Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 64: Động vật đen



Sự thật chứng minh cô không hề lo quá xa, trãi qua nửa tháng sống yên bình, ánh trăng tròn vừa treo trên đỉnh đầu, khắp thành phố xao động ồn ào không yên. Nơi nơi tiếng kêu la ầm ĩ tới tận vùng ngoại ô.

"Nhiễm Nhan, bọn thú đột kích rất đông, chúng ta cần chuẩn bị đi khỏi đây bất cứ lúc nào. Bọn cô đi theo chúng ta đi."

"Được."

Tình thế khẩn cấp, đi theo đoàn không sai. Cô và Giai Giai đi theo phía sau Bạch Quang và Thạch Nhất, che chở cho Đình Đình ôm bé Béo ở giữa.

Bạch Quang nhìn lại phía sau nói với cô rồi cất bước đi đầu ra ngoài.

"Đi theo sát phía sau ta."

"Được."

Đám người đi nhanh ra phía ngoài hàng rào cao, dọc đường đi vẫn gặp vài con thú nhỏ lạc loài chạy vào, rất nhanh bị đám người bên cạnh giải quyết.

Thật khâm phục, mỗi người cầm đủ loại súng, đạn dược lên nồng, nếu như không đi gấp gáp thật muốn nhìn ngắm cảnh săn bắn hấp dẫn như thế này.

"Bạch Quang, bên này."

Nhìn một số người trên tường cao đang nả đạn không ngừng ra phía ngoài, bên dưới xung quanh cũng chen chúc lập tường người, lớp này hết đạn, lớp phía sau thay thế. Còn những người lâu la thì chạy vòng ngoài tránh có thú lọt lưới vào trong.

Đúng là đoàn đội rất có bài bản. Nhiễm Nhan đi theo Bạch Quang đến chỗ của Thạch Nhất trên đài cao. Dù trời tối vẫn thấy rõ bên ngoài thú đàn đông nghìn nghịt kín kẽ. Con này nằm xuống con khác đè lên, chưa tới một tiếng đồng hồ mà xác chết đã ngập chân tường rào.

'Meo meo.'

Bé Béo hưng phấn kêu réo không ngừng, với với hai bàn chân ngắn về phía trước như muốn lao đầu xuống. Nhiễm Nhan vỗ vỗ đầu nó răn đe.

"Ở yên, xong việc sẽ thu gom thức ăn mà Béo thích, quấy rối thì nhịn."

'Meo.'

Nhiễm Nhan nhìn phía dưới có đạn bắn, vài người có dị năng cũng đang ra sức giết đến đỏ mắt. Liếc mắt qua Bạch Quang đứng nhìn nhìn bên dưới, xem vẻ tạm thời còn chưa rút lui. Cô cũng vui vẻ bắt đầu săn thức ăn cho bé út nhà mình.

Giương cung, bắn tên, cô đặc biệt chọn những con vật lớn, thịt nhiều mà Béo thích ăn. Tên này đã được gắn thêm dây cước, chỉ việc bắn ra rồi thu tên lại, xác chúng tự động được kéo về cho Đình Đình cất giữ.

Giai Giai cũng không hề thua kém, phi dao bàng bạc vun vút lao ra lóe mắt. Thạch Nhất không lạ gì với cô bạn nhỏ của em gái mình, nhưng Bạch Quang lần đầu nhìn tư thế cô bắn cung, rất chuẩn và mạnh mẽ. Không hề có chút ủy mị hay nhát tay e dè khi chém giết máu me như hầu hết các cô gái khác.

Bỏ mặc những ánh mắt nhìn về phía mình, cô và Giai Giai đang chém giết đến đỏ mắt, cả bé Béo cũng hưng phấn sôi nổi nhảy lên đu đeo trên vai của Nhiễm Nhan. Hễ phát hiện thức ăn ngon sẽ liên tục 'meo meo' chỉ tay mập mạp về hướng đó, đến khi nào Nhiễm Nhan đoán trúng con mồi mới chịu nhìn sang chỗ khác.

Đình Đình nhanh chóng kéo con mồi ra khỏi dây cước bỏ vào bịch, hút chân không, nhét vào balo, gia đình chị em bốn người làm mải miết không biết mệt mỏi là gì.

Rất nhanh sau đó đàn thú thưa thớt dần, bé Béo không còn chỉ tay về phía nào, cô đoán chắc là sắp kết thúc. Phần còn lại thưa thớt giao cho bọn người Thạch Nhất, cô ngồi xuống phụ giúp Đình Đình xử lý đám thức ăn của con mèo tham ăn.

"Xong rồi sao?"

Thạch Nhất nghỉ tay quay qua nhìn Bạch Quang. Một lúc sau anh mới trả lời, nhưng mắt không ngừng nhìn về phía xa.

"Không, đây chỉ mới là mở đầu, bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào."

"Đã biết."

Cô ngồi gần đó đương nhiên là nghe rất rõ, nhanh tay hơn thu dọn.

'Meo meo.'

Nhìn thức ăn của mình đã thu dọn gần xong, Béo bắt đầu đưa ánh mắt xuống đống đồ ăn chất ngập mặt bên dưới tường. Nhéo cổ con bé đưa lên vai của mình, cô nghiêm giọng.

"Yên tĩnh, đồ ăn về sau còn nhiều, không cần lộn xộn lúc này."

'Meo.'

"Đình Đình, nếu chút nữa có rút, lập tức theo đi lên, không cần chần chờ."

Nhiễm Nhan nói nhỏ với Đình Đình trước khi đứng lên nhìn về phía xa. Tranh thủ lấy ra mấy chai nước và vài cái bánh hấp sẵn cho mọi người bổ sung sức lực.

Không phải cô ích kỉ ăn một mình, nhưng nếu lúc mình đi phát bánh có đột xuất thì sẽ rối loạn không đáng.

'M...meo...'

Bỗng nhiên bé Béo rùng mình, vươn tay bấu víu chặt vai Nhiễm Nhan, nép người sát vào cổ của cô, dường như muốn chui cả vào tóc của cô mà trốn, chỉ tiếc dạo này đã quá béo, có trốn vẫn lú cái mông tròn lẳng ra bên ngoài.

"Bé Béo có vẻ sợ hãi, xem ra là có thú tiến hóa quá mức mạnh mẽ, đè ép hoàn toàn những con thú khác."

Nhiễm Nhan nghiêm túc nắm chặt cung tên, nghiêng người nói với Bạch Quang. Anh cũng có cảm giác bị đè ép lồng ngực từ nãy, đến giờ mới xác định được. Gật đầu nhìn Nhiễm Nhan, bỗng chợt la lớn.

"Tất cả chiến đấu, có thú triều."

"Vào chỗ chiến đấu."

Thạch Nhất được lệnh, thông báo toàn bộ xuống dưới.

"Xả hết dị năng, súng đạn."

"Giai Giai, Đình Đình cẩn thận."

"Đã biết."

Chiến đấu mới lại bắt đầu, nhưng rất nhanh mọi người nhận ra bọn thú không những đông hơn trước mấy lần mà còn xuất hiện những thợ săn hoang dã như báo, sói và cả mấy con hổ. Đoàn hội của họ may mắn có trang bị đầy đủ mà còn có cảm giác muốn trụ không nổi, thử hỏi người dân bình thường mà không có sự bảo hộ của quân đội sẽ thảm thương như nào.

Khắp nơi trong thành phố, trừ những khu vực quan trọng có vũ trang bảo hộ, thì máu tanh khắp nơi. Thú đàn càn quét tất cả ngóc ngách mà chúng đi qua. Như muốn tái hiện lại cảnh tượng mà chỉ mấy ngày trước nhân loại chém giết bọn chúng không nương tay.

Tại căn hộ chung cư một người mẹ ôm lấy đứa con trai nhỏ nhét vào trong tủ áo.

"Con trai, ngoan nghe lời mẹ, ở yên trong đây, dù có chuyện gì cũng không được lên tiếng."

Bàn tay run rẩy sờ lên tóc con trai, hôn nhẹ lên hai má bầu bĩnh nhanh chóng đóng cửa lại. Thở một hơi thật sâu như muốn lấy lại bình tĩnh, tay run rẩy cầm lấy con dao làm bếp mà nhìn chằm chằm ngoài cửa, tiếng thú kêu gào cào cửa không ngừng vang lên.

Trong giây phút cô như nhớ tới cuộc đời của bản thân mình, một người mồ côi từ nhỏ, lại vướng vào tình yêu đầu đời và trở thành mẹ đơn thân. Nỗ lực suốt mấy năm nay mới có chút khởi sắc, con trai cô mới 3 tuổi, nếu cô ngã xuống, sẽ không còn ai chăm sóc cho con trai cô. Cô biết, mình cần phải sống, con trai cô mới có thể sống.

"Rầm."

Cánh cửa gỗ mỏng bị gãy tung tóe ra bật ngã vào trong phòng. Một con chó hình thể giống như sói xông vào trong, nước dãi chảy đầy sàn nhà. Nhăm nhe hàm răng nhọn bước chầm chậm về phía người mẹ.

"Ng...ngươi không được đến gần... Ta..."

Cắn răng cầm chặt con dao, cảm thấy mình thật khờ dại khi chọn con dao bếp nhỏ như vậy. Nhưng đã đến nước này, cô không còn chọn lựa.

"A..."

Đang lúc chuẩn bị vung dao lao tới thì "lẻng xẻng" một tiếng, tấm kính cửa sổ vỡ tan tành rơi đầy đất, một bóng đen lao vụt vào bay về hướng con chó. Dòng máu đỏ nhanh chóng văng tung tóe đầy đất.

"Oẳng oẳng."

"Gru gru..."

Nhìn bóng hình đen to lớn đang đứng chắn trước mặt mình, xù lông dựng đứng gầm gừ trong tư thế chiến đấu với con chó.

Bản năng động vật nói cho nó biết mình không đánh lại con vật trước mặt, con chó gầm gừ vài câu trong cổ họng liền cụp đuôi bỏ đi tìm kiếm mục tiêu khác.

Cô gái run run tay như không tin vào mắt mình, nhìn con mèo to đen trước mắt đang quay đầu lại nhìn mình.

"Tiểu Hắc... Là tiểu Hắc thật sao?"

'Meo."

"Tiểu Hắc, thật may mắn con không sao, có biết làm chị lo lắng lắm không?"

Tiểu Hắc là con mèo cô nhặt từ ngoài đường trong một đêm mưa bão, nhỏ bé co cuộn người trong góc đường. Cô như nhìn thấy hình ảnh bản thân mình nơi chú mèo đen nhỏ tội nghiệp. Từ đó cô và tiểu Hắc nương tựa nhau, cho đến khi tiểu Hổ con trai cô chào đời, thì lại đổi thành ba người nương tựa nhau mà sống.

Ngày đó bạo loạn, tiểu Hắc bỏ đi, cô vẫn lo sợ đến nay.

"Lớn rồi, béo nữa, nhưng rất uy vũ, tiểu Hắc thật soái."

Lau lau nước mắt, cô nhanh chóng mở cửa tủ đưa tiểu Hổ ra ngoài.

"Tiểu Hắc đã về."

Cậu bé ôm chầm con mèo đen, nhưng nhận ra tiểu Hắc đã cao hơn mình nhiều thì bĩu môi, trách tiểu Hắc lén đi ăn một mình.

Lúc này cô mới nhìn rõ, thân hình tiểu Hắc chẳng khác nào một con báo đen trên ti vi cô hay xem. Nhưng dù có ra sao, vẫn là tiểu Hắc của cô, là gia đình của cô và tiểu Hổ.

'Meo.'

Tiểu Hắc kêu cô không ngừng, liên tục khều lấy ba lô mà cô hay mang theo khi họ đi dã ngoại. Nhìn nhìn tiểu Hắc, liếc qua con trai. Lúc này bên tai cô không ngừng truyền tới từng tiếng kêu la.

Nơi đây tiểu Hắc không thể ở lại như trước kia, sẽ bị bọn họ bắt đi nghiên cứu hoặc giết chết. Nếu như không có tiểu Hắc, thì trường hợp như lúc nãy sẽ không ngừng xảy ra, làm gì có ai mà bảo hộ mẹ con cô. Quyết định nhanh chóng, cô đứng bật dậy, nhét hai bộ quần áo tiểu Hổ gọn nhẹ vào trong ba lô, dư lại khoảng trống đều nhét lương khô, mì gói, bánh nén, nước và sữa hộp.

Mặc áo ấm cho tiểu Hổ đeo đai trước ngực, khoác áo rộng bên ngoài che chở cho con trai. Đeo lên ba lô, nhét hai cây dao vào hai bên túi nhỏ, tay cầm cây sắt dùng để lùa than nóng, thử thử một chút cho vừa tay. Cô quay đi theo tiểu Hắc, thì thấy trước mặt mèo to một đống đồ, nào là chén ăn, ổ lót, đồ cào chân, cả mấy thứ ăn vặt cây que đồ chơi... toàn đồ vật của mèo ta thích chơi.

"Nhiều như vậy phải mang theo hết sao?"

'Meo.'

Bé đen nhìn nhìn, dùng móng văng ra vài món cồng kềnh, còn lại nhất quyết không chịu bỏ.

"Được rồi, chờ ta chút."

Nhanh chóng lấy ba lô vải dù xếp gọn đồ vào rồi đeo lên lưng tiểu Hắc, còn dùng thêm đai lưng của tiểu Hổ cố định cho chắc chắn khi chạy nhảy.

Hai mẹ con cùng một con mèo đen bắt đầu một hành trình của mình.