Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 63: Động vật đen



"À ngày mà thú cưng trong thành phố nổi loạn cũng là đêm trăng tròn."

Bạch Quang vui vẻ mà giải thích những gì họ nắm được. Hỏi những gì mình muốn, cũng cần đáp lễ chứ nhỉ.

"Có lẽ một số ít sẽ tiến hóa theo chiều hướng của bé Béo, có thể ăn thịt đồng loại để tiến hóa, nhưng vẫn giữ được bản tính nguyên bản mà không bị mất khống chế. Nhưng ta không dám cho ăn quá nhiều, vì không biết được hạn chịu đựng của Béo là bao nhiêu. Có thể bọn họ cũng đã phát hiện điều này nên mới bắt đầu thu nhận tất cả thú cưng trong thành phố. Vì thú cưng được thuần dưỡng dễ điều khiển hơn là hoang dã."

"Ta cũng đã nghĩ tới có trường hợp ngoại lệ, nhưng trong đoàn hội chưa ai phát hiện ra. Cho đến hôm nay gặp bé Béo thì mới dám xác nhận."

Nhiễm Nhan gật gật đầu, xem ra trường hợp Béo rất hiếm gặp, trả nhiều phí kim ngạch cũng không quá đáng lắm. Bạch Quang nhìn cô gật gù mà không nói chuyện, như sợ hiểu lầm liền giải thích.

"Ta không công khai bé Béo, chỉ báo là đã gặp được động vật ngoại lệ."

"Không sao, có thể thông báo, dù sao thì khi về ta cũng sẽ để Hiệp hội Chuyển Giả kiểm tra và xác định tình trạng sức khỏe của bé Béo. Cẩn thận vẫn hơn, ta sợ nó tham ăn quá đà lại bệnh thì không tốt."

"Là ta nghĩ nhiều."

Qua lại những chuyện vụn vặt không đâu vô đâu thì hai người xin phép về nhà.

"Dọn dẹp đi nằm, cả ngày lu bu đủ thức việc."

"Tên Bạch Quang này suy nghĩ thật nhiều, tiếc cho khuôn mặt đẹp trai."

Giai Giai lắc đầu tiếc hận.

"Là ngươi bảo Lương Nhâm ít nói lầm lì tiếc cho bề ngoài anh tuấn, giờ gặp người đối nghịch thì lại bảo là người ta suy nghĩ quá nhiều. Thật không hiểu được."

"Ngươi thì biết gì, nam nhân cần vẻ ngoài tỏa nắng, tính cách trầm ấm."

"Tiểu Giai đang tả Chấn Phong, nam nhân của Bích lão lão."

Giai Giai trầm ngâm như đang suy nghĩ về hình dáng tên nam nhân của Bích tỷ tỷ rồi chậc lưỡi lắc đầu.

"Hắn ta rất đào hoa, không tốt."

"Ha ha ta chờ xem nam thần hoàn hảo của Giai Giai."

"Hứ hai người các ngươi đều là một đám không có kinh nghiệm."

"Kinh nghiệm tích lũy thông qua xem phim truyền hình đều không đáng tin."

"..."

Bị nói trúng tim đen Giai Giai bĩu môi bỏ đi rửa tay leo lên giường nằm ôm bé Béo.

"Không thèm nói với hai kẻ ngốc các ngươi."

Đêm trăng khuyết, ánh sáng nhạt nhòa, nhiều nơi bị tàn phá bởi động vật nổi loạn, nặng nề nhất chính là những thôn làng trong núi hoặc ven rừng, thảo nguyên. Thậm chí nhiều vùng gần biển duyên hải hay tàu đánh cá cũng có thiệt hại về những loài sống dưới nước.

Khắp nơi nổi loạn, người dân bắt đầu bừng tỉnh sau khi lo lắng không có thịt ăn, đã chuyển sang sợ hãi cho tính mạng bản thân và người nhà.

Thành phố nơi họ đang sống đã bắt đầu thành lập vòng bảo hộ xung quanh thành phố, lương thực bắt đầu bị trưng dụng, kiểm soát số lượng bán ra cho người dân.

Đặc biệt nghiêm cấm người dân trong thành phố ẩn giấu bất kì động vật, thú cưng. Toàn bộ phải giao nộp cho bên phía quân đội tiêu hủy.

Người dân khắp nơi nổi loạn không ngừng.

"Nhìn nhìn, bọn họ bắt đầu đi săn giết động vật bên ngoài khu hoang dã."

Giai Giai chỉ vào màn hình ti vi đang phát tin tức.

"Có ổn không? Vẫn cảm thấy làm như vậy có đôi khi quá quân phiệt?"

Đình Đình ôm bé Béo, cô bé không quá quen với hình ảnh người giết người. Xem ra mấy trăm năm làm ma của cô bé rất yên bình, dù có ma cũ bắt nạt ma mới, nhưng không đến mức chém giết nhau.

Nhiễm Nhan xoa đầu Đình Đình.

"Quê hương của muội dù đủ loại ma quỷ ghê rợn, nhưng thế giới vẫn còn nhân nhượng, ít ra còn có điều luật nghiêm cấm sát sinh. Nhưng nơi đây không có, con người gián tiếp làm động vật tiến hóa, lại không có khả năng kiểm soát. Trước khi bị chúng sát hại thì phải ra tay phủ đầu, giết hết những thành phần không thể thuần dưỡng."

"Họ không sợ tuyệt chủng?"

"Sẽ không, khoa học tiên tiến, họ đã chuẩn bị sẵn gen của các loài, sẵn sàng cho ấp nở bất cứ lúc nào kiểm soát được tình hình. Chỉ là không ai nói được có ngày đó hay không thôi."

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là khách nhân lúc thời không loạn lạc mà tới, không ai biết được mỗi phó giới chúng ta ghé qua sẽ phát triển theo hướng nào."

Bạch Quang đứng ở cửa nhìn ba chị em đang nhàn nhã ăn bánh, uống trà xem ti vi, nhìn họ mà tự nhiên có ý nghĩ hâm mộ. Một cuộc sống yên vui dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào.

"Bạch đại ca tới, mau vào nhà ăn bánh. Bánh này do đích thân tiểu Nhiễm làm, rất ngon, béo lại không quá ngọt."

"Cám ơn tiểu Giai."

Mới qua vài ngày ngắn ngủi đã thân thiết một tiếng đại ca, hai tiếng mời ăn bánh.

"Anh tới có chuyện gì sao?"

Khách tươi cười tới thăm, cô không tiện mặt nặng mày nhẹ. Từ tốn rót cho anh một ly trà hoa cúc.

"Cũng không có gì đặc biệt, đến báo cho mọi người sáng nay bên quân đội có ghé ngang khu vực chúng ta. Kèm theo có vài người bên thú y, kiểm tra xem có ai cất giấu thú cưng hay không?"

"À, chắc cũng tiện thể kiểm tra tình hình lương thực từng nhà xem có ai trữ lương số lượng lớn?"

"Cô đoán đúng, nhưng tiếc bọn ta không để lương thực bên ngoài, muốn kiểm cũng không bao nhiêu. Đồng thời nhắc mọi người tránh để cho người ngoài thấy bé Béo, hiện tại thành phố vẫn ổn định, có thể ở thêm một thời gian."

"Tốt ta đã biết."

"Đoàn phó, bên ngoài báo động có động vật tấn công thành phố."

Một thanh niên mặc quần áo phông rộng chạy vào báo cáo.

"Ở đâu, tình hình chúng ta nắm rõ bao nhiêu?"

"Người của chúng ta báo một đàn thú không rõ số lượng tràn vào thành phố từ hướng Tây, nơi đó có nhiều khu du lịch sinh thái. Mặc dù cách xa chúng ta nhưng Thạch Nhất trưởng đã đi xem xét, dặn ta tới báo cho đoàn phó, khi có phát sinh sẽ liên hệ sau."

"Ta đã biết, ta sẽ liên lạc với Thạch Nhất sau. Ngươi thông báo mọi người cẩn thận, canh gác tất cả các nơi gần khu trang trại của chúng ta."

"Dạ."

Thấy Bạch Quang tuy bên ngoài trấn định, lãnh đạm nhưng nhìn ngón tay anh ta không ngừng gõ nhịp trên bàn cũng biết là đang suy tính.

"Anh bận việc cứ đi trước, có gì cần giúp thì thông báo ta."

"Cám ơn cô, ta đi trước."

"Chào."

"Nhiễm Nhan, ta có việc muốn hỏi."

Đi vài bước, Bạch Quang đã quay lại.

"Ta muốn hỏi động vật tiến hóa, nếu như có độc thì sẽ không giống bình thường, cô có thử nghiệm qua tạo thuốc giải chưa?"

"Có, nhưng bọn ta chỉ gặp qua vài loại thường, lúc ấy chúng chỉ vừa mới tiến hóa, sau này thì không chắc. Anh cần thuốc giải, ta có thể đưa cho anh thử một ít, tiền bạc không cần, nhưng sau khi dùng cho ta biết cảm giác và tác dụng ra sao là được."

"Tốt ta cám ơn cô, nếu khi cần số lượng lớn nhất định trả phí."

Nhiễm Nhan chạy lên lầu lấy ba lô, kéo ra một túi vải lớn, bắt đầu lục đủ loại chai chai bình bình đặt vào đến lúc gần đầy mới kéo khóa đưa cho Bạch Quang.

"Phía trên hộp đều có ghi công dụng cách dùng, mỗi loại ta đưa trước cho anh 3 hộp, cần thêm cứ báo ta."

"Tạm thời chưa cần nhiều như vậy."

"Không sao, dù sao ta cũng biết không phải chỉ bên phía anh dùng, công hội các người đông như vậy, vài ba hộp nhằm nhò gì. Dù sao ta cũng cần người thử thuốc. Nếu anh ngại có thể nói mọi người thu thập cho ta các mẫu động vật, càng tiến hóa càng tốt, xem như trả phí."

"Cám ơn, ta đi trước."

Nhìn Bạch Quang khiêng một túi lớn nặng bước đi một cách nhẹ nhàng mà cô hâm mộ, xem ra để làm Đoàn phó cũng không hề đơn giản.

"Tên Đoàn trưởng Chấn Phong có song hệ dị năng lôi hỏa, nhưng ta không hề nghe tên đoàn phó này có dị năng hay thân phận gì đặc biệt cả."

"Sao hứng thú với tên mặt trắng đó sao, chỉ mới hỏi mấy câu đã đưa cả một số lớn thuốc, không phải bảo để bán trên hệ thống à?"

Liếc xéo Giai Giai.

"Đương nhiên là bán, nhưng mà đúng thật là ta cũng cần người thử thuốc, vả lại có người mang cho mẫu động vật cũng tốt. Chúng ta cũng nên chuẩn bị đi."

"Chuẩn bị gì?"

"Đương nhiên là chuẩn bị săn thú, ta đoán không sớm thì muộn chúng cũng sẽ mò tới tận đây. Sắp tới không biết chừng còn được ăn ngủ ở trong nhà tử tế như bây giờ hay không."

Hai nhóc nhìn nhìn nhau, nếu được săn bắt thì sẽ rất phấn khởi, ăn không ngồi rồi cũng rất chán ngán.

"À nên thanh lí ba lô cho gọn, dành ra một số chỗ để dành cất thức ăn cho bé Béo, sau này chưa chắc gặp được phó giới có thú tiến hóa."

Lần đầu Giai Giai cảm thấy nuôi thú cưng thật phức tạp.

"Tại sao bé Béo không thể giống như những con mèo khác, thật vất vả."

"Nhìn cho kĩ, nó có gì khác những con mèo kia, tham ăn, ham ngủ, quậy phá."

"Nhưng nó đòi ăn đồ đặc biệt khó kiếm."

"Không hề, trên thế giới này số lượng con người còn không bằng 1% động vật, chưa tính đến côn trùng."

Cô nhìn nhìn Đình Đình như suy nghĩ, rồi quyết định.

"Đình Đình, khi có biến xảy ra, nhiệm vụ của muội là trông chừng bé Béo và thu nhặt chiến lợi phẩm."

"Dạ, muội biết."

"Ngoan nhớ đi theo bọn tỷ tỷ, đừng đi quá xa, không ai cứu kịp."

Giai Giai bắt đầu tỏ vẻ chị lớn xoa xoa đầu tiểu Đình.