " Cô gái, cô ở nơi khác đến sao? Cô không biết nhân ngư?"

Một cô gái cũng đang xem nhân ngư, quay qua nhìn Nhiễm Nhan tò mò. Người vừa lên tiếng chính là vú nuôi của cô bé, bà nhìn không quá lớn tuổi, rất phúc hậu và thiện cảm.

- " Dạ đúng, bọn ta từ nơi khác đến, hai ngày sau lên tàu, nên hôm nay muốn dạo phố mua đồ ăn."

- " Vậy không biết cũng đúng, người ở đây gọi nó là nhân ngư, không gọi mỹ nhân ngư."

- " Có khác sao ạ?"

- " Mỹ nhân ngư có hình dáng giống như vậy nhưng to lớn giống con người, tính ham thịt, chuyên dùng giọng hát để săn mồi. Còn nhân ngư dù có hình dáng giống, nhưng kích thước nhỏ, chúng cũng chỉ như là một loài cá cảnh mà thôi."

Linh Hy lúc này cũng ngạc nhiên không kém.

- " Thật thần kì mà."

- " Cô cô, sắp tới ta lên tàu về nhà, mang theo nó bên mình không ảnh hưởng đến người khác chứ?"

- " Không ảnh hưởng, chỉ là nhân ngư rất có linh tính, nó không thích ai thì sẽ bỏ ăn, đến chết."

Lúc này ông chủ cũng đã có cơ hội lên tiếng giải thích.

- " Cháu ta cũng rất thích nhân ngư, nên ta mới bỏ một số tiền lớn mua chúng từ một tàu đánh cá ở biển xa, nhưng nó không thích cháu gái ta, bỏ ăn suốt một tuần. Ta sợ quá mới hứa chỉ cần nó chịu ăn, ta sẽ mang theo ra chợ, đến khi nào gặp được người thích mới thôi."

- " Có linh tính vậy sao? Vậy thì có thể thả về biển không?"

Linh Hy nhìn trong bể cá lớn, có 2 con nhân ngư màu xanh dương và màu hồng đậm to bằng bàn tay đang bơi lội nhìn người qua lại với ánh mắt to tròn, rất đáng yêu. Vảy cá xòe rộng như váy lụa, mái tóc vàng óng, tỏa lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những chiếc vảy bao trùm lên gần tới cổ, nhưng khuôn mặt và cánh tay lại trắng hồng như em bé.

- " Cô gái, cô từ nơi khác đến không biết, loại nhân ngư này không thể sống ở hoang dã, chúng không có nhanh nhạy cũng như răng sắc bén như những loài khác. Chúng chỉ sống len lỏi trong những hốc đá ăn cá tôm nhỏ hay rong biển. Vì vậy đa số chỉ có con người nuôi, ngoài hoang dã chúng sống không thọ."

Nhiễm Nhan nhìn nó mà hỏi:

- " Vậy ta mua các ngươi nhé, các ngươi chịu theo ta hay không?"

Đương nhiên chỉ thấy nó lắc đầu. Nhiễm Nhan không chịu bỏ qua, lôi kéo mặt Linh Hy để lại gần cho chúng nhìn.

- " Còn cô gái này."

Cô bé đứng kế bên nhìn thấy thì cười lớn tiếng, nhủ mẫu kế bên nhắc nhở.

- " Tiểu thư, không được cười lớn tiếng."

Cô bé nhịn cười, liếc nhìn Nhiễm Nhan.

- " Suốt mấy tháng nay, vài ngày ta lại ra đây chơi với chúng, chúng còn chưa chịu theo ta về nhà, cô tưởng nói vài câu là chúng theo cô sao?"

Nhiễm Nhan cũng biết độ xui xẻo của mình, nên cũng không tức giận gì cả. Quay qua quay lại tìm đồng minh.

- " Tiểu Giai, bên này, qua đây, qua đây nhanh lên."

Giai Giai nghe gọi thì đẩy xe hàng đã chất cao hơn cả mấy cái đầu chạy tới.

- " Sao? Về sao, ta còn chưa mua hàng xong".

Nhiễm Nhan chỉ vào bể cá.

- " Nhìn xem, thích không?"

- " Oa oa, đáng yêu quá đi, thật xinh đẹp."

Đúng như suy đoán, Giai Giai mắt sáng rỡ.

- " Tiểu Giai thích không, muốn mua không?"

- " Mua được ư? Mau, mau mua, đẹp như vậy người ta mua mất thì sao?"

- " Đừng lo, đừng lo, không ai tranh giành, chỉ có điều nó phải thích thì mới mua, ta và lão Linh nó đều không thích, mua được hay không phụ thuộc tiểu Giai nhà ta cả."

- " A còn có chuyện này sao?"

Giai Giai ngước mắt nhìn hai con cá trước mặt, chúng cũng ngồi trên hòn đá dưới đáy hồ ngước xuống nhìn cô bé. Chạy nhanh vào tiệm lấy ra một chiếc ghế gỗ đặt ngay cửa, đứng lên trên đối diện với hai con nhân ngư đang lúc lắc đuôi bơi qua lại. Cô bé lôi ra từ trong ba lô nhỏ của mình một tập album.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Nhiễm Nhan cũng hoang mang, đi phó giới chạy trối chết, còn mang theo ảnh gia đình, chẳng những vậy còn là một xấp album dày.

Không ngó ngàng phản ứng xung quanh, Giai Giai lật từng tấm hình cho hai con cá xem.

- " Nhìn này, đây là nhà của ông bà ngoại, hai người lão này chính là ông bà, ông bà chỉ ở có một mình, rất thương con cháu, đây là hoa trà mà bà trồng, nguyên vườn thảo mộc này là của ông cả đấy... Các ngươi mà theo ta về nhà, sẽ trở thành bảo bối trong lòng ông bà, có gì tốt nhất sẽ dành cho các người cả. Bể rộng, san hô, cá tôm nhỏ, bạn chơi cùng, rong rêu phủ khắp nơi... muốn gì được đó. Sao? Có muốn theo ta về nhà ở với ông bà hay không?"

Mọi người không thể nín nhịn mà cho cô bé một tràng vỗ tay, đúng là thiên tài nịnh nọt, không hổ thẹn với danh hiệu thiên hạ đệ nhất.

Kết quả là Giai Giai vui vẻ ôm bể cá nhỏ chứa hai đứa nhóc tiểu Hồng, tiểu Ngọc, Nhiễm Nhan và Linh Hy mỗi người đẩy một chiếc xe ra về. Dù có muốn mua tiếp tục cũng không còn tiền, mua hai chiếc bể, một cái tròn nhỏ để ôm trong tay, một cái trung bình nhét vừa ba lo, cùng hai chiếc xe đầy ắp cá tôm mực ốc hải sản... cũng không là gì so với hai con cá nhỏ.

Lại nghèo, vừa khởi sắc một chút tiền vốn từ bán dược, lại tiếp tục nghèo. Nhiễm Nhan muốn tự tát vào mặt mình, ham vui, ham mới lạ, cô muốn khóc mà không thành tiếng.

- " Tiếc tiền sao? Hay mang trả lại?"

- " Trả lại được sao?"

- " Éooo éooo."

Hai con nhân ngư như hiểu được có người đổi ý muốn mang chúng về trả liền kêu lên âm ỉ, phải công nhận, chúng nhỏ xíu mà giọng thật là to. Nhưng lạ là không hề chói tai, giống như tiếng mèo con kêu vậy.

- " Tiểu Nhiễm, không nên ghẹo con nít, thật xấu, tiểu Hồng, tiểu Ngọc ngoan, về nhà ta méc ông bà cho các ngươi."

- " Eo eo".

Linh Hy cười không ngớt.

- " Tiểu Nhiễm, bệnh mua sắm vô tội vạ là không tốt, cần sửa."